Nói thì chậm, đãi hắn đi ra sân chưa được bao lâu, một đạo thanh âm vang lên trong đầu:
[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến "Nhận Một Kim Chỉ Nam" ban thưởng một lựa chọn như sau:
1. Mở chức nghiệp hiếm, kèm một cuốn Nghiệp Phổ chỉ dẫn.
2. Lập tức hủy Phong Ấn.
3. Nhận một loại thiên phú mới.
4. Thay đổi hệ thống.]
Trương Thượng kinh ngạc, còn có chuyện như vậy ? Hắn nào nghĩ tới việc nhận Kim Chỉ Nam lại là một nhiệm vụ có sẵn từ trước, giống như nếu hắn không chủ động liền không bao giờ biết được chuyện này.
Một mục lục mới, nhiệm vụ chính tuyến. Rất nổi bật, màu vàng kim !
Trương Thượng rơi vào trầm tư:
"Chẳng lẽ mỗi một lần ta làm xong nhiệm vụ chính tuyến, đều có ban thưởng như vậy ? Nó dường như không giúp tăng exp tu vi, tiếc a."
"Hủy Phong Ấn khác nào quay lại từ đầu, thiên phú Đại Linh Hải còn chưa dùng tốt cần gì thiên phú mới, còn thay đổi hệ thống càng không cần, hiện tại ta thấy hệ thống này rất tốt."
"Còn Nghiệp Phổ là gì a ? Cùng loại như Kim Chỉ Nam sao ? Nói không chừng vô tình hoàn thành một nhiệm vụ ẩn khác ? Quan trọng nhất là một chức nghiệp, có chức nghiệp hẳn là có cơ sở để phát triển, liệu ta sẽ thành cao quý Luyện Dược Sư ? Ha hả."
Đãi hắn mong chờ lúc, quyết định được lựa chọn, thanh âm hệ thống vang lên:
[Hệ thống thông báo: Vì ngươi lựa chọn điều thứ nhất, kích hoạt chức nghiệp hiếm "Tiều Phu" kèm một cuốn Nghiệp Phổ phù hợp với chức nghiệp đang có.]
Trương Thượng nhớ kĩ, mở Bảng Chỉ Số ra xem:
[Tên: Trương Thượng.
Thọ nguyên: 0/0.5 năm.
Thiên phú: Đại Linh Hải.
Tu vi: Phàm nhân (0/100).
Ngộ tính: Không.
Thể chất: Không.
Mệnh cách: Nhân (1/100) Lệ (1/100) Cuồng (3/100).
Bối cảnh: Trùng sinh sống lại vào con thứ của gia tộc Cửu U, sau khi chọn Phong Ấn trở về thành phàm nhân.
Chức nghiệp: Tiều Phu.
Bản mệnh vũ khí: Không.
Kĩ năng chủ động: Không.
Kĩ năng bị động: Không.]
Cầm trên tay Nghiệp Phổ, hắn dù cố gắng thế nào cũng không mở ra được, cuối cùng đành ném vào Đại Linh Hải, đây chỉ là một ý niệm.
Đại Linh Hải sớm đã tùy ý hắn sở dục, hệ thống vì hắn tạo nên nơi này giống như một lời an ủi khi Phong Ấn tất cả những thứ khác. Nói cách khác, Đại Linh Hải tác dụng lớn nhất bây giờ chính là nơi chứa đồ, tựa như một loại không gian bảo vật.
Không tiếp tục lãng phí thời gian, hắn lập tức đi làm nhiệm vụ hằng ngày, cố gắng tích lũy từng chút một exp tu vi. Thật chất hắn rất hiếu kỳ chức nghiệp mới, nhưng đều đem gác lại một bên, ngay cả Nghiệp Phổ đều mở không ra làm sao làm thứ khác.
Đi quét lá !
Nửa canh giờ sau.
[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày "Quét lá trên sân nhỏ" ban thưởng 1 exp tu vi.].
Trương Thượng mở Bảng Chỉ Số xem tức thì, thấy rõ mục tu vi 1/100, điên cuồng hô réo đi lên. Cái này nói rõ, hắn như một mực chăm chỉ, tu vi sẽ không có điểm hạn sao ?
. . .
[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày "Chăm sóc vườn tược" ban thưởng 1 exp tu vi.].
. . .
[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày "Cho cá ăn" ban thưởng 1 exp tu vi.].
. . .
Khác với đỉnh núi Thiên Ma Lĩnh bình yên tẻ nhạt, tại Bạch Tuyết Sơn Trang lại là một màu khác biệt, bởi vì nội đấu trở nên chia năm xẻ bảy kéo bè kết phái rất khắc nghiệt. Có thể nói, nếu ngươi muốn sống, tốt nhất phải đầu nhập một phe.
Phe của Hội Đồng Trưởng Lão, hoặc là phe của Trang Chủ.
Hội Đồng Trưởng Lão gồm mười một vị, hiện tại Đại Trưởng Lão ẩn cư còn Thập Nhất Trưởng Lão thì bệnh nặng, chỉ còn chín vị. Mỗi một vị đều có võ công thâm hậu, coi như lão hồ ly một dạng rất khó chơi.
Mà Trang Chủ chính là Cửu Linh tam thiếu gia, hắn đã đăng vị từ khi Mạnh Nại Hà chết, tuy còn trẻ nhưng lại là dòng chính, muốn nhất quán toàn tộc cho nên bộc lộ dã tâm hòng thâu tóm Hội Đồng Trưởng Lão.
Lúc này, tại phòng họp của Hội Đồng Trưởng Lão, hết thảy chín vị đều ở đây, phía sau mỗi lão đầu này đều đứng đấy tay sai tháp tùng của riêng mình.
Theo thứ tự cao nhất một ghế bị bỏ trống, còn lại mười ghế đối diện nhau hai bên trái phải đều có người, chỉ có thấp nhất chừa ra.
Ghế cao nhất là của Đại Trưởng Lão ẩn cư, mà thấp nhất là luận vai vế thuộc về Thập Nhất Trưởng Lão.
Một vị trong đó lên tiếng: "Trong Cửu U tộc, dòng chính chỉ còn một mình Cửu Linh. Tứ tiểu thư hay ngũ tiểu thư đều sớm không màn chính sự, chư vị cũng muốn đối phó sao ?"
Một người khác không vui: "Hừ, dòng chính ngoại trừ Cửu Úc đại thiếu gia ra có cái nào tốt sao ? Cần gì thương hại, các nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa chịu qua cực khổ gì, Cửu U tộc cung phụng thiếu sao ? Hiện tại thì tốt, bỏ tộc theo phụ."
Một người khác gật đầu: "Cũng không thể không trách, các nàng a, cũng chưa từng công nhận nhị huynh của các nàng. Ngay cả ngày hắn chết các nàng cũng chưa hề có động tĩnh, lão phu thấy nên đáng thương nhất chính là nhị thiếu gia a."
Ngồi trên cùng bên phải một vị lão giả tóc trắng, vốn dĩ trầm mặc đột nhiên ho khan. Hắn nói: "Cửu Linh cũng tốt, hai vị tiểu thư cũng được, chung quy đều là dòng chính. Các vị biết dòng chính có ý nghĩa với vị đó thế nào a, nếu Tộc Trưởng đại nhân trở về chúng ta ăn nói thế nào với y ?"
Vừa nói là nhị trưởng lão, đương thời cầm quyền trong hội đồng này.
Ngồi đối diện với nhị trưởng lão, tam trưởng lão cười lạnh: "Tộc Trưởng đại nhân anh minh cỡ nào, nhị huynh còn sợ ngài nhìn không thấu chuyện này. Nhớ năm đó phụ thân ta còn làm nhị trưởng lão, chính Tộc Trưởng đã căn dặn kĩ càng với hắn nếu ngài vắng mặt thì Hội Đồng Trưởng Lão phải thay mặt giám sát toàn tộc."
"Nhị huynh, ngươi làm nhị trưởng lão cũng hơn mấy trăm năm nay, làm sao cái này cũng không biết ?"
Nhị trưởng lão trầm giọng: "Lão tam, ngươi chớ đặt điều thị phi. Năm phụ thân ngươi đương vị, nghe nói Đại Trưởng Lão còn quản thế cục, đến lượt phụ thân ngươi cầm quyền ?"
Tam trưởng lão cả giận đập bàn, lớn tiếng: "Ngươi có thể xúc phạm ta, tuyệt nhiên không được đàm tiếu cố phụ của lão phu !"
Tứ trưởng lão đứng lên can: "Tam huynh, nhị huynh, đều là người cùng thuyền a. Làm sao lúc này hai người lại nội đấu đây, bình tĩnh một chút, chỉ là hiểu lầm a."
Tam trưởng lão lạnh lùng nói: "Hội Đồng Trưởng Lão bây giờ bị một tên hậu bối đáng tuổi chắt chít khi dễ, nguyên nhân là vì nhị trưởng lão đây quá mức nhẫn nhịn. Lão phu yêu cầu tiến hành bỏ phiếu quyết định tân nhị trưởng lão !"
Hội Đồng Trưởng Lão từ nghìn năm trước đã không thấy bóng Đại Trưởng Lão, ai cũng không biết vị nhân vật đó đã chết hay chỉ là truyền thuyết nhưng không một ai dám tọc mạch. Có lẽ một cái ghế to nhất, tráng lệ nhất bị đặt trong phòng họp là minh chứng cho điều đó.
Đại Trưởng Lão không ra mặt, nhị trưởng lão chính là kẻ cầm quyền trong Hội Đồng Trưởng Lão.
Tam trưởng lão lại nói: "Thế nào, không dám ? Từ xưa đến nay hội đồng có qui tắc ngoại trừ Đại Trưởng Lão, mặt khác Trưởng Lão đều có thể bị thay đổi bởi qui tắc bỏ phiếu. Ta tam trưởng lão tại kỳ họp thấy rõ nhị trưởng lão không hợp cầm quyền, khiến hội đồng mất đi quyền uy vốn có, nay ta muốn chư vị Trưởng Lão bỏ phiếu công khai đem đổi người khác."
Nhị trưởng lão cười lớn, lắc đầu: "Ngươi rốt cuộc lộ mặt thật ra sao ? Căn bản là muốn phế nhiệm lão phu mà thôi."
Tam trưởng lão hừ lạnh: "Cái gì mà phế nhiệm, nhị huynh nói oan cho ta. Bổn Trưởng Lão đứng trên cương vị Trưởng Lão thứ ba, cảm thấy người cầm quyền không đáng tin cậy, các vị thì sao ?"
Dưới ánh mắt quét ngang toàn trường, từng gương mặt quen thuộc, từng kẻ xưng bằng hữu lần lượt cúi đầu, nhiều thanh âm cũng dần phát ra:
"Nhị lão ca, ngươi có lẽ đã quá già a, về nghỉ dưỡng cũng là tốt cho ngươi."
"Đúng a, một đời cơ cực đủ rồi, về dưỡng già hưởng thụ gia tộc đãi ngộ đi a."
"Nhị trưởng lão công đức vĩ đại đã đủ để hậu bối noi theo, nhưng lúc này chúng ta cần một người cứng rắn hơn."
. . .
Tam trưởng lão cười lớn: "Nhị huynh, ngươi rõ ràng rồi sao ? Tất cả đều muốn ngươi từ chức, ngươi còn không mau giao ra lệnh bài người cầm quyền ?"
Nhị trưởng lão ngồi bẹp xuống ghế, ánh mắt khó tin nhìn về ngũ trưởng lão, giọng nói run run: "Lão ngũ, ngươi cũng muốn ta đi sao ?"
Ngũ trưởng lão cúi đầu không dám đối mặt, nhị trưởng lão thấy vậy chịu không nổi đả kích ho ra một bụm máu tươi, hắn từ không gian giới chỉ trên ngón tay lấy ra một khối lệnh bài màu đen. Trên đó có khắc chữ "Đại" đây là lệnh bài của Đại Trưởng Lão, được chính chủ nhân nó giao lại cho người cầm quyền đương thời trong hội đồng.
Tam trưởng lão tiếp nhận lệnh bài trên bàn, cười nói: "Chư vị hoan hỷ a, đến, nhị huynh đã từ chức. Chúng ta phải lập tức tìm ra người cầm quyền a !"
Một vài Trưởng Lão phe phái hắn a dua lên tiếng, đãi những kẻ khác hoặc là im lặng hoặc là hùa theo đám đông không thể không theo thế. Tam trưởng lão phấn khích vô cùng: "Được, vì chư vị công nhận, ta Tam trưởng lão chính thức để bản thân trở thành người cầm quyền đương thời trong hội đồng."
. . .
Chớp mắt đã đêm khuya, minh nguyệt vươn nguyệt huy khắp Cửu U Thành, để Thiên Ma Lĩnh ngập tràn trong ánh sáng.
Trương Thượng đang không ngừng làm nhiệm vụ hằng ngày, từ sáng sớm đến hiện tại hắn đã làm không biết bao nhiêu cái, hiện tại vẫn đang hì hục tập luyện giống một tên cuồng nhân đồng dạng.
[Hệ thống thông báo: Ngươi hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày "100 lần chống đẩy" ban thưởng 1 exp tu vi.].
"Mở Bảng Chỉ Số a." Trương Thượng miệng thở hì hục nhưng ánh mắt kia lộ vẻ quyết tâm.
[Tên: Trương Thượng.
Thọ nguyên: 0/0.5 năm.
Thiên phú: Đại Linh Hải.
Tu vi: Phàm nhân (49/100).
Ngộ tính: Không.
Thể chất: Không.
Mệnh cách: Nhân (1/100) Lệ (1/100) Cuồng (3/100).
Bối cảnh: Trùng sinh sống lại vào con thứ của gia tộc Cửu U, sau khi chọn Phong Ấn trở về thành phàm nhân.
Chức nghiệp: Tiều Phu.
Bản mệnh vũ khí: Không.
Kĩ năng chủ động: Không.
Kĩ năng bị động: Không.]
"Tốt, miệt mài cả ngày cũng cày được 49 điểm a, xem ra sớm thôi không cần tận 6 tháng."
"Ráng nốt một cái cuối cùng, dù sao Kim Chỉ Nam cũng chỉ có 50 nhiệm vụ hằng ngày a."
"Um, nhiệm vụ hằng ngày cuối cùng: "Tĩnh tọa tại mỏm đá" yêu cầu ngồi thiền hấp thụ năng lượng đất trời tại vị trí chỉ định sao ? Ngồi trong thời hạn một nén nhang a."
Quả nhiên đãi hắn tìm kiếm xung quanh liền thấy có một mỏm đá nhô rất lớn bên bờ vực, đứng ở đây nhìn đã thấy nguy hiểm. Đừng nói thứ khác, chỉ là cuồng phong thổi lên từ vách núi cũng đủ thổi bay hắn, một thân thể suy nhược.
Thiên Ma Lĩnh cao đến hai trăm trượng, tại Địa Cầu cũng tương đương ngọn núi nghìn mét, ở đây gió giật mạnh thế nào không cần nói cũng biết.
Trương Thượng không hề nao núng, chân đạp thực địa bình tĩnh từng chút một đi về phía mỏm đá.
. . .
________
Đã sửa xong chương 6.
Mạnh.
0