Hắn lấy một nhành cây nhỏ, cắm xuống đất, đem bóng cây đánh dấu kĩ càng. Một nén nhang, đại khái là chỗ chỉ định thứ hai. Sau đó không ngần ngại bước về phía mép vực chuẩn bị đạp lên mỏm đá.
Lúc này, tiếng hoảng hốt truyền đến từ sau lưng: "Nhị thiếu gia, ngài định làm gì a !"
Lưu Hỷ vội vã chạy đến ngăn cản, Trương Thượng quay đầu cười: "Ta không phải nhị thiếu gia của ngươi, nhầm rồi."
Lưu Hỷ hốc mắt đầy ngấn thủy: "Không sao, ngài dù không phải nhị thiếu nhưng mang hình dạng của nhị thiếu, dù sao đi nữa ta cũng sớm đem ngài coi là nhị thiếu. Bởi vì chỉ có nhị thiếu coi ta là bằng hữu, ngài cũng như vậy !"
Trương Thượng lắc đầu, tiếp tục đi lên mỏm đá. Lưu Hỷ la lớn: "Dừng lại, ngài định làm gì ?"
"Tuyệt đối không được đi ra mỏm đá đó !"
Trương Thượng không thể không đáp: "Ta chỉ đang tu luyện a, không phải tự tử, ngươi chớ lo."
Lưu Hỷ kiên quyết: "Không phải, nhị thiếu ngài tuyệt đối không được đi ra. Ngài có lẽ không biết, chúng ta đang trong một kết giới thứ mà ngăn cản tầm nhìn, cách ly nội bất xuất ngoại bất nhập. Tại đỉnh núi này khắp nơi đều an toàn, nhưng chỉ có mỏm đá đó là tuyệt đối không an toàn, nó nằm ngoài kết giới."
Trương Thượng không khỏi nhíu mày: "Nội bất xuất ngoại bất nhập, ta cũng không thể ra ngoài sao ?"
Lưu Hỷ lắc đầu: "Ta không được nhưng ngài lại được, kết giới này nghe nói là do một vị cao thủ cái thế trong tộc bày ra, chỉ có người mang huyết mạch của dòng chính gia tộc mới ra vào được, mặc dù chưa từng ai dám thử kiểm định. Ta không ra được vì chỉ là ngoại nhân, còn ngài là con thứ của Cửu U Tộc Trưởng a !"
"Ha hả, cao thủ cái thế ? Ngươi chỉ là nghe làm sao chắc chắn như vậy a ?" Trương Thượng càng thắc mắc.
Lưu Hỷ kiên trì giải đáp: "Từng có xuất chúng nội môn đệ tử trong Cửu U Tông muốn thể hiện năng lực nên từ đại địa một hơi phi hành lên đỉnh Thiên Ma Lĩnh, chỉ tiếc gần đến nơi thì bỏ mạng. Nơi hắn táng thân chính là chỗ mỏm đá đó, hắn là bị hung điểu giết chết !"
Theo lời Lưu Hỷ, tại độ cao hai trăm trượng này, khắp nơi đều nguy hiểm. Đặc biệt khi các loại quái điểu hung thú làm tổ trên sườn núi vẫn sinh sống quanh đây, nếu không phải có cái thế cao thủ bày sẵn kết giới đại trận thì đỉnh Thiên Ma Lĩnh này sớm bị dã thú chiếm làm ổ.
Trương Thượng mím chặt môi, hắn chỉ là phàm nhân, ngay cả nội môn đệ tử xuất chúng đều bỏ mạng thì một phàm nhân như hắn sẽ thế nào đây ?
Hắn hít một hơi, nói: "Lưu Hỷ, tấm lòng ngươi ta ghi nhận, nhưng ta buộc phải thử."
Nói xong, hắn không do dự hướng về phía trước, chợt nghĩ đến cái gì, hắn không khỏi khựng lại trầm giọng: "Khoan đã, vì cái gì không ai dám thử ra bên ngoài ?"
Lưu Hỷ run giọng: "Nghe nói có quái vật tu vi cấp Yêu Quái xưng là Điểu Quái làm tổ ở gần đỉnh này, sở dĩ không có trong dòng chính dám thử là vì sợ hãi Điểu Quái."
"Cửu U tộc không có ai đến xem xét ?"
Lưu Hỷ lắc đầu: "Việc này ta cũng không rõ ràng, chưa từng nghe nói qua."
[Hệ thống thông báo: Ngươi vì kiên quyết tu luyện bỏ mặc hiểm nguy, điểm Mệnh Cách: +1 Cuồng.]
Tại hắn cố chấp xông tới, đem mọi thứ ngoài kết giới nhìn đến rõ ràng. Cũng là cảnh tượng cũ như đã thấy từ bên trong, kết giới căn bản chỉ che giấu sự hiện diện của sinh mệnh mà không phải che giấu cảnh quang như tưởng tượng của hắn.
Bốn phương tám hướng vẫn là như vậy. Nhưng khác biệt ở chỗ cuồng phong rất hung hãn, trong mùi gió thoang thoảng sự tanh tưởi của xác thối.
Nói rõ cái gì ?
"Có ổ dã thú gần đây, còn thuận hướng gió, nghĩa là gần với mỏm đá này."
Trương Thượng không nhiều lời, chỉ có thể cầu số mình may mắn một chút, tranh thủ lập tức ngồi xuống làm nhiệm vụ tĩnh tọa.
Ngoài tiếng gió rít gào, là sự cô lặng.
Thân thể hắn đôi lúc không vững vàng, may mắn mỏm đá rất lớn, dù cho có ngã lăn cũng không thành vấn đề. Từ đầu chí cuối Trương Thượng đều trong tư thế tĩnh tọa, không dám thay đổi, thời khắc này đâu chỉ là vàng là bạc, càng là sinh tử.
. . .
Một phần tư nén hương trôi qua.
. . .
Nửa nén hương !
. . .
"Oác !"
Âm điểu to lớn oanh tạc bốn phía, cái này để cho Trương Thượng sóng lưng lạnh toát, điều không muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra. Hắn chỉ cần thêm thời gian nửa nén hương là xong !
[Hệ thống thông báo: Lần đầu tiên xuất hiện tình huống bị tập kích, ban thưởng khi ngươi tiêu diệt thành công: + 20 exp tu vi.]
Chỉ gặp một con cự điểu sải cánh dài năm trượng, toàn thân đều một màu xích diễm, cặp mắt nó sắc bén đầy hung hãn nhìn chằm chằm con mồi ngồi trên mỏm đá. Miệng nó ngập đầy răng dài lỏm chỏm, nhìn rất man rợ.
Tại móng vuốt cự điểu sắp cập mỏm đá, hắn cảm thấy tử vong kề bên, sự ngột ngạt này rất đáng sợ nhưng lại để hắn phấn khích, quá mâu thuẫn. Hắn đã từng khao khát từ khi du ngoạn, khao khát được sống và được chết, không muốn bị tước đoạt quyền được chết bất kỳ lần nào nữa.
Hắn thở dài.
"Đây là cảm giác được chết sao ? Thật lâu a, thật hoài niệm, xem ra lần này ta hẳn phải chết a."
Không nghĩ kết cục của mình lại như vậy, nhưng dù sao đây cũng là do chính hắn quyết định, cho nên hắn càng treo nụ cười bên khóe miệng xem như chết cũng phải thật dễ nhìn.
Chỉ là một đạo thanh âm kêu thảm vang lên, con cự điểu kia đâu ? Là nó kêu thảm ? Nó bị thứ gì đó công kích sao ?
Trong đầu hắn đặt ra vô số nghi vấn. Nhưng bởi tĩnh tọa hắn buộc phải nhắm mắt đem tâm tư gửi vào yên lạc, nhưng dường như hắn vẫn cảm giác được tại ngoại giới có một thứ gì đó rất đáng sợ, to lớn đang ở phía trước mỏm đá nhìn mình chằm chằm lấy mình.
Vài giây thôi, thời gian đó như bị ngưng lại, hắn cảm thấy nhịp tim đang tăng dần không còn kiểm soát. Là một loài quái thú nào đó ?
"Đùng."
Tiếng thứ gì đó rơi trên mỏm đá, sau đó là thanh tĩnh, chỉ có thứ mùi máu tanh tưởi kia càng mạnh, trực tiếp sục vào mũi hắn.
Thanh âm hệ thống bỗng vang lên:
[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày "Tĩnh tọa tại mỏm đá" ban thưởng 1 exp tu vi.].
[Hệ thống thông báo: Ngươi lần đầu hoàn thành chuỗi 50 nhiệm vụ hằng ngày, ban thưởng một đôi Hoàng giai hạ phẩm U Linh Ngoa.]
[U Linh Ngoa: Thích hợp cho những kẻ mới tu luyện, được chế tác tự nhiên để thân thể nhẹ như bay, tăng phúc tốc độ gấp đôi.]
Trương Thượng kinh hỉ, mở mắt ra lúc đã thấy một cảnh tượng khó quên. Một con cự điểu đang nằm phía trước, nó sớm nằm yên bất động toàn thân máu me đầm đìa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì ?"
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy có gì khác như mình tưởng tượng, vậy con cự điểu này thật sự bị thứ gì đó công kích ?
Hắn bạo gan đi lại gần, muốn xác định nó chết hay chưa, 20 exp tu vi quá đỗi mê hoặc !
Tại hắn đụng vào con cự điểu, thanh âm hệ thống vang lên:
[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên lần đầu chạm mặt, ban thưởng 20 exp tu vi.]
Trương Thượng không dám nghĩ nhiều, quả quyết chạy thục mạng về kết giới. Tại hắn chỗ vừa đứng, một sợi lông vũ oanh tạc xuống đó đem đá thô đều hằn sâu một lỏm lớn.
Từng tiếng oanh tiếu tứ phía vang lên, mùi máu tanh dẫn dụ cự điểu khác. Tại hắn cảm thấy may mắn vì có cơ hội thở dốc, một con đại hắc điểu một mực đợi sẵn phía sau hắn, Trương Thượng vừa quay đầu liền gặp phải. May mắn có loài cự điểu khác muốn tranh giành xác cự điểu xích hỏa, nên nó mới nhất thời gào lên, một gào này Trương Thượng lập tức chạy xuyên qua gầm bụng nó đi thẳng vào kết giới.
Hắn thở đến thống khổ, Lưu Hỷ vừa hay nâng hắn dậy, liên miệng hỏi thăm cùng cáu gắt.
Hắn chỉ mãn nguyện mỉm cười, sau đó ngất lịm đi tại chỗ.
. . .
Tại sau khi Trương Thượng đi vào kết giới trốn thoát, từ xa xa hàng trăm dặm khoảng cách với đỉnh Thiên Ma Lĩnh. Một đạo thân hình uốn lượn dài đến hàng trăm dặm, thân nó tử sắc thỉnh thoảng có ánh điện xèo xẹt trên da, trong truyền thuyết Tử Lôi Long !
Long khẩu phát tiếng người: "Chủ nhân ngài vì sao cứu tiểu tử đó ?"
Một lão đầu tử mặt mũi hiền lành, thân khoác sam bào một tay kê đầu một tay cầm bậu rượu hồ lô uống. Lão cười: "Một đoạn nhân duyên đi, tiểu tử đó rất thú vị a, nếu ngươi bị con cự điểu đó công kích ngươi sẽ chạy sao ?"
Tử Lôi Long ngâm: "Chạy, không chạy sẽ chết !"
Lão nói: "Hắn không sợ chết, hay đang cố ý ? Thú vị a."
Ở Trương Thượng, lão thấy một đoạn nhân duyên khó nói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Đây mới là cốt yếu lý do lão cứu y, mà có lẽ sau này Trương Thượng mới hay biết.
Tử Lôi Long không nói tiếp, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện đi trong mây đêm dù là ánh nguyệt cũng không thể bại lộ tung tích của nó. Nó không dừng lại ở Cửu U Thành nho nhỏ, mà hướng thẳng đến phía Đại Đế Đô của Nhân tộc, nơi Nhân Hoàng Đại Thiên ngự trị.
. . .
Sáng hôm sau, một đêm nghỉ ngơi Trương Thượng hoàn toàn hồi phục.
Cuối canh thứ năm, hắn tỉnh lại, đem Bảng Chỉ Số mở ra xem:
[Tên: Trương Thượng.
Thọ nguyên: 0/0.5 năm.
Thiên phú: Đại Linh Hải.
Tu vi: Phàm nhân (70/100).
Ngộ tính: Không.
Thể chất: Không.
Mệnh cách: Nhân (1/100) Lệ (1/100) Cuồng (4/100).
Bối cảnh: Trùng sinh sống lại vào con thứ của gia tộc Cửu U, sau khi chọn Phong Ấn trở về thành phàm nhân.
Chức nghiệp: Tiều Phu.
Bản mệnh vũ khí: Không.
Kĩ năng chủ động: Không.
Kĩ năng bị động: Không.]
Xem xong để hắn hết sức hài lòng, một ngày vất vả được 70 exp tu vi, tuyệt đối lãi !
"Được rồi, Kim Chỉ Nam hôm nay nhiệm vụ hằng ngày là gì a ?"
"Đúng rồi, dường như có nhiệm vụ tuần, tháng, năm. Làm sao ta đều không mở được, chỉ có nhiệm vụ hằng ngày sao ?"
"Kim Chỉ Nam hôm nay cũng là như vậy sao ? Ha hả đúng là hằng ngày a, đều phải làm mỗi ngày !"
Đến bây giờ hắn mới hiểu, nhiệm vụ hằng ngày không có nghĩa là nhiệm vụ nhỏ hay dễ dàng, mà là những thứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, rất nhàm chán. Nhưng mỗi một ngày cố gắng, tích tiểu thành đại, có công mài sắt có ngày nên kim a !
Lưu Hỷ bưng đồ ăn sáng đi vào, cười nói: "Nhị thiếu gia làm sao thức sớm vậy a !"
"Ngươi làm sao tử tế như vậy, hết thảy từ trên xuống dưới đều dành làm, ta dù sao cũng là người hầu kẻ hạ nên để ta làm thì hơn a."
Trương Thượng gãi đầu, hắn không thể nói sở dĩ hắn làm hết là vì tất cả đều nằm trong mục nhiệm vụ hằng ngày của Kim Chỉ Nam. Hắn chỉ có thể làm bộ dạng không đáng kể: "Không có gì, ta không phải nhị thiếu gia Cửu U tộc, ngươi không cần làm đầy tớ. Ta với ngươi như có duyên gặp gỡ, cứ xem là huynh đệ. Gọi ta một tiếng ca ca, núp sau lưng ta là được."
[Hệ thống thông báo: Ngươi đối xử tốt với Lưu Hỷ, điểm hảo hữu + 3.].
"Được rồi, đa tạ ngươi a, ngươi cũng không cần kề kề chăm sóc ta như vậy. Đi tự nghiên cứu đam mê dược thảo đi, ta sẽ vì ngươi kiếm tài nguyên tu luyện, một cuốn mật tịch cơ bản để ngươi nhập môn. Cố gắng sớm ngày trở thành tu sĩ, trở thành một Luyện Dược Sư là tốt."
Nghe Trương Thượng nói vậy, Lưu Hỷ gật đầu: "Đa tạ ngài a."
"Gọi ta Trương Thượng."
Lưu Hỷ mỉm cười: "Đa tạ Trương ca, ta nhớ rõ, sau này nguyện sống chết theo ngươi. Ta lui trước !"
Sau khi ra ngoài đóng lại cửa phòng, Lưu Hỷ mỉm cười thật tươi, hắn không nghĩ rằng Trương Thượng có khả năng kiếm tài nguyên tu luyện hay mật tịch cho hắn. Nhưng có thể để một người không máu mủ quan tâm khích lệ như vậy, đối xử với hắn như huynh đệ như vậy, đã là thượng thiên chiếu cố.
Lưu Hỷ hắn không cầu mong gì, chỉ mong có thể dùng cả đời hầu hạ đi theo Trương Thượng.
. . .
__________
Tối nay mình xả tận 2 chương 6, 7.
Mạnh.
0