Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Va chạm

Chương 14: Va chạm


Nhìn thấy đám người đi xa, Cao Nguyệt nhìn về phía Nguyệt Sinh: “Chúng ta còn tiếp tục tiến lên sao?”

Nguyệt Sinh quay người lại nhìn qua một chút đang run lẩy bẩy Đường Y cùng đổ mồ hôi hột Ninh Thanh Phong chỉ đáp nhẹ một câu: “Cũng nên quay trở vê”

Đám người chỉ biết nhìn nhau sau đó theo sau.

Bởi vì cần g·iết zombie, nên Nguyệt Sinh có hơi điều chỉnh tuyến đường một chút. Cuối cùng đạt được thêm một viên linh hạch.

Sờ sờ vào lên ba lô, trong đó chứa bốn viên linh hạch, tâm tình Cao Nguyệt vui vẻ. Không biết nếu hàng hấp thu hết đống này có thể tiến thêm một bước cấp 2 không.

Bỗng nàng cảm thấy mọi người đang nhìn về một phía, nàng cũng đi theo nhìn. Phía trước chính là trung tâm thương mại mộc thanh, mục đích chính của đám người lần này. Nàng đang muốn lên tiếng nhắc nhở Nguyệt Sinh thì đã nghe thấy hắn lên tiếng trước:

“Vào đây nghỉ ngơi thu thập thức ăn một chút”

Nghe vậy đám người cũng thở ra một hơi, một hơi đi từ lúc sáng đến đầu giờ chiều cộng thêm phải chiến đấu với zombie nên một đám người bây giờ lôi thôi lếch thếch còn đói bụng. Thật không chịu nổi nữa.

Chỉ là khi thấy đại môn đóng chặt, cùng với một đống lớn tủ cùng giường chặn bên trong, đám người hơi có cảm giác bất lực.

Đám người thông qua cửa kính có thể thấy được bên trong có mấy người đang ngó chừng bên này, chỉ là nhìn đống đồ chắn phía sau cửa chính, bọn hắn biết là đám người kia sẽ không mở cửa.

“Nguyệt Sinh ca, làm sao bây giờ?” Cao Nguyệt lên tiếng.

Liếc nhìn một chút Cao Nguyệt sau đó hắn tiến về phía cửa lớn, giơ lên nắm đấm.

ẦM

Chỉ nghe một t·iếng n·ổ, cửa kính lớn cùng đồ nội thất chắn phía sau cửa văng tung tóe, chừa ra một con đường lớn trước mắt đám người.

Đứng đằng sau Thanh Nguyên cùng Cao Kiến biết thế nào cũng như vậy. Dù sao hôm qua Nguyệt Sinh chính là dùng cách này để mở cửa.

Rất may đám người ở phía trong chỉ đứng hai bên cách xa cửa chính nên không bị ảnh hưởng quá nhiều. Nhìn thấy tình cảnh này bọn hắn cũng không biết xử lý như thế nào chỉ có thể tay cầm gậy gộc, thanh sắt đứng ở đó. Chỉ có một tên trong đó chạy lên cầu thang, biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Đám người Nguyệt Sinh cất bước vào trong trung tâm thương mại, nhưng hắn cũng không tiến thêm nữa mà chỉ đứng ở đó. Hắn đang chờ người có thể đứng ra nói chuyện.

Rất nhanh có một đám người từ trên lầu bước xuống, đi đầu là một người đàn ông trung niên có vẻ chất phác.

Từ trên cầu thang đi xuống Trần Đông khóe mắt liếc nhìn một chút đ·ống đ·ổ n·át, khóe miệng của hắn hơi giật giật. Hắn đã nghe thủ hạ báo cáo có một người một đấm có thể phá vỡ tường bảo vệ xây bởi đống đồ nội thất.

Nhưng tận mắt nhìn thấy, hắn nhận thật sự là bản thân cũng cần một chút thời gian mới có thể làm được như vậy.

Đi đến trước đám người Nguyệt Sinh, Trần Đông nở nụ cười chắp tay đối Nguyệt Sinh nói:

“Mục đích của các vị ta có ta có thể đoán một hai, nhưng hiện tại đồ ăn chính là vật khan hiếm. Căn cứ của chúng ta ở đây cũng có gần 50 miệng người cần ăn uống. Nhưng ta biết các vị cũng cần thức ăn để tồn tại, như vậy đi chúng ta trao đổi đồng giá như thế nào? Chỉ cần các vị bỏ ra tinh h…”

Chỉ là không đợi hắn nói hết âm thanh có chút khàn khàn Nguyệt Sinh đã cắt ngang hắn:

“10 bao gạo lớn 250kg, tiếp theo đó để những người sau lưng ta mỗi người tự lựa chọn đồ ăn, mang được bao nhiêu là sức của bọn hắn. Phí chính là công ta tiêu giệt những zombie ngoài trung tâm thương mại giúp các người”

Trần Đông nhìn người trước mặt có vẻ trẻ hơn hắn một chút, lại dám cắt ngang hắn trong lúc nói chuyện làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu. Nhưng nghe hết yêu cầu, khóe miệng hắn giật giật.

Những con zombie ngoài kia là do ta lười g·iết, bây giờ ngươi cần g·iết bọn chúng mới có thể qua đây, ngươi lại lấy đó làm thù lao. Làm gì trên đời lại có chuyện dễ dàng như vậy được.

Chỉ là hắn vừa định phản bác lại b·ị c·ướp lời.

“Có thể, các vị đã vất vả g·iết những con zombie ngoài kia giúp chúng ta, chúng ta tất nhiên phải cảm ơn hậu hĩnh rồi”

Tiếp theo trên cầu thang xuất hiện một người phụ nữ thành thục bước xuống, mái tóc đen tùy ý xõa hai bên, khuôn mặt cân đối thêm nốt ruồi son bên khóe miệng tăng thêm phần vũ mị, phía trước hai ngọn đồi cao lớn nhô lên mạnh mẽ.

Đôi chân thon dài chính lấp ló qua chiếc váy xẻ hai bên, tuy không biết tại sao nàng lại đi chân trần nhưng không có một hạt bụi có thể bám vào bàn chân hồng hào của nàng. Khi nàng xuất hiện, mọi thứ như bị lu mờ bởi vẻ đẹp của nàng.

Trên đây chính suy nghĩ trong lòng của tất cả các nam nhân xuất hiện ở đây trừ Trần Đông cùng Nguyệt Sinh.

Nhìn thấy nữ tử trước mắt bỗng dưng xuất hiện rồi chiếm hết spotlight, ánh mắt của Cao Nguyệt cùng Đường Y cũng bị hấp dẫn bởi nàng, hai mắt bắt đầu mê ly, hai người đồng thanh: “Thật đẹp”

Nhưng rất nhanh Cao Nguyệt cảm thấy không đúng, trên người nàng hơi hơi ánh lên màu xanh lục, lấy lại tinh thần nàng sợ hãi nhìn trước mắt người phụ nữ vừa mỉm cười vừa bước xuống cầu thang này.

Sau đó nàng nhìn xung quanh, tất cả mọi người đang mở to mắt hình trái tim của mình vừa chảy nước miếng nhìn về phía người phụ nữ, sau đó nhìn về phía bình thường Nguyệt Sinh nàng thở dài một hơi, cuối cùng cúi người lẩm bẩm: “Là dị năng liên quan đến mị hoặc”

Bỗng dưng nàng nhớ tới gì đó, nàng quay người lại nhìn về phía nhóm người mình, hai tay nàng ánh lên màu xanh lục, màu xanh lục rất nhành bám vào tất cả mọi người.

Đám người cũng dần dần từ trong mộng tỉnh lại, rất nhanh bọn hắn cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Chỉ là ba người Thanh Nguyên, Cao Kiến, Ninh Thanh Phong nhìn nhau sau đó cười tà dị.

Nhìn ba người như vậy, Cao Nguyệt cùng Đường Y chỉ liếc một chút rồi quay người rời đi, sau đó còn không quên để lại câu nói móc: “Xú nam nhân”

Ba người cũng không quá để ý chỉ nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp kia.

Đang trên đường bước xuống cầu thang Lục Tam Nương cũng để ý đến một màn này, nhưng nàng cũng chỉ là mỉm cười: “dị năng thuộc dạng khôi phục sao?”

Trần Đông hơi nhíu mày quay người nhìn về phía đồng bọn của mình, nhưng Lục Tam Nương chỉ hơi nhẹ nhàng lắc đầu một cái sau đó tiến về phía Nguyệt Sinh vui vẻ nói: “Ngài đã giúp chúng ta tiêu giệt đám zombie ngoài kia thật đã giúp chúng ta rất nhiều, nên những yêu cầu kia chúng ta đều đáp ứng”

Đứng ở một bên Trần Đông có hơi khó chịu nhưng cũng không đứng ra ngăn cản.

“Tốt” Nguyệt Sinh cũng không nói thêm gì nhiều.

Lục Tam Nương cũng hiểu ý phất phất tay ngọc lên, ba người nam tử vẫn còn trong mộng bước ra khỏi hàng.

Lục Tam Nương nhìn về phía đám người ở sau Nguyệt Sinh mỉm cười nói: “Các ngươi đi theo 3 người bọn họ sẽ có thứ mình cần” cuối cùng nàng ánh mắt không quên nhìn thêm một chút thiếu nữ đã giải được mị hoặc của mình.

Sau khi đám người rời đi, ánh mắt của nàng mới trở lại trên người Nguyệt Sinh: “Nô gia còn chưa biết tính danh của ngài?”

“Nguyệt Sinh”

“Nguyệt Sinh. Cái tên rất hay” nàng không tiếc khen một câu. Nhưng đáp lại nàng chỉ là im lặng.

Lục Tam Nương cũng không tức giận chỉ đơn giản là tiếp tục mỉm cười mà thôi.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, đám người cũng là ba mặt nhìn nhau. Đám người phía sau cũng đã rời đi chỉ để lại 3 người ở giữa sân.

Chương 14: Va chạm