Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 60: Nhận được trợ giúp Nhất Uyển
Nhất Uyển ngồi xuống, sau đó đặt Nhất Thiên lên lưng của mình.
Nàng hiện tại cần một người có thể chữa thương cho Nhất Thiên, cho dù nàng biết ngoài kia nguy hiểm. Nhưng nếu ở lại đây em gái nàng chắc chắn sẽ c·hết, nên nàng không còn lựa chọn nào khác.
Thêm nữa ngoài kia 2 nhóm zombie đang đánh nhau hăng say như vậy, cũng chính là cơ hội cho nàng để rời khỏi đây.
Men theo cầu thang, nàng xuống được tầng 1, sau đó theo cửa chính rời khỏi nơi đây.
Nhất Uyển chọn hướng đi vào trung tâm thành phố, bởi ở đó sẽ ít zombie hơn so với vùng ngoài rìa nơi trước kia nàng sống. Thêm nữa nàng nghe nói ở trung tâm vẫn còn giữ được trật tự rất tốt, không hỗn loạn như nơi đây.
Chỉ là việc di chuyển sẽ tốn chút thời gian, nàng hy vọng trong thời gian đó sẽ không có chuyện gì xảy ngoài ý muốn xảy ra.
Chỉ là chỗ nàng đang đứng vẫn chưa thật sự cách quá xa nơi chiến trường kia, cho nên âm thanh gào thét của đám zombie vẫn còn vang vọng bên tai, làm nàng có chút sợ hãi.
ẦM ẦM ẦM
Nhưng mới đi chỉ được một lúc, liên tiếp những chấn động mạnh truyền đến làm nàng có chút đứng không vững.
Ánh mắt của nàng bị lấp đầy bởi sợ hãi, sau đó nàng từ từ quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Nhưng bởi vì tầm nhìn bị che khuất bởi cây cối cùng những căn nhà, nên nàng không thể thấy được gì, nàng chỉ biết phương hướng đó là nơi đại chiến đang xảy ra.
Nhất Uyển vô ý thức thốt ra: “Chẳng lẽ là cấp 3”
Nàng không biết cấp 3 zombie sẽ ra sao, nhưng nàng đã từng thấy cảnh zombie cấp 2 chiến đấu. Tuy nó cũng rất kinh người, nhưng để tạo ra được động tĩnh như vậy, thì chắc chắn không được.
Nàng cố gắng hít sâu, bình tĩnh lại nỗi sợ của mình.
Nhất Uyển cố gắng điều khiển đôi chân vẫn còn run của mình tiến về phía trước.
Nàng phải rời khỏi đây nhanh nhất có thể, nếu không sau khi chiến đấu kết thúc, rất có thể chúng sẽ để mắt tới nàng.
Thời gian dần dần trôi qua, âm thanh của chiến đấu cũng đã cách rất xa.
Nàng quan sát xung quanh, mọi thứ rất trống trải, rộng rãi, không hề có một cọng cỏ, nàng biết được đây là do đám zombie kia làm ra.
Nàng cũng có chút may mắn, bởi vì rất có thể đám zombie kia vừa mới di chuyển từ trung tâm thành phố tới đây. Như vậy, trên đường zombie có thể đã bị chúng đồng hóa, hoặc g·i·ế·t sạch, từ đó nàng cũng an toàn hơn nhiều.
Đám zombie di chuyển như vậy, có thể là bởi những căn cứ ở trung tâm thành phố phát triển mạnh mẽ, khiến chúng phải di dời đi nơi khác.
Như vậy nàng càng quyết tâm phải đến được trung tâm hơn.
Nhưng nàng cảm nhận được hơi thở càng ngày càng mỏng manh Nhất Thiên, nàng có chút lo lắng, nàng sợ Nhất Thiên sẽ không chịu nổi cho tới khi tới nơi.
Nàng cũng có chút mệt mỏi, dù sao nàng cũng đang bị thương, nhất là sau khi bị đám người kia làm nhục lâu như vậy, nàng thật sự có chút không chịu nổi.
Nàng cứ như vậy tiếp tục tiến lên, nhưng sau đó nàng đột nhiên dừng lại.
Bởi nàng thấy được phía xa xa, trên đỉnh của một tòa nhà hình như đang có một bóng người đang đứng đó.
Nàng có chút sợ hãi, cũng có chút vui mừng.
Nàng sợ hãi là bởi vì sợ người kia là kẻ xấu, nhưng vui mừng là bởi có người sống.
Nàng hiện tại thật sự đã là nỏ mạnh hết đà, nếu không được trợ giúp nàng có thể phải nằm xuống cùng với em gái mình.
Nàng thật sự không nghĩ tới thể lực của mình lại yếu đến như vậy, mới đi chưa được bao lâu đã mệt tới như vậy. Nàng cũng không nghĩ tới con đường đến với trung tâm lại xa như vậy, nhưng có thể là do nàng quá mệt mỏi nên nó mới xa như vậy.
Cứ như vậy, nàng đã có quyết định, người kia là người tốt cũng được, người xấu cũng không sao. Cùng lắm là c·h·ế·t thôi, cũng coi như là giải thoát được cho nàng cùng với em gái.
Nhất Uyển lê lết cơ thể mỏi mệt, tiếp tục cõng lấy Nhất Thiên tiến về phía người kia.
Dần dần tiến tới, nàng cũng nhận ra được, người này có thể là đang quan sát lấy trận chiến bên kia. Chỉ là nàng cũng không dám nhìn lâu, nên ngay lập tức cúi đầu tiếp tục tiến lên.
Ở khoảng cách như vậy, mà người này có thể quan sát được trận chiến bên kia, nàng nghĩ người này chắc cũng phải đủ mạnh mẽ để làm được như vậy.
Nếu như vậy, khả năng người này có thể cứu em gái nàng lại cao hơn một chút.
BỘP
Sau khi tới khoảng cách nhất định, nàng mạnh mẽ quỳ xuống, tuy hơi đau đớn, nhưng nàng cố gắng chịu đựng.
Vẫn tiếp tục giữ lấy Nhất Thiên ở trên lưng, nàng lên cố gắng lên tiếng, chỉ là âm thanh nàng phát ra có chút nhỏ:
“Đại nhân, xin ngài hãy giúp em gái của ta, ngài muốn gì từ ta cũng được…”
Nàng không tiếp tục cầu xin, mà chỉ cúi đầu chờ người phía trên đáp lại, bởi nàng biết người này có thể nghe thấy nàng.
Chỉ cần người này nói bất kỳ thứ gì như từ chối, nàng sẽ ngay lập tức đứng người lên rời đi.
Chỉ là thời gian qua hồi lâu, mà nàng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Đang lúc nàng nghĩ là người này không chấp nhận nên chuẩn bị rời đi, thì một âm thanh khàn khàn vang lên bên tai của nàng:
“Muốn gì từ ngươi cũng được?”
Nhất Uyển có chút vui mừng vì người kia đã đáp lại, nàng không chút do dự lên tiếng:
“Đúng vậy, ngài muốn gì từ ta cũng được”
“Ngươi nghĩ ngươi bây giờ còn có gì quan trọng để trao đổi?”
Nghe được người kia truy vấn, Nhất Uyển có chút không biết làm sao để trả lời.
Nàng suy nghĩ một lúc sau đó đáp: “Ta có thể làm việc cho ngài, em gái ta cũng vậy, nàng có dị năng khống băng rất mạnh mẽ, ta và nàng sẽ giúp ngài được rất nhiều”
Nàng chỉ có thể đưa ra tất cả mọi thứ mà mình có để người này ra tay chữa trị.
“Vẫn còn thiếu” người kia lên tiếng.
Nhất Uyển có chút không hiểu ngẩng đầu lên. Nhưng người kia không cho nàng cơ hội lên tiếng, âm thanh như vực sâu của hắn vang lên:
“Tính mạng của các ngươi phải thuộc về ta”
Nhất Uyển tâm thần có chút rung lên. Nàng có chút do dự, người trước mắt này thật sự mang lại cho nàng cảm giác có chút tà môn.
Nhưng khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Nhất Thiên, nàng nhắm mắt quyết định. Dù sau sau này có chuyện gì, thì đó cũng là chuyện của sau này, bây giờ nàng cùng Nhất Thiên cần phải sống trước đã.
Nàng yếu ớt lên tiếng: “Ta đồng ý”
Chỉ là vừa mới dứt câu nói, nàng đã bị một bóng đen to lớn che phủ.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy được người kia đã xuất hiện trước mặt nàng.
Trong lòng nàng có chút sợ hãi, người trước mắt này có chút nhanh đi. Chớp mắt đã xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng đánh giá nhanh người này sau đó cúi đầu xuống.
Người này tướng mạo có chút già nua, làn da màu đồng cổ hơi nghiêng đen. khoác lấy một cái áo choàng rộng rãi che hết cơ thể, chỉ là nó có chút rách nát.
Nguyệt Sinh nhìn lấy cô gái ở trước mặt, người này sớm đã bị hắn phát hiện, chỉ là lúc đó hắn không thật sự quan tâm.
Nhưng khi người này đến cầu cứu, hắn mới bắt đầu quan sát kỹ nàng.
Nàng mang trên mình một mùi thơm gì đó rất thu hút, làm hắn có chút muốn đưa nàng bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến lấy.
Chỉ là hắn kiềm chế được cơ thể của mình, không để chuyện này xảy ra.
Nhưng nhìn lấy 2 người trước mặt, hắn lại không biết làm như thế nào để giúp.
Nếu đứa bé kia còn có ý thức, thì hắn có thể đưa nàng một viên tinh hạch để hồi phục, đáng tiếc là nàng đã mất ý thức.
Nhưng sau đó, một ý tưởng hiện lên trong đầu của hắn.
Nhất Uyển thấy người này từ từ đưa tay về phía nàng, không nói đúng hơn là về phía Nhất Thiên trên lưng của nàng.
Nhưng khi nhìn thấy bàn tay nhọn như móng vuốt zombie của hắn, cùng làn da hơi sẫm màu, làm Nhất Uyển tâm thần có chút run rẩy.
Nhưng nghĩ đến có nhiều dị năng khiến người sở hữu có thể thay đổi ngoại hình, làm nàng yên tâm hơn một chút.
Nàng quan sát thấy người kia cầm trong tay một viên tinh hạch, sau đó nhét vào miệng Nhất Thiên. Sau khi làm xong hắn đặt bàn tay to lớn của mình lên đầu Nhất Thiên, như thể làm như vậy sẽ khiến cho Nhất Thiên có thể tỉnh lại.
Sau một thời gian, nàng cảm nhận được cơ thể của Nhất Thiên bắt đầu nóng lên. Nàng thật sự ngạc nhiên, bởi vì đây là dấu hiệu của việc đang luyện hóa tinh hạch.
Nàng không biết người trước mặt này làm sao để Nhất Thiên có thể luyện hóa tinh hạch trong lúc mê.
Lúc đầu bản ý của nàng là nhờ trợ giúp của người này, sau đó trở về căn cứ của hắn, với hy vọng ở đó có thể có dị năng giả liên quan đến hồi phục. Hoặc tệ hơn cũng có bác sĩ, như vậy vấn đề của Nhất Thiên cũng sẽ được giải quyết.
Nàng đúng là không nghĩ tới người này lại có khả năng giúp Nhất Thiên luyện hóa tinh hạch.
Việc người này dễ dàng lấy ra tinh hạch như vậy, cũng chứng mình suy đoán trước đó của nàng đã đúng, rằng người này thật sự mạnh mẽ. Dù sao chỉ có những người mạnh mẽ mới có thể dễ dàng kiếm được nhiều tinh hạch, và cũng không tiếc tinh hạch cấp thấp như vậy.
Sau khi giúp Nhất Thiên luyện hóa tinh hạch, Nguyệt Sinh thu hồi tay lại.
Lúc đầu hắn chỉ muốn thử một chút, nhưng không nghĩ rằng nó lại thành công.
Hắn chính là lợi dụng khí huyết hùng hậu của mình, để ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, trong trường hợp này chính là Nhất Thiên và viên tinh hạch.
Hắn từ từ đẩy tinh hạch đi xuống dạ dày của nàng, sau đó ảnh hưởng đến tinh hạch, làm nàng lượng dị năng của nó tràn ra. Tiếp đó thúc đẩy dòng năng lượng đó, đi xung quanh cơ thể, để dần dần chữa trị những vết thương của nàng.
Sau khi hấp thu một viên tinh hạch, sắc mặt Nhất Thiên có vẻ đã hồng hào hơn.
Nguyệt Sinh tiếp tục lấy ra một viên tinh hạch đẩy về phía Nhất Uyển: “Hấp thu nhanh lên”