Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 61: G·i·ế·t c·h·ế·t zombie cấp 3
Nhất Uyển thấy mình cũng có 1 viên làm nàng có chút vui mừng, nói tạ sau đó nhận lấy viên tinh hạch.
Nàng đặt Nhất Thiên tựa vào một bức tường ở gần đó, rồi lập tức bỏ viên tinh hạch vào miệng sau đó ngồi xuống hấp thu.
Một dòng năng lượng ấm áp chảy quanh thân, bắt đầu rửa trôi đi những mệt nhọc mà nàng đã chịu đựng thời gian qua.
Sau khi hoàn thành hấp thu tinh hạch, nàng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nàng cảm nhận được những vết bầm tím đã giảm đi đáng kể.
Đây không phải do viên tinh hạch không đủ năng lượng, mà nàng đã dùng một phần năng lượng để tăng tiến dị năng của mình, bởi vì nàng cảm giác dùng tinh hạch để chữa trị thật sự có chút lãng phí.
Nàng từ từ mở mắt ra, chỉ là khi nàng vừa mới mở mắt đã thấy được đối diện Nguyệt Sinh đang nhìn mình, làm cho nàng có chút chột dạ.
Nhưng nàng chỉ thấy hắn quay người rời đi, nàng mới thở ra một hơi, sau đó cõng lên Nhất Thiên đi theo.
Chỉ là nhìn về phương hướng người này đi tới làm nàng có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến khuôn mặt vô cảm kia, nàng lại không dám nói gì.
Cứ như vậy, nàng càng ngày càng tiến gần hơn với chiến trường, âm thanh chiến đấu bên kia vẫn còn chưa dừng lại, nàng có thể nghe được liên tục những âm thanh va chạm mạnh mẽ truyền đến.
Thu hồi tâm thần, nàng nhìn về phía thân ảnh cao lớn trước mặt. Tuy bề ngoài có chút đáng sợ, nhưng cái phong thái ung dung của hắn thật sự làm nàng an tâm.
Chỉ là hắn trái ngược với vẻ ung dung đi bộ của Nguyệt Sinh, nàng phải bước đi liên tục để có thể đuổi kịp hắn.
Hắn đưa đến cho nàng chút áp lực, nhưng ít nhất người này không giống những kẻ thô tục ở rìa thành phố, nơi mà nàng trước đó sinh hoạt.
Đúng lúc này, nàng cảm nhận được sau lưng truyền đến động tĩnh.
Nàng quay đầu lại kiểm tra thì thấy được Nhất Thiên vừa mở mắt.
Nhất Thiên mơ màng nhìn lấy nàng, sau đó như lấy lại được tầm nhìn, Nhất Thiên mở miệng: “Tỷ”
Nhất Uyển nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngươi vừa mới tỉnh, nên nghỉ ngơi một lúc”
Nhất Thiên mơ hồ hỏi: “Chúng ta còn sống?”
“Đúng vậy, chúng ta còn sống”
Hai người cứ như vậy thêm một lúc, sau đó Nhất Thiên lên tiếng: “Tỷ, để ta xuống đi”
“Nhưng ngươi…”
“Ta có thể tự đi được rồi” Nhất Thiên kiên định trả lời.
Thấy như vậy, Nhất Uyển cũng chỉ có thể để nàng xuống.
Nhất Thiên quan sát một chút xung quanh, chỉ là cảm nhận được bên kia truyền đến tiếng đánh nhau làm nàng có chút cau mày. Cuối cùng nàng nhìn về phía Nguyệt Sinh nghi ngờ hỏi:
“Tỷ, người kia là?”
Nhìn lấy Nhất Thiên, Nhất Uyển có chút khó trả lời, nàng lấy một hơi thật sâu rồi đáp: “Hắn là người đã cứu ngươi, chúng ta sau này sẽ đi theo hắn”
Nhất Thiên nhìn lấy tỷ của mình, sau đó nàng có vẻ chấp nhận lên tiếng: “Ta hiểu”
Nhất Uyển cảm giác có chút tội lỗi nói: “Chúng ta tiếp tục lên đường thôi”
Nhất Thiên nhẹ gật đầu, chỉ là nàng còn chút nghi ngờ: “Ta nghe được âm thanh chiến đấu từ bên kia, nếu chúng ta tiếp tục tiến lên như vậy…”
Nói nàng dừng lại, nàng biết tỷ sẽ hiểu những ý của nàng là gì.
“Ta cũng không biết” Nhất Uyển nhìn về hướng Nguyệt Sinh đáp.
Nhất Thiên thấy vậy cũng hiểu được phần nào, nên không tiếp tục lên tiếng.
Chỉ là càng tiến lên 2 người càng cảm giác được sự kinh khủng của cuộc chiến này.
Dưới chân các nàng liên tục truyền đến rung động, cùng với âm thanh va chạm to lớn, như thể đang xảy ra ngay bên cạnh làm lòng người rùng mình.
ẦM ẦM ẦM
Liên tiếp những tiếng vang lớn xuất hiện, kèm theo đó là một vật thể to lớn đang lao về hướng 3 người.
Trên đường đi nó liên tục phá vỡ mấy tòa nhà liên tiếp, sau đó dừng lại cách mấy mét trước mặt Nguyệt Sinh.
Nhìn lấy sụp đổ những căn nhà, rồi lại nhìn về phía thân cây 3, 4 người trưởng thành mới ôm hết kia, Nhất Uyển tâm thần rung lên.
Nàng không tưởng tượng được, nếu bị thân cây to lớn kia chạm vào thì sẽ như thế nào.
Sau đó nàng thấy được Nguyệt Sinh chỉ đơn giản tiến lên cắm 5 ngón tay vào thân cây, nhẹ nhàng nhấc lên rồi vứt qua một bên.
Cái động tác nhẹ nhàng cắm 5 đầu ngón tay vào thân cây kia, làm nàng suy đoán người này dị năng có thể làm ngón tay trở nên sắc bén. Sau đó nhẹ nhàng nhấc thân cây kia lên như vậy, có lẽ đây là dị năng liên quan đến lực lượng.
Đối với người mang 2 dị năng nàng cũng không quá kinh ngạc, nhưng để nhẹ nhàng làm được như hắn, thì chắc chắn cấp bậc cũng không thấp.
…
Nguyệt Sinh nhẹ nhàng vứt thân cây qua một bên, sau đó tiếp tục tiến lên. Hắn cảm nhận được Nhị Vũ sắp không chịu đựng nổi nữa, cho nên chuẩn bị qua giúp nàng một chút.
Hắn cũng không trách cứ gì nàng, dù sao nàng có thể kéo dài trận chiến đến như vậy cũng đã rất tốt.
Dần tiến lên như vậy, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi. Liên tiếp những hố sâu mười mấy mét xuất hiện chắn mất lối đi, rất nhiều tòa nhà không còn nguyên dạng.
Thậm chí, thỉnh thoảng phía trước còn quăng tới những mảnh vỡ công trình, nhưng hắn đều rất nhẹ nhàng đẩy ra, nên không có thiệt hại gì xảy ra.
Dần đi qua những chướng ngại vật, hắn cũng tới được một nơi rộng rãi có thể quan sát được chiến trường.
Chỉ thấy phía trước một con zombie cao tới 3 mét đang giận dữ nắm lấy chân một con zombie nhỏ hơn. Nó dùng con zombie nhỏ hơn như một cây gậy, liên tục di chuyển sau đó vung mạnh lấy.
Khi thì nó vung xuống đất, khi thì vung sang ngang. Sau mỗi lần vung tay, trên đất lại xuất hiện 1 hố to, những căn nhà xung quanh cũng bị đánh đổ nát không ít.
Nhìn lấy gãy nát tứ chi, xương sườn cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g văng tung tóe khắp nơi Nhị Vũ, Nguyệt Sinh một mặt bình tĩnh.
Bởi hắn biết nàng vẫn còn sống, chỉ là nếu tiếp tục để như vậy nữa, có thể nàng sẽ bị con zombie to lớn kia đánh nát đầu.
GRÀO…
Có vẻ như cảm nhận được có người tiến đến, con zombie to lớn kia bắt đầu dừng lại, sau đó nhìn về phía những kẻ xâm nhập gào lên.
Nó nhấc Nhị Vũ lên, sau đó ném về phía những kẻ xâm nhập.
Nhị Vũ ở trong tay con zombie kia như thể là một món đồ chơi, tùy ý bị ném đi.
Mấy trăm mét khoảng cách như không có ý nghĩa, chỉ là chớp mắt Nhị Vũ đã đến trước mặt Nguyệt Sinh
Nhìn lấy đang bị ném về phía mình Nhị Vũ, Nguyệt Sinh đưa tay ra nhẹ nhàng đón lấy. Hắn hơi nhăn mày nhìn lấy con zombie cấp 3 trước mặt này: “Trí thông minh có vẻ hơi thấp”
Như thể hiểu được Nguyệt Sinh vừa nói gì, con zombie kia gào lên: “Giếttt”
Kèm theo tiếng gào, nó nhanh chóng lao về phía Nguyệt Sinh.
Cho dù cách xa cả mấy trăm mét, nhưng khí thế từ trên người con zombie kia làm cho Nhất Uyển có chút khó thở.
Nhất là sau tiếng gào kia, chân nàng như nhũn ra, không còn một chút sức lực chiến đấu.
Nàng không nghĩ tới khoảng cách giữa cấp 1 và cấp 3 lại lớn đến như vậy, ngay cả dũng khí kháng cự lại đều không có.
Khi thấy được nó đang muốn lao tới, nàng có chút lo lắng nhìn về phía Nguyệt Sinh, chỉ hi vọng hắn có thể giải quyết được.
ẦM
Đột nhiên tiếng va chạm kéo lại hoảng sợ Nhất Uyển.
Khi nàng nhìn lại, thì từ lúc nào chỗ đứng của Nguyệt Sinh đã bị thay thế bởi con zombie to lớn kia. Nó cứ đứng ở đó, một tay mở ra đưa về trước, như thể đang vồ mồi.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của nàng, mồ hôi bắt đầu tuôn ra như mưa.
Nhưng khi định thần nhìn lại, thì mới thấy được một nửa đầu của nó đã biến mất. Còn lại một con mắt vô thần của nó như thể không thể tin được, bất lực ngã xuống.
Còn Nguyệt Sinh từ lúc nào đã xuất hiện ngay phía sau con zombie kia, trong tay của hắn còn có một viên tinh hạch to như nắm đấm trẻ con.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, Nhất Uyển mắt chữ A miệng chữ O thật lâu không thể bình phục được. Nàng vô ý thức mở miệng: “Chẳng lẽ là ta đang nằm mơ?”
“Không, tỷ không phải nằm mơ đâu, là sự thật đấy” bên cạnh vang lên âm thanh của Nhất Thiên.