Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 67: Gặp lại người quen cũ (2)
Nhất Uyển đang quan sát lấy Nhất Thiên đang chiến đấu cùng với 5 con zombie.
Nàng thấy được Nhất Thiên rất nhanh chóng hạ gục được 2 con trong số đó, nhưng bởi vậy mà khiến cho 3 con còn lại cũng cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu chạy tán loạn lên.
Nhưng bọn chúng thật không may khi gặp phải kinh nghiệm vô số Nhất Thiên, 2 trong số 3 con còn lại nhanh chóng bị hạ gục bởi những mũi tên băng.
Nhìn thấy 3 mũi tên băng nhanh chóng hình thành trước người Nhất Thiên, Nhất Uyển biết được lần săn g·iết lần này rất nhanh sẽ kết thúc.
Chỉ là đúng vào lúc này, nàng cảm nhận được động tĩnh từ trong một bụi cây không xa trước mặt.
“NHẤT THIÊN, BÊN TRÁI” cảm nhận được không đúng, nàng thét lên cảnh cáo Nhất Thiên.
Nhận được cảnh cáo của tỷ tỷ, Nhất Thiên cũng chú ý tới động tĩnh bên kia.
Nàng không do dự chia mũi tên băng thành 2 phần, một mũi hướng về phía con zombie, 2 mũi còn lại hướng về phía bụi cây.
VỤT
PHẬP
Chỉ thấy được những mũi tên băng lao nhanh trong không khí, một mũi nhanh chóng chuẩn xác ghim vào đầu con zombie còn lại, khiến nó c·hết đến không thể c·hết lại.
Bên này, vừa mới lao ra khỏi bụi cây, Bôn Hào ngay lập tức nghe được âm thanh của Nhất Uyển, cùng với tiếng xé gió lao tới.
Hắn biết việc đánh lén này đã không thành, chỉ không ngờ các nàng lại phát hiện sớm như vậy.
Cảm nhận được uy h·iếp đang tới gần, đi đầu Bôn Hào không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Hắn chỉ có thể né một trong số 2 mũi tên, rất may nó lướt qua một bên hắn cùng với Lâm Quang rồi biến mất trong bụi rậm.
Nhưng một cái còn lại thì lại nhắm chuẩn lấy ngực của hắn, không cho phép hắn đủ thời gian để né tránh..
Rơi vào đường cùng, hắn cũng chỉ có thể đưa tay trái lên để đón lấy.
XOẸT
Âm thanh xuyên thấy da thịt vang lên, hắn chỉ kịp quát một tiếng c·hết tiệt, sau đó không quan tâm tới v·ết t·hương đuổi theo 2 người kia.
Bởi hắn thấy được các nàng đã bắt đầu chạy trốn và không hề có ý định ở lại phản kích bọn hắn.
Cứ như vậy, 3 người bọn hắn đuổi lấy 2 người Nhất Uyển.
Khoảng cách giữa 2 bên càng ngày càng gần, chỉ là xung quanh bắt đầu xuất hiện zombie làm Bôn Hào có chút khó xử.
Phía sau, Nam Thiên cũng nhận ra được không đúng, hắn lên tiếng nhắc nhở: “Bôn Hào, chúng ta đi vào quá sâu rồi, nên rút thôi”
GRÀOO
Nhưng lời nói của hắn vừa kết thúc, phía sau đã truyền đến những tiếng gào tức giận.
Liếc mắt một chút đằng sau, Nam Thiên cũng không nhịn được hô lên: “C·hết tiệt, chúng ta phải rút lui, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa rồi”
Hắn thấy được phía sau, có mấy nhóm zombie có thể đã nhận ra được sự xâm nhập b·ất h·ợp p·háp của đám người, nên đang không ngừng đuổi lấy bọn hắn.
Thậm chí hắn còn cảm nhận được lấp ló trong đám zombie kia 1,2 con zombie cấp 1.
Như đang đứng trên chảo nóng, nhận thức được khốn cảnh Bôn Hào không có ý định dừng lại, hắn cũng chỉ có thể cắn răng lao theo.
Một bên cũng nhận ra được vấn đề Lâm Quang cũng bắt đầu thét lên:
“Mẹ nó, đám zombie này ở đâu ra mà nhiều vậy. Không phải nói là lực chưởng khống lên bọn hắn đang rất yếu sao, sao ta thấy bọn chúng lại đồng lòng như vậy”
Chạy ở phía trước Bôn Lôi cũng đã nhận thức được vấn đề, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Nếu quyết định rút lui lúc này, bọn hắn sẽ phải đối mặt không phải chỉ là đám zombie ở phía sau. Mà rất có thể sẽ phải đối mặt với hàng ngàn con zombie xung quanh.
Trừ khi bọn hắn có thể nhất kích tất sát được đám zombie phía sau, nếu không muốn chạy trốn rất khó, bởi rất nhanh đám zombie xung quanh sẽ ập vào bao vây lấy bọn hắn.
Nhưng nếu bắt được Nhất Uyển cùng muội muội của nàng, hắn có cảm giác các nàng chính là chìa khóa cho việc sống sót lần này.
Bởi hắn nhận thức được, đám zombie không hề để ý đến các nàng, thậm chí còn chừa một lối đi để 2 người có thể dễ dàng chạy trốn.
Bọn hắn cũng chính nhờ vậy, nên mới có thể có thời gian đuổi theo được các nàng, mà không ngay lập tức bị bao vây.
Chỉ là hắn biết, tình trạng hiện tại cũng không thể kéo dài quá lâu, nếu không zombie bao vây lấy bọn hắn sẽ càng ngày càng nhiều.
Sẽ không cho bọn hắn đủ không gian, để có thể tiếp tục đuổi theo như vậy nữa.
Phía trước một đường chạy trốn Nhất Uyển cảm giác được bản thân sắp không được, nếu tiếp tục như vậy nàng sẽ phải bị tóm đám người kia tóm lấy.
Nhất là nhớ tới những hình ảnh đáng sợ ngày hôm qua, nàng càng không thể để mình b·ị b·ắt lại được.
Nàng không biết tại sao đám người kia lại tìm đến đây, nhất là đúng lúc nàng ra ngoài như vậy.
Đầu óc nàng bắt đầu có chút nặng nề, tầm mắt bắt đầu có dấu hiệu mờ đi.
Nàng cảm nhận được bản thân sắp đến giới hạn rồi, không biết là bởi vì thể chất của nàng quá yếu, hay là bởi vì áp lực bởi đám người kia.
Nàng cảm giác được thể lực của bản thân đang mạnh mẽ trôi đi không ngừng.
Phía trước nhận thức được không đúng. Nhất Thiên chuẩn bị tạo mấy cọc băng, để hạn chế đám người phía sau và giúp tỷ tỷ chạy trốn, thì cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ ngay phía trước.
Cảm nhận được khí tức này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xuất hiện nét vui mừng.
Nàng nhanh chóng triệu hồi nhanh mấy cây băng nhỏ, rồi nhanh chóng ném ra phía sau.
Sau đó nàng không quan tâm kết quả, mà chỉ nắm lôi kéo lấy Nhất Uyển một mạch chạy về phía trước.
Thấy được mấy cọc băng đang lao về phía mình, Bôn Hào nhẹ nhàng né mất một cái, sau đó dùng tay phải cứng rắn đấm vỡ 2 cái còn lại.
Sau khi phá vỡ những cọc băng, hắn lại tiếp tục đuổi theo 2 người.
Chỉ là lúc này đột nhiên dị biến phát sinh, đám người thấy được Nhất Uyển cùng Nhất Thiên đột nhiên dừng lại, hơn nữa còn bình tĩnh đối mặt lấy 3 người.
Cảm nhận được không đúng, Bôn Hào cũng dần đầu dừng lại.
Hắn cứ như vậy nhìn lấy 2 người không nói gì.
Phía sau Lâm Quang trên khuôn mặt thô kệch có một chút mỉa mai: “Sao không chạy nữa đi? Hết chạy được rồi phải khô…”
Chỉ là hắn chưa kịp hết lời thì phía trước Bôn Hào đã gằn giọng ngắt lời hắn: “Im miệng”
Một bên Nam Thiên cũng huých vào hông của hắn, ra hiệu hắn nhìn xung quanh.
Bây giờ Lâm Quang mới chú ý được, từ lúc nào xung quanh đã không còn bóng dáng đuổi theo nào của zombie.
Mọi thứ tĩnh mịch đến đáng sợ, chỉ có đám người nhìn chằm chằm lấy nhau.
Bôn Hào là người đầu tiên phá vỡ thế im lặng này: “Chúng ta lại gặp nhau”
Hắn không nhận được câu trả lời, nhưng đây cũng là trong dự đoán của hắn.
Hắn tiếp tục: “Chúng ta chỉ muốn thoát khỏi nơi đây, không có ý định làm hại gì 2 người”
“Nếu 2 người nói cho ta biết làm sao để rời khỏi đây, chúng ta sẽ bỏ qua việc 2 người tự tiện t·ấn c·ông chúng ta trước đó, như thế nào?”
Vừa nói chuyện hắn vừa cố gắng di chuyển chầm chậm về phía 2 người.
Tất cả chuyển động của hắn đều nằm trong mắt của Nhất Uyển, nhưng nàng cũng không quá quan tâm.
Nàng trước đó cảm nhận được khí tức quen thuộc, nhưng khi vừa mới tới đây, khí tức đó lại biến mất không dấu vết.
Chỉ là việc đám zombie không dám lại gần đây. Nàng biết nó vẫn ở đâu đó quanh đây, nhưng không lộ mặt mà thôi.
Nhưng việc nó không lộ mặt, đám zombie kia lại không tới. Nàng lại không biết xử lý vấn đề trước mặt như thế nào.
Nếu bây giờ nàng chạy khỏi đây, thì sẽ khiến đám người này nghi ngờ mà thôi. Nhất là với khoảng cách gần như vậy, khả năng các nàng b·ị b·ắt lại sẽ rất cao.
Đang lúc không biết xử lý như thế nào, nàng lại lần nữa cảm nhận được khí tức kia.
Quay người lại, nàng thấy được trên một cành cây lớn từ lúc nào đã đứng đấy Nhị Vũ.
Tuy khuôn mặt vô cảm của Nhị Vũ không để ý đến nàng, nhưng không biết tại sao trong nội tâm, nàng lại cảm giác có chút nhẹ nhõm khi thấy được khuôn mặt này.