Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 63: Kỳ lạ sặc sỡ cá

Chương 63: Kỳ lạ sặc sỡ cá


Khi mặt trời vừa mới biến mất cuối đường chân trời, thì cuối cùng Nguyệt Sinh cũng đã tìm được một nơi thích hợp để đội quân zombie có thể ở lại.

Khu vực này có một cái hồ nhỏ, trong đó có một ít cá biến dị, nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều đến tổng thể.

Xung quanh hồ được bao bọc bởi những cây cổ thụ cao lớn, cùng rất nhiều bụi cây nhỏ. Có thể gọi nơi này là một khu rừng nhỏ cũng được, rất thích hợp cho việc đội quân zombie trú đóng.

Trước đó ở đây có trú đóng một đám zombie, cùng với 2 con zombie cấp 2. Nhưng cuộc chiến rất nhanh đã kết thúc, khi chúng bị 5 con zombie cấp 2 của Nguyệt Sinh vây g·iết.

Lúc này trời đã tối hẳn, Nhất Uyển cùng với Nhất Thiên đang ngồi trước đống lửa ở một khoảng đất trống nhỏ.

Xung quanh đống lửa cắm lấy 2 que nướng, trên đó xiên lấy 2 con cá lớn như bàn tay đủ màu sắc.

Đây là thành quả của Nhất Thiên sau khi ném không biết bao nhiêu cọc băng xuống nước.

Sau khi thấy được một vài con zombie lao xuống nước săn lên đám cá này, sau đó ăn ngon lành. Nhất Thiên cũng đã có ý định bắt chước chúng, dùng những con cá này xem như bữa tối.

Nhưng những con cá này thật sự là quá nhanh, nàng liên tục phóng mấy chục cọc băng, tiêu hao hầu như năng lượng mới có thể thu được ít ỏi 2 con.

Hơn nữa phòng ngự của chúng cũng khá mạnh mẽ, nên nàng phải thêm một chút năng lượng cho mỗi cọc băng, có thể nói để bắt được 2 con cá này nàng có chút chật vật.

Nhất Uyển cùng Nhất Thiên ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng lại quay xiên cá để nó có thể chín đều, thỉnh thoảng lại đánh mắt quan sát lấy xung quanh.

Bởi xung quanh các nàng, trong những bụi cây kia đang chứa lấy hàng ngàn con zombie, thậm chí còn có cả zombie cấp 1 và cấp 2. Số lượng này làm 2 nàng có chút lạnh người, không dám lơ là một giây.

Nhất là Nhất Uyển mang cho mình dị năng có khả năng thu hút đám zombie, nàng có thể cảm nhận được đám zombie đang nhìn mình với ánh mắt thèm khát. Có thể là bị trở ngại bởi Nhị Vũ nên chúng cũng không làm gì.

Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm ngạt ngào từ 2 que nướng truyền tới, chiếc bụng đói của 2 nàng liên tục kêu lên, làm 2 nàng có chút khó tập trung.

Nhất Thiên cùng Nhất Uyển nhìn lấy nhau như thể trao đổi gì đó. Như thể đã quyết định được, Nhất Uyển hít sâu một hơi, nàng đứng lên rồi rút lấy một que nướng.

Sau đó tiến về phía đang ngồi nhắm mắt khoanh chân dưỡng thần Nguyệt Sinh.

Sau khi tới đủ gần, nàng lên tiếng: “Đại nhân, ta…”

Chỉ là nàng còn chưa nói xong, đã thấy đối diện Nguyệt Sinh đã khua khua tay ra hiệu nàng rời đi.

Thấy vậy, nàng cũng chỉ có thể cúi người sau đó trở lại kế bên đám lửa.

Thấy được tỷ tỷ quay lại cùng với que nướng, Nhất Thiên lên tiếng: “Ta một con, tỷ một con”

Nhất Uyển nhẹ gật đầu sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhất Thiên.

Hai người cứ như vậy riêng phần mình ăn hết toàn bộ một con cá, thậm chí ngoại trừ ruột bị các nàng loại bỏ trước đó, xương các nàng cũng không chừa lại.

Hai nàng cũng không lo lắng liệu ăn cá này có bị gì không? Dù sao hồi chiều các nàng cũng thấy được đám zombie kia ăn rồi. Thêm nữa 2 nàng đều đã là dị năng giả, nên cũng sẽ kháng được rất nhiều nếu những con cá này mang trong mình biến dị zombie.

Không biết là do hai nàng đang đói, hay là thịt cá thật sự tươi ngon. Hai nàng ăn được rất say sưa, mỗi con cá nặng mười mấy cân đã được 2 nàng xử lý xong lúc nào không hay.

Nhất Uyển vẫn có chút không bỏ nhìn về phía xa xa mặt hồ, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nàng cũng chỉ có thể coi như thôi.

Tuy mỗi con cá nặng đến mười mấy cân, nhưng hình thể cũng không quá lớn, làm hai người thật sự có chút không đủ.

Nhất Uyển quay đầu tìm kiếm xung quanh một lúc, nhưng cũng không thấy nữ zombie kia đâu cả. Nàng đoán nó đang đi đâu đó kiếm ăn, hoặc chính đang tiềm ẩn ở đâu đó gần đây.

Nàng cũng chỉ là theo bản năng để ý đến thứ có thể đe dọa đến tính mạng của mình, cho nên mới để ý tới nó, nhưng nếu không phát hiện được thì cũng coi như thôi.

Thời gian dần trôi qua, nửa đêm rất nhanh đã tới. Có thể là do không có chuyện gì xảy ra, hoặc cũng có thể là do các nàng đã quá mệt mỏi do những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Nên Nhất Uyển cùng Nhất Thiên đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, mặc kệ thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét của zombie từ đằng xa.

Các nàng tựa vào thân cây lớn, vai kề vai cứ như vậy nhập mộng đẹp.

GRÀO…

Bỗng nhiên một tiếng gào lớn làm Nhất Uyển cùng Nhất Thiên bừng tỉnh, ngay lập tức các nàng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Thấy được mọi thứ đều ổn, Nhất uyển thở dài một hơi. Tất cả chuyện hôm qua như một giấc mộng với nàng vậy, thật sự khó mà tin được những chuyện hôm qua lại xảy ra với bản thân nàng.

Nhưng đám tro tàn trước mặt, cùng với thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét đằng xa. Tất cả chúng đều muốn nói cho nàng biết được, chuyện hôm qua là thật.

Nàng nhìn về phía hôm qua Nguyệt Sinh ngồi, nhưng ở đó không hề có một bóng người.

Tiếp tục di chuyển tầm mắt, cuối cùng nàng cũng có thể thấy được hắn.

Nàng thấy được Nguyệt Sinh đang đứng bên bờ hồ, quan sát lấy thứ gì đó. Có thể là những con cá đang bơi lội trong đó.

Thấy vậy, nàng chuẩn bị qua chào hỏi một chút.


Đang nhìn lấy những con cá đủ màu sắc bơi lội bên dưới mặt nước trong veo Nguyệt Sinh. Hắn nghe thấy được tiếng dẫm đạp lên lá khô đằng sau, nhưng hắn cũng không có ý định quay người lại, mà tiếp tục quan sát lấy mặt hồ.

“Đại nhân, buổi sáng tốt” âm thanh của Nhất Uyển cùng với Nhất Thiên vang lên phía sau hắn.

Nguyệt Sinh chỉ đơn giản giơ tay lên, ra hiệu nàng ngưng lại.

Nhất Uyển cùng Nhất Thiên thấy vậy cũng không tiếp tục nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó cùng hắn nhìn lấy những con cá kia.

Bầu không khí yên bình làm nàng nhớ lại những chuyện không tốt, nàng nhớ lại được khoảnh khắc hai tỷ muội các nàng gặp được Tô Bân.

Hắn nói nếu nàng kết bạn cùng hắn, hắn sẽ dẫn các nàng vào căn cứ. Nhưng nhìn lấy ánh mắt giảo hoạt của hắn, nàng cảm thấy hắn không đáng tin cậy.

Nhưng cuối cùng, nàng cũng vào được căn cứ nhờ sự trợ giúp của Tào Khanh.

Chỉ là nàng lại không ngờ được rằng tên Tào Khanh đó lại tàn nhẫn như vậy. Hắn dụ nàng cùng muội muội ra ngoài săn zombie, sau đó chờ lúc Nhất Thiên b·ị t·hương nặng lại quay qua làm nhục nàng.

Thậm chí sau khi làm nhục nàng xong, hắn còn để đàn em tiếp tục dày vò nàng.

Nhất Thiên cũng vì cứu nàng, mà bị bọn chúng đ·ánh đ·ập h·ành h·ạ không thương tiếc. Đây có thể nói là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của nàng, mà nàng muốn xóa bỏ nhất.

RÀO…

Bỗng nhiên, một tiếng quạt nước lớn kéo nàng trở lại hiện thực.

Nàng nhìn lại nơi phát ra tiếng vang vừa rồi.

Dưới hồ, một con cá óng ánh lấy 5 màu sắc sặc sỡ, mở ra miệng lớn của mình nuốt lấy 2 con cá cỡ nàng ăn hôm qua.

Nó thân mình dài đến 2 mét, 2 sợi râu màu vàng óng ánh lả lướt 2 bên.

Tốc độ của nó quá nhanh, nhanh đến nỗi 2 con cá kia chưa kịp nhận thức được nguy hiểm, thì đã bị nuốt vào.

Chỉ là nó xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh.

Chỉ chớp mắt, nó đã biến mất dưới đáy hồ.

Nhất Uyển nuốt nuốt nước bọt, nàng nghĩ nếu bản thân nàng ở dưới đó, có thể chưa đến nửa giây đã bị nó nuốt mất.

May mắn mà hôm qua nàng đã không xuống hồ, nếu không thật sự khó mà nói.

Chỉ là nàng hơi nghi ngờ, những con cá trong hồ không có dấu hiệu của dị biến thành zombie.

Nhưng nó nhìn như thế nào, cũng không giống là một con cá bình thường, nhất là con cá to lớn vừa rồi.

Cái tốc độ đó, nàng cảm giác cũng không thua kém gì dị năng giả cấp 2 thiên về tốc độ.

Nàng đang muốn bắt thêm một chút cá để làm bữa sáng, nhưng giờ biết được dưới hồ có một con quái vật như vậy, làm nàng có chút khó làm.


Sau một hàng rào lớn, có 3 tên thanh niên thô kệch đang lấp ló lấy. Trong đó một tên bỗng nhiên lên tiếng:

“chuyện này phải làm sao, nếu chúng ta không tiến vào trong được, rất có thể sẽ bị phạt”

Nói hắn vừa nhìn về xa xa đang lởn vởn lấy một số lượng lớn zombie.

Một tên khác cũng một mặt lo lắng: “Tại sao lại có chuyện này, đúng là ch* c·hết mà”

Người còn lại có vẻ bình tĩnh hơn một chút:

“Chuyện này cũng không thể trách chúng ta, dù sao đám zombie này đột nhiên xuất hiện, phủ kín hết hết lối vào. Nên có thể Tào Thanh ca sẽ không trách phạt chúng ta”

“Nhưng tính cách của hắn ngươi không phải không biết…” người đầu tiên lại lên tiếng.

Nhưng chưa đợi hắn nói xong, người cuối cùng đã ngắt lời:

“Vậy chẳng lẽ ngươi muốn xông vào?”

Người đầu tiên ấp úng: “Ta…”

“Như vậy cũng chỉ có thể quay về báo cáo lại” người thứ 2 đột ngột lên tiếng.

Hai người còn lại biết cũng chỉ có thể làm vậy, nhưng chỉ sợ một trận mắng nhiếc là không thể tránh khỏi, thậm chí tệ hơn nữa nó sẽ không dừng lại ở đó.

Chương 63: Kỳ lạ sặc sỡ cá