Đổng A nghe tới thông báo, đầu tiên nghĩ tới, căn cứ Z xem như là chính phái, không có ép buộc ai cái gì. Nhưng không hiểu sao linh giác của hắn điên cuồng cảnh báo, chỉ sợ có cái gì nguy hiểm sắp phát sinh, chứ không chỉ mỗi zombie đơn giản như vậy.
Đợi cho gió yếu xuống, Đổng A đang định để lại Sở Tuyết và Thanh Nhã ở lại trông cửa hàng, mình chạy đi lên trên tường rào thăm dò tình hình phòng thủ một phen, bỗng dưng mặt đất rung động đi lên, sau đó là tiếng quái vật không biết từ đâu thét lên không ngớt.
Không lâu lắm, cửa cuốn trước tiệm tạp hoá như bị cái gì cọ sát vào phát ra âm thanh chói tai, sau đó phía trên mái nhà cũng phát ra âm thanh của động vật di chuyển.
Mái tôn rất nhanh bị móng vuốt cho xé rời đi ra, lộ ra hình dáng của quái vật, là một loài thằn lằn khổng lồ, ánh mắt đỏ lòm, miệng đầy răng nanh, trên tứ chi móng vuốt cực kỳ sắc nhọn.
Từ khi nghe tiếng bước chân tới lúc mái nhà bị xé ra, nói thì dài, nhưng chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, đủ thấy quái vật này nhanh nhẹn đến chừng nào.
Bọn chúng xé mở lấy mái nhà như khui ra đồ hộp chuẩn bị thưởng thức đồ ăn. Chỉ tiếc con thằn lằn này chọn nhầm nơi. Rất nhanh một cây thương thép từ trong tay Đổng A bay ra đâm xuyên qua đỉnh đầu nó, mang ra một vòi máu xanh lục tanh hôi. Với một đòn duy nhất, quái vật này c·hết không thể c·hết lại, từ trên mái nhà đổ xuống.
Mấy con thằn lằn khác theo sau thấy thế phẫn nộ kêu lên, không s·ợ c·hết luồn qua lỗ hổng muốn chui vào đều bị từng thương chuẩn xác đâm trúng, không kịp thét lên mấy cái liền bị giải quyết rơi.
Sở Tuyết không có rãnh rỗi, cửa cuốn cũng đồng thời bị xé toang, có một con thằn lằn muốn chui vào, nàng không do dự vung lên đao trong tay, hết sức chặt ra, quái vật giống như làm bằng giấy bị một đao bêu đầu. Đổng A thấy Sở Tuyết ra sức như vậy không nhịn được quát:“Bảo tồn thể lực!” Sau đó chuyên tâm đi đối phó quái vật trên đỉnh đầu.
Sở Tuyết lúc này cũng thu hồi tính tình, chỉ "ừm " nhẹ một tiếng, chuyên chú đối phó quái vật từ cửa chính.
Thanh Nhã cũng giống như vậy, nàng giương lên nỏ, ngắm về đầu của một con thằn lằn đã bẻ cong thanh song sắt cửa sổ đưa cái đầu đi vào. Bắn ở khoản cách gần như vậy, mũi tên vậy mà không có xuyên phá quái vật đầu lâu. Nhưng quái vật cũng chịu không nổi, lắc lư một chút liền không động đậy nữa làm cho cửa sổ được lấp kín. Nàng không có dừng lại, nhanh chóng lên dây nỏ, hướng về cửa chính bắn tên trợ giúp Sở Tuyết.
Làm đồng đội của Đổng A, không có ai là phế vật. Thanh Nhã là như vậy, kể cả Tiểu thất cũng là như vậy, lúc cần đánh cần liều, chưa từng lùi bước qua.
Giải quyết liên tục 8 con thằn lằn quái, thế công mới yếu bớt. Đổng A lợi dụng xác của bọn chúng đạp vài bước, dứt khoát nhảy lên mái nhà, quyết tâm ăn thua đủ với chúng nó. Một bên vừa đâm, một bên miệng tiện bạo phát: “mọe m, c·hết đi; Súc sinh đánh lén bố m, cho m c·hết,... “ như là ngôn xuất pháp tùy, rất có đặc sắc.
Sở Tuyết cũng giống như vậy hung mãnh nhưng yên tĩnh hơn nhiều, một đao chém mẻ một bên đầu quái vật, quái vật giống như bị định thân, nàng không do dự đem chân đạp bay đầu quái này ra ngoài, trên đường bay còn đụng phải một đầu quái khác phía sau, khiến cho con này đau đớn thét lên. Sở Tuyết cũng theo đó lao ra khỏi cửa hàng, bộ dáng này đâu có giống như là chống cự quái vật, càng giống như là lũ quái vật kia để cự thú xổng chuồng.
Sở Tuyết nhìn lấy con quái đang kêu đau kia, liếm môi một cái, không chút do dự xông đi lên.
Thanh Nhã lúc này mới theo sau Sở Tuyết lao ra, khoé mắt trực nhảy: “Hai người này…!”
Nàng đi theo Sở Tuyết phụ trợ, nỏ không lên dây kịp thì rút súng xử lý. Chỉ là súng này uy lực có chút yếu, kiềm chế là chính.
Nhân tiện nói, trong khoảng thời gian này, v·ũ k·hí của bọn họ đều được Đổng A nâng cấp qua, đều là hợp kim kiểu mới, uy lực xưa đâu bằng nay, đánh g·iết quái vật là cực kỳ nhẹ nhõm.
Nhân lúc Sở Tuyết không kịp chú ý, một đầu quái vật từ góc khuất của cửa hàng khác, bỗng nhiên lao ra như mũi tên t·ấn c·ông về phía Thanh Nhã. Bọn chúng bây giờ đã nhận ra, trong 3 người nàng là yếu nhất.
Thanh nhã thấy vậy, chỉ hoảng hốt trong sát na, liền lộn người né tránh. Nhưng quái vật cũng rất xảo trá, cộng với cái miệng dài, đang trên đường lao nhanh, uốn éo quái dị hướng về cổ của nàng cắn đi qua.
Thanh Nhã thấy mình tránh không thoát, liền vứt nỏ trên tay, xoay người, hai tay hướng thẳng về phía cổ quái vật. Nàng làm như vậy dĩ nhiên là tránh được một kích chí mạng, nhưng hai tay sẽ bị phế bỏ.
Đúng lúc này, Thanh nhã siết chặt nắm tay, kích hoạt nút bấm trong lòng bàn tay, trong pít tông phát ra v·ụ n·ổ giải phóng động năng, 2 m·ũi d·ao nấp trong tay áo đâm thẳng ra ngoài.
Mũi dao sắc bén như vậy xuyên qua lớp da bò sát dày cộm,chỉ đâm vào khoảng 15cm không thể tiến thêm. Nhưng như vậy là đủ, quái vật b·ị đ·âm đúng cổ, một vòi máu xanh lục cứ thế mà phun ra ngoài.
Dù Thanh Nhã trước lúc lao ra, đã đội lên nón bảo hộ, vẫn bị mùi tanh làm cho mắc ói. Đồng thời khắc sâu quái vật là cỡ nào da dày thịt béo, nếu để nàng cầm đao đi chém, có thể phá được lớp da đã là vạn hạnh, không giống như đội trưởng và Sở Tuyết, như chặt dưa, thái rau.
Quái vật b·ị đ·âm trúng cổ, chỉ kịp kêu đau lên một tiếng sau đó gục xuống, Thanh Nhã cũng nắm lấy cơ hội lộn ra sau. Sở Tuyết lúc này cũng giải quyết xong một đầu quái vật, tiến về phía nàng, không nhịn được đưa ngón tay cái lên.
“Chị Thanh Nhã, làm tốt lắm" Sở Tuyết vui vẻ nói.
“Không tốt bằng ngươi.” Thanh Nhã vừa thiết lập lại 2 lưỡi dao ở hai tay, vừa thở phào một cái trả lời.
Cái đồ chơi này là do Đổng A chế tạo, đừng nhìn nó chỉ đâm sâu vào quái vật 15cm mà kinh thường. Nếu là đem ra đối phó zombie, là đủ để xuyên qua đầu lâu nhẹ nhàng.
Thanh Nhã nhặt lại nỏ và Súng đi theo Sở Tuyết cùng Đổng A tụ hợp. Lúc này, Đổng A đã từ trên mái nhà nhảy xuống, mượn lấy lực rơi tay vận sức, đem đầu của thằn lằn quái đính vào trên mặt đất. Vừa rút mũi lao ra thì 2 người kia đã đến nơi.
Mới chỉ một lát, mà quái vật xung quanh đây đã bị bọn họ g·iết quang. Chiến tích này quá kinh người, đến nỗi Đổng A phải một tay một xác quái vật, vung đi xa xa khỏi cửa hàng tạp hoá, để tránh sau này hoài nghi.
Bọn hắn g·iết xong mới để ý tới, xung quanh tiếng súng nở rộ liên hồi, giống như pháo tết. Không nhìn thấy cũng đủ đoán được, là người sống sót khác phản kháng quái vật.
Lấy lũ này cường độ da dày thịt béo, một phát súng muốn g·iết rơi là không thể nào. Sau sự kiện, hẳn là t·hương v·ong không nhỏ.
3 Người không có dừng lại lâu, mang lên phần mình balo quyết định đi về hướng trung tâm trao đổi vật tư xem sao. Bây giờ hai mắt tối thui, không nắm giữ được chút tin tức nào, làm cho mọi người có chút lo lắng.
Nước mưa mấy ngày qua cũng không có gột rửa đi hết cát bụi trên đường. Cát bụi lúc trước tràn ngập trong khu này, bây giờ biến thành bùn lầy, làm cho bước đi khá khó khăn. Cũng may căn cứ Z thi công thoát nước khá tốt mới không xảy ra ngập úng.
Đám thằn lằn quái hẳn là sinh sống trong lòng đất, đào hầm tiến vào căn cứ. Trung tâm thương mại còn như vậy, thì không biết phía bên trong căn cứ Z tình huống như thế nào. Bên ngoài thì zombie t·ấn c·ông, bên trong thì quái vật quấy phá, không biết có đối phó được hay không?
"…"
0