0
Đừng nhìn một chưởng của Tam Trưởng Lão bị hóa giải nhẹ nhàng như vậy, nhưng đây là một chưởng của cường giả Kết Đan kỳ. Ngoại trừ Nhị Trưởng Lão cùng Tam Trưởng Lão, thế nhân bây giờ mới biết có một Kết Đan khác trong sơn trang.
Tam Trưởng Lão kinh ngạc: “Nô lão, ngươi vậy mà cũng là Kết Đan ?”
Nô lão cười hiền hòa: “Sống đủ lâu, Kết Đan cũng không lạ a.”
Tam Trưởng Lão trong lòng xoắn xuýt, một chưởng vừa rồi là vì nóng giận mà đánh ra, uy lực tuyệt đối không tầm thường. Vậy mà bị đối phương nhẹ nhõm hóa giải như vậy, nói rõ Nô lão tu vi cao hơn hắn ?
Tam Trưởng Lão sống đủ lâu, đương nhiên rất xảo quyệt: “Hừ, quản cho kỹ súc sinh nhà ngươi, còn để nó làm phiền chúng ta thì đừng trách bổn Trưởng Lão ra tay độc ác !”
Nói xong hắn phủi áo bào bỏ đi, đám người xung quanh còn trong rung động, ánh mắt hướng về vị lão giả canh giữ Tàng Kinh Các kia đầy kính nể.
Đây là cường giả vi tôn !
Đám người đi hết, chỉ còn Cửu Linh ở lại. Nô lão không cần nhìn cũng hiểu, lão mỉm cười: “Trang Chủ nghĩ cũng đừng nghĩ, lão phu sớm không màn thế sự. Một thân già này chỉ canh Tàng Kinh Các, sớm trở về cát bụi.”
Cửu Linh cũng tiếc nuối, thở dài rời đi.
Nô lão lại nhìn về tiểu hầu tử bên cạnh, tắc lưỡi vài cái cũng mặc kệ nó mà trở vào biệt lâu.
Trương Thượng còn trong kinh ngạc, vội vàng ôm quyền đảnh lễ: “Đa tạ tiền bối cứu giúp, mai sau ta nhất định trả ân tình này !”
Nô lão cười ha hả, không đặt nặng lời này, đem đại môn đóng lại không trả lời.
Bèo nước gặp nhau, giúp đỡ là một duyên phận !
Sau đó, Trương Thượng đem màng tai sơ cứu một chút, lúc này mới thấy một điều hóa ra trúc lâm thiền tự hắn tìm kiếm, chính là tòa rừng cây bên cạnh biệt lâu này.
Hắn không kiềm chế được đi nhanh vào đó, chờ mong hệ thống hiện lên thông báo. Chỉ tiếc, không có bất kỳ hệ thống nào vang lên, ngược lại có một kẻ theo dõi tại phía sau.
Cửu Linh !
Cửu Linh tu vi Luyện Khí đỉnh phong, hắn làm sao nghĩ tới một đầu Yêu Thú lại phát giác được bản thân. Hắn đem khí tức nội liễm, không khỏi cau mày: “Vì sao Nô lão lại không nhận nó ? Có thể cùng Tam lão cò kè mặc cả như vậy, lại giống như không có chút quan hệ ?”
Vốn dĩ hắn dự định thông qua tiểu hầu tử này mà kết thân cùng Nô lão. Không nghĩ tới Nô lão cùng tiểu hầu tử dường như không có cái gì là “bầu bạn” như tưởng tượng, nếu không vì sao Nô lão cứ im lặng như vậy bỏ đi ?
Trương Thượng thầm nghĩ: “Đổi lại một hoàn cảnh khác, hắn sẽ cho phép ta đi dạo trong này sao ? May mắn có Nô lão giúp đỡ, ân tình này làm sao mà lớn.”
Nếu không phải nhờ Nô lão ra mặt, dùng chủ tớ quan hệ nhận Trương Thượng làm sủng vật, sợ rằng tiểu hầu tử sớm trở thành một bộ thi thể.
Hắn một bên đem lòng cảnh giác, một bên cật lực tìm kiếm truyền tống trận đồng thời không ngừng gào thét trong lòng gọi tên hệ thống. Ở đây căn bản không có bất kỳ truyền tống trận nào, hắn cũng vào trong trúc lâm thiền tự xong, ấy vậy mà hệ thống không có thông báo ?
“Hệ thống, làm sao ta vào trúc lâm thiền tự rồi, lại vẫn không hoàn thành nhiệm vụ tuần đây ?”
[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi chưa vào khu vực cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ.]
Trương Thượng không khỏi cau mày, không lẽ đây căn bản không phải trúc lâm thiền tự ? Có lẽ nào ?
Tự hắn nghĩ đến cái gì, không khỏi kinh hãi, nếu như đây không phải trúc lâm thiền tự thì chỉ có thể là một nơi khác. Nói cách khác, thứ hắn cần vào là Tàng Kinh Các !
Cửu Linh không dám lộ diện, một mực đi theo phía sau. Hắn muốn nhìn một chút tiểu hầu tử này rốt cuộc muốn làm gì, không nghĩ tới lại trở về Tàng Kinh Các ? Không phải nó không có quan hệ với Nô lão sao ?
Trương Thượng dựa vào ký ức của Mạnh Nại Hà và lời kể của Lưu Hỷ, đem tâm thế để xuống thấp nhất. Hai gối quỳ xuống trước đại môn mà nói: “Đệ tử muốn vào Tàng Kinh Các !”
Cửu U tộc vốn dĩ chỉ có một tòa biệt lâu chứa Tàng Kinh Các, nhưng không hiểu vì cái gì bất cứ ai đến đây đều phải bái lạy mới được vào, mặc cho ngươi là dược đồng hay Trưởng Lão đều phải như vậy. Nếu không đại môn tuyệt đối không mở !
Cho nên thật lâu về trước, một tòa Tàng Kinh Các thứ hai đã được dựng lên. Đại đa số tử đệ trong tộc đều đi qua đó, tòa biệt lâu này tự trở nên cô lập không còn nhộn nhịp.
Trương Thượng hiểu rõ, căn bản không phải cái gì trúc lâm thiền tự là đi vào rừng trúc bên cạnh. Mà ý muốn chỉ thiền tự, là tòa biệt lâu này, một khi vào được bên trong chắc chắn hoàn thành.
Đại môn theo lời thỉnh cầu của hắn vậy mà dần hé mở, từ bên ngoài nhìn đến, bên trong là một màu u ám không đèn không sách cũng không có gì.
Trương Thượng không do dự, lập tức đi vào.
Đãi hắn vừa bước vào một chân, hệ thống vang lên:
[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành nhiệm vụ tuần đầu tiên, ban thưởng 100 exp tu vi, cập nhật chỉ số là 319/ 300 điểm tu vi exp. Có thể tấn thăng thành Yêu Tinh cảnh !]
[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi có hai lựa chọn: thứ nhất lập tức tấn thành Yêu Tinh, thứ hai vượt qua Long Môn.]
[Long Môn: Mỗi một lần thăng cấp đều sẽ xuất hiện, chứa đựng những tồn tại rất khắc nghiệt nhưng nếu vượt qua tất cá chép vượt vũ môn. Long Môn có thời gian hi hữu cho phép, trong thời gian này tạm cấp chỉ số ở bậc tu vi kế tiếp, nếu không hoàn thành tu vi sẽ mất hết.]
Trương Thượng không kịp trả lời, bởi vì cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi. Ở đây không như bên ngoài nhìn vào tới, hoàn toàn đèn đuốc sáng trưng cực kỳ tao nhã, cũng không có bất kỳ ai.
Hắn không dám thất lễ, thân thể dù sao vẫn là một tiểu hầu tử, cho nên khom người hành lễ một cái mới tiến vào một góc ngồi tĩnh tọa.
“Long Môn là một con dao hai lưỡi a, nhưng làm sao ta cảm giác không thể không chọn. Hệ thống, để ta vượt Long Môn a !”
[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi chọn lựa loại thứ hai, tiến hành vượt Long Môn: Chinh phục trúc lâm thiền tự Tàng Kinh Các, thời hạn một tháng.]
[Hệ thống nhắc nhở: Trong một tháng này, tạm thời cấp cho ngươi chỉ số của một Yêu Tinh.]
Trương Thượng có thể cảm giác bản thân thay đổi rất nhiều, hắn không khỏi mở bảng chỉ số ra xem một chút:
[Tên: Trương Thượng.
Thọ nguyên: 0.3/300 năm.
Thiên phú: Đại Linh Hải.
Tu vi: Yêu Thú trung kỳ thượng đẳng (319/300).
Huyết mạch: Vạn Linh Thú ấu niên.
Cơ sở tu luyện: Sinh Định Nội Đan.
Ngộ tính: Không.
Thể chất: Không.
Mệnh cách: Nhân (5/100) Lệ (1/100) Cuồng (8/100) Luật (2/100).
Bối cảnh: Trùng sinh sống lại vào con thứ của gia tộc Cửu U, sau khi chọn Phong Ấn trở về thành phàm nhân.
Chức nghiệp: Tiều Phu.
Bản mệnh vũ khí: Không.
Kĩ năng chủ động: Không.
Kĩ năng bị động: Không.]
Không có bất kỳ thay đổi nào khác bao quát cả ngoại hình, ngoại trừ thọ nguyên, cùng điểm tu vi đang quá mức. Có một điểm để hắn động dung:
“Mệnh cách ta dường như có thay đổi ?”
[Hệ thống nhắc nhở: Hành động thay đổi Mệnh Cách, hệ thống tự động tiến hành phát triển Mệnh Cách.]
Trương Thượng cũng không ủy mị, đem tập trung dời tới chinh phục Tàng Kinh Các. Ở đây vậy mà rất rộng lớn, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn ngửi thấy được trầm hương.
“Vãn bối Trương Thượng, thỉnh an tiền bối ! Trước đó may mắn nhờ ngài đại nghĩa ta mới thoát một kiếp, tuyệt không dám quên ơn này !”
Không có bất kỳ phản hồi nào khác, ngoại trừ sự tĩnh lặng đáng sợ.
Hắn chỉ có thể từng bước một cố gắng khám phá nơi này, chí ít phải biết bản thân đang ở đâu, Trương Thượng từ trước đến giờ luôn ưa thích chủ động, đem bản thân ở thế thượng phong.
Đãi hắn đi một vòng mới biết ở đây căn bản không có lối thoát, ngoại trừ đại môn đang đóng chặt đều không có bất kỳ hướng đi nào. Đáng sợ ở chỗ không chỉ mật tịch, tâm phổ, công pháp hầu như đều có đủ.
Mặc dù chỉ là Hoàng phẩm nhưng tại ngoại giới có thể tùy tiện kiếm được như vậy sao ?
Tại trung tâm nhất có một căn bàn gỗ, trên bàn đặt sẵn một tịch, một thư cùng một bát.
Thư, đề ba chữ Thư Minh Oan.
Bát, chứa canh độc thấu xương.
Tịch, in Cửu Tử Nhất Sinh tự.
Tự thấy cảnh này, không hiểu vì sao bản thân có một cỗ cảm giác ớn lạnh, vì sao những thứ này ở đây?
Không phải đây là thứ Cửu Linh ép chết Mạnh Nại Hà sao ?
Trương Thượng không khỏi đem mật tịch cầm lên, bên trong căn bản không có chữ toàn bộ đều là một trang giấy trắng. Mặc dù hắn đem tinh thần lực truyền vào, nhỏ máu nhận chủ, . . . đều không có hiệu quả.
[Hệ thống nhắc nhở: Bởi vì ngộ tính là không, ngươi căn bản không có sức phán đoán hàm ý bên trong đó. Nếu có thể vượt qua ải này, ngộ tính lập tức khai mở, ban thưởng 50 exp tu vi.]
Trương Thượng nhướn mày, hiếm khi hắn thấy được hệ thống chủ động như vậy a. Càng không nghĩ tới vì thứ này được ban thưởng chừng ấy exp tu vi, làm sao không vui mừng ?
Phải biết, diệt một trong Tứ Đầu là nhiệm vụ tuần, vậy mà chỉ 100 exp tu vi. Hay thậm chí diệt một đầu Tinh Điểu vậy mà cũng chỉ 20 exp tu vi, lần đầu hắn tháy được hệ thống hào phóng như vậy đi.
“Ta còn không tin tà, một chén canh độc cũng muốn cản đường ta ? Như vậy còn nói gì vấn đỉnh thiên hạ này, chết thì có xá chi, chết cũng là thứ ta thèm khát từ lâu.”
Hắn đem Thư Minh Oan xé nát vứt lên không trung, đồng thời nâng chén canh độc một hơi nốc cạn.
Cái gì gọi là Cửu Tử Nhất Sinh, là trong âm có dương trong dương có âm, là trong cảnh tuyệt vọng còn một tia hi vọng le lói. Nhưng sự le lói này tuyệt đối là cửa sinh, chỉ có thể chạm đến đây hắn mới thoát khỏi sự lẩn quẩn hiện tại.
Chỉ thấy Trương Thượng đột ngã, hai tay ôm bụng đau đớn dữ dội, ngũ giác đều bị huyết nhiễm. Đây là canh độc phát tán ?
Hắn sẽ chết thật ?
Rốt cuộc ý chí không thể chịu đựng, hắn không còn tỉnh táo, tất cả đều biến mất khi hắn khép mắt lại.
Không biết bao lâu sau.
Một canh giờ ?
Một ngày ?
Một tháng ?
Hay chỉ một khắc vừa trôi qua ?
Đãi hắn một lần nữa mở mắt ra, đã thấy mình ở đỉnh núi Thiên Ma Lĩnh, thấy được Cửu Linh cùng thuộc hạ hắn đang ép tử Mạnh Nại Hà. Thấy bọn hắn rời đi, Mạnh Nại Hà lạnh lẽo nằm lại đó. Cũng thấy Lưu Hỷ trở về khóc than căm phẫn !
Một bàn tay đặt lên vai hắn, thanh âm già nua: “Ngươi vẫn là Mạnh nhi sao ?”
. . .
_______
Kết chương 17.
Tác giả: manhgamee