Trương Thượng kinh hãi, hóa ra Nô lão một mực đứng tại bên cạnh hắn. Có lẽ là vì mang ơn, không hiểu vì sao hắn nổi lên lòng tôn kính, khom mình nhưng Nô lão đưa tay chặn lại.
Nô lão từ tốn: “Lão già ta nợ ngươi một lời xin lỗi, không nghĩ tới tại dưới mí mắt ta lại để chuyện thương tâm này diễn ra. Dù lão động vật kia có thế nào thì ngươi vẫn là con trai hắn, có những chuyện chỉ có thể nói lời xin lỗi đi.”
Lão điềm tĩnh nhìn chằm chằm sắc mặt Trương Thượng, bởi vì lúc này hình dạng của Trương Thượng không phải tiểu hầu tử, mà là Mạnh Nại Hà. Đối với Nô lão, tiểu hầu tử này chính là nhị thiếu gia Cửu U tộc Mạnh Nại Hà.
“Có thể kể cho ta nghe những gì đã xảy ra chứ ?” Nô lão thương tâm.
Trương Thượng trầm mặc, hắn không thể kể tất cả, nhưng hắn hiểu được những thứ này cho thấy Nô lão tu vi rất khủng bố, có thể tái hiện quá khứ, tạo ra huyễn cảnh năm đó liệu một Kết Đan kỳ có thể làm sao ?
Nhưng một điều có thể khẳng định đó là, Trương Thượng ở trong mắt Nô lão chính là Mạnh Nại Hà, chỉ đơn giản như vậy.
Nô lão không thể ngờ rằng kẻ trước mặt này căn bản không phải nhị thiếu gia quá cố kia, mà là một kẻ xa lạ, có được hệ thống kỳ lạ chuyển sinh vào thân xác Mạnh Nại Hà.
Trương Thượng sau khi nắm chắc điểm đó, mới yên tâm làm bộ dạng thở dài: “Tiền bối thứ lỗi, ta không còn là Mạnh Nại Hà a, hắn đã chết.”
Trương Thượng tin tưởng Nô lão có thể khẳng định hắn là Mạnh Nại Hà là nhờ vào huyết mạch cộng hưởng dòng máu Cửu U đang chảy trong người hắn.
Nô lão thở dài: “Xem ra ngươi thật mang hận thù, có lẽ ngay cả lão phu cũng khó lây động được quyết tâm của ngươi. Ta có thể hỏi một câu sao, làm sao ngươi có thể sống sau khi uống canh độc ?”
Trương Thượng lắc đầu: “Tiền bối tuy có ơn cứu mạng ta nhưng ta không thể nói dối, ta căn bản không phải Mạnh Nại Hà, hắn đã chết sau khi trúng độc. Ta càng không đối Cửu U tộc ghi hận, trong mắt ta chỉ có thiên hạ đại cuộc.”
Nô lão thở dài, cho rằng Mạnh Nại Hà căn bản không chết là vì là có đại cơ duyên cải tử hoàn sinh, vốn dĩ mỗi người đều có một bí mật không nói cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chung quy, Mạnh Nại Hà đang ôm hận, đối với gia tộc đối với mọi thứ cho nên mới từ chối mối quan hệ này, không muốn xem mình là người của Cửu U tộc. Hắn từng được nhờ trông nôm gia tộc, có nên xuống tay với đứa trẻ này ?
Trương Thượng mỉm cười giống như nhìn thấu tâm tư lão, nói: “Tiền bối sẽ không đem ta xem là mối nguy của Cửu U tộc đi ?”
Nô lão lắc đầu thở dài: “ Lão phu còn không có ác như vậy, Cửu U Tông sớm dời tới đây, mọi thứ sẽ càng trở nên phức tạp. Muốn hay không đến đây ở, ta sẽ đích thân dạy dỗ ngươi.”
Có lẽ đây là cách duy nhất hắn có thể bù đắp, xoa dịu cơn hận của Mạnh Nại Hà.
Trương Thượng mỉm cười: “Vãn bối đa tạ tiền bối quan tâm, nhưng ta sớm có sư thừa không muốn bái sư. Cửu U Tông ta cũng không muốn học, chỉ mong có thể quyết định mọi thứ theo ý mình.”
Nô lão cười khổ, xem ra dù người trước mắt này có phải Mạnh Nại Hà hay không đều không quan trọng. Quan trọng ở chỗ hắn đã chết tâm với Cửu U tộc !
“Ta hi vọng ngươi có thể buông xuống thù hận, không cần theo Yêu đạo, trả thù Cửu U tộc.”
Nô lão tin tưởng nếu thật sự đây là Mạnh Nại Hà, hẳn là có cao nhân cứu sống hắn, chắc chắn người đó đến từ Yêu tộc. Luận khắp thiên hạ này Yêu tộc có bản lĩnh thông thiên như vậy, ra vào tự nhiên Nhân Thổ như vậy chỉ có ba vị.
“Yêu Chủ Tỳ Sa Hoàng căn bản không có khả đến, càng không thể là hư vô phiêu miễu Thánh Linh kia. Nhất định là vị Yêu Vương đó, nếu thật là hắn thì đây là cơ duyên sao, hay là số mệnh sớm sắp đặt ?”
Nghĩ đến đây Nô lão không khỏi run lên trong lòng, Trương Thượng vậy mà mang hình hài hầu tử, thật là cùng vị đó có liên quan ?
Vì sao lại cố ý để là hình thù của một hầu tử, vị đó đang muốn cho thế nhân biết điều gì ?
Vị Yêu Vương mà Nô lão nghĩ đến chính là khét tiếng nhất Sát Tẫn Vương !
Nghĩ đến đây Nô lão chỉ có thể thở dài một hơi, tự nhủ trong lòng, hết thảy đều đã sớm buông bỏ lại vì chuyện không liên quan cảm thấy tự trách. Nếu hết thảy đều là duyên số, Mạnh Nại Hà này thật sự căm hận Cửu U tộc mà báo thú, lúc kia hắn phải làm sao ?
Bởi vì ngay cả bản thân lão cũng từng, đang và đã tự nhủ nhiều lần không được trả thù Cửu U tộc. Bản thân lão cũng vì gia tộc mà đau đớn, cũng nhờ gia tộc mà sống sót, rốt cuộc nên thương hay nên hận ?
Nhưng dù không có từng thứ chuyện ấy thì bản thân lão có thể so sánh Sát Tẫn Vương sao ?
Đừng nói là so, gặp Sát Tẫn Vương lão còn phải cung kính quỳ lạy đây, vì Cửu U tộc đồ đằng chính là Sát Tẫn Vương !
Nô lão gói gọn phiền não trong một hơi thở dài, bất đắc dĩ phất tay phá tan mộng cảnh.
Trương Thượng giật mình phát hiện bản thân trở lại gian thư phòng cũ, trước mặt càng không có bàn gỗ canh độc. Thay vào đó là tòa truyền tống trận cũ nát.
Trước khi hắn bước vào truyền tống trận, một đạo thanh âm già nua phát lên: “ Một khi bước vào truyền tống trận, ngươi đem thân mình đánh cược một lần. Nếu là phế nhân thì khốn cả một đời, nếu như sợ hãi lập tức cút ra ngoài.”
Trương Thượng cắn chặt hàm răng, đem chân bước về phía trước.
. . .
Ngoài Tàng Kinh Các, Cửu Linh không thể không lo lắng. Hắn không nghĩ tới hầu tử kia vậy mà thật cùng Nô lão có quan hệ, đừng nhìn Nô lão như vậy từ tốn mà cho rằng yếu.
Tam Trưởng Lão là người thế nào Cửu Linh rất rõ, nhưng rõ ràng đối mặt Nô lão lại bị thụ sủng nhược kinh như vậy nói rõ Tam Trưởng Lão thật kiêng kị Nô lão. Tại lúc này Tam Trưởng Lão còn đe dọa chức vị Trang Chủ, nếu có thể lôi kéo Nô lão thì còn gì tốt hơn ?
Nếu không phải vì lý do đó, hắn cũng lười nhác đứng ở đây chờ đợi.
“Nghe nói Tàng Kinh Các này đã rất cũ kỹ, trước đây mỗi một lần chỉ có lác đác vài người đi vào. Nhưng hoặc là mất tích bên trong, hoặc là sợ hãi đi ra.”
Một giọng nữ dịu dàng truyền đến, kinh ngạc Cửu Linh.
“Tứ muội ngươi về khi nào ?”
Tứ tiểu thư che miệng cười: “Trang Chủ không cần bận tâm, Cửu U Tông sắp dời đến đây, vì lang quân hỗ trợ mà ta phải về một chuyến. Không có ý đồ gì a !”
“Hừ !”
Ngũ tiểu thư đi đến, không vui: “Tứ tỷ gặp Trang Chủ vì sao không hành lễ đây, chúng ta chỉ là một đám chân yếu tay mềm nếu như để Trang Chủ nổi giận hậu quả kia gánh nổi sao ?”
Hai vị tiểu thư cười duyên, lại hướng Cửu Linh hành lễ.
Cửu Linh sắc mặt lạnh như băng: “Nói đi, các ngươi đêm khuya vì sao còn tới đây ?”
Tứ tiểu thư đạo: “Nghe nói Nô lão hiện thân, ta qua bái kiến một chút không được sao ?”
Cửu Linh kinh ngạc: “Ngươi biết Nô lão ?”
Ngũ tiểu thư bỉu môi: “Trang Chủ anh tài cái thế lo toan chuyện đương quyền, chúng ta tỷ muội không có gì làm, từ nhỏ rong chơi có duyên gặp qua Nô lão vài lần a.”
Nói, hai vị tiểu thư đi đến trước đại môn khom người: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nhan ghé thăm Nô gia gia !”
Nô lão vậy mà thật đáp: “Ha hả, hai tiểu nha đầu vậy mà lớn như vậy rồi sao ? Lâu như vậy cũng không ghé thăm lão phu a.”
Đại môn mở ra, Cửu Nguyệt cùng Cửu Nhan giống như thành hai đứa bé lon ton chạy đến bên Nô lão cười khúc khích. Cửu Linh thấy cảnh này không khỏi cau mày, hắn không nghĩ tới hai tiểu muội của mình vậy mà thân với cao thủ như Nô lão.
Cửu Linh không khỏi cố ý bắt chuyện: “Nô lão tiền bối, tiểu hầu tử kia đâu rồi a ?”
Nô lão nhìn hắn một chút, tùy miệng: “Nó không biết trời cao đất rộng, đang muốn độ Tàng Kinh Các.”
“Cái gì !” Ba người bên cạnh không khỏi kinh hô.
Mặc dù Nô lão Cửu U tộc ít có ai biết đến nhưng truyền thuyết về Tàng Kinh Các hay là như sấm rền bên tai, tương truyền Tàng Kinh Các này là hung địa trong tộc, ngay cả đệ tử trong tộc đến thăm dò cũng bị mất tích. Mà sở dĩ có người mất tích là vì muốn độ Tàng Kinh Các.
Quan trọng nhất, từ xưa đến nay tại Cửu U tộc chưa từng có người độ thành công qua !
Nô lão hiếm thấy cũng lộ ra ánh mắt lo lắng, ngay cả hắn cũng từng cửu tử nhất sinh mới độ thành công Tàng Kinh Các. Về sau trốn ở nơi này không rời đi, Cửu U Quân mới không cách nào tìm ra mà rời đi.
Đúng vậy, Nô lão chính là thân đệ đệ của Cửu U Quân !
Cửu Linh khó tin nhất, không hiểu hỏi: “Tiền bối không phải rất ưa thích nó, còn vì nó mà cầu tình với Tam Trưởng Lão. Ngài vậy mà để nó độ Tàng Kinh Các, không phải để nó đi chết ?”
Nô lão ném cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Vạn vật đều có linh, nó tuy là hầu tử nhưng cũng đã là Yêu Thú. Nó có ý chí của nó, không ai có thể ràng buộc được !”
Cửu Linh vội vàng khom mình nhận lỗi, đồng thời nói: “Nô lão ta biết ngài cũng là một thành viên trong Cửu U tộc, có lẽ ngài là một tồn tại khôn lường ẩn tu. Hiện tại phụ thân ta sớm mất tích, gia tộc không có cao thủ tọa trấn bị các phương thế lực hà hiếp, ta hiện tại thay phụ thân quản gia tộc, có thể mời ngài đi ra bảo hộ sao ?”
Nói là vì gia tộc, nhưng thật chất đây là mưu đồ của hắn. Chỉ cần Nô lão chịu đi ra, người ngoài nhìn vào ai lại không nghĩ Nô lão thuộc phe phái của hắn ?
Lúc kia Tam Trưởng Lão hay Hội Đồng Trưởng Lão còn dám lên mặt ?
Nô lão lắc đầu, trở lại vào Tàng Kinh Các.
Hai vị tiểu thư cũng hành lễ sau đó rời đi, để Cửu Linh khuôn mặc trầm ra nước, vừa giận vừa thẹn đứng ngốc trệ tại đó.
Lát lâu, hắn mở miệng: “Cho người một mực quan sát Tàng Kinh Các cho ta, bất kỳ động tĩnh nào cũng phải bẩm báo. Ta không tin lão không lộ diện, hừ con hầu tử chết tiệt, thứ không biết sống chết!”
Hắn hừ lạnh một tiếng lại bỏ đi, một tên hắc y nhân thoắt ẩn thoắt hiện hiện thân, nếu Mạnh Nại Hà còn sống sẽ thấy đây chính là tên thuộc hạ đi theo Cửu Linh lên đỉnh Thiên Ma Lĩnh ngày đó. Tên hắc y nhân này là kẻ dưng lên canh độc !
. . .
0