Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: Từ bỏ

Chương 74: Từ bỏ


Đang tiến liên Thanh Tuyết đột nhiên có cảm ứng, nàng hơi khựng người lại trong nháy mắt, sau đó tiếp tục tiến lên.

“Chẵng lẽ…” nàng có chút lo lắng thốt ra.

Khi tới gần hơn, nàng biết được trước đó cảm nhận là chính xác.

Thấy được đang tiến lên Thanh Tuyết, Ngô Hải Lâm không kịp giải thích. Hắn chỉ đơn giản nói: “Rút lui”

Sau đó tóm lấy cổ áo của nàng kéo nàng rời đi.

Khi nhìn thấy đám người Cao Phương, hắn mới có chút thả lỏng đặt đám người xuống.

Thanh Tuyết cảm nhận được 2 người còn lại còn sống cũng thở ra một hơi, sau đó lên tiếng:

“Căn cứ trưởng, ca ca của ta?”

“Hắn có thất thải lồng bảo vệ, sẽ ổn thôi” để lại một câu nói Ngô Hải Lâm liền biến mất trong mắt đám người.

Khi trở lại, trong tay hắn lại thêm một người, không ai khác chính là Lăng Cửu.

Cảm nhận được ca ca không sao, Thanh Tuyết đang cứu chữa 2 người Lưu thiếu cùng Lục Quân, cuối cùng cũng bình phục được nỗi lòng.

Chỉ nhìn một chút Thanh Tuyết cứu chữa 3 người, Ngô Hải Lâm quan sát xung quanh.

Thấy được đám rễ cây bên ngoài kia vẫn điên cuồng run rẩy lấy, nhưng đám rễ cây ở gần đám người vẫn chỉ đứng yên hắn mới yên lòng.

Lại nhìn về phía con zombie cấp 3 kia. Hắn có thể xác nhận, con zombie này dị năng thiên hướng tinh thần.

Hơn nữa còn rất mạnh, mới có thể dưới mí mắt của biến dị thụ có làm cho đám rễ cây này dùng lại mà biến dị thụ lại không hề hay biết.

Tuy là một vùng rất nhỏ, nhưng mà như vậy cũng đã rất mạnh mẽ rồi. Nếu bọn hắn được sự giúp đỡ từ con zombie này, thì khả năng chiến thắng biến dị thụ sẽ được đề cao rất nhiều.

Sau khi thấy được 3 người đã được Thanh Tuyết hồi phục, hắn mới từ từ tiến lên nhìn một lượt đám người rồi lên tiếng:

“Làm phiền các vị rồi”

Tuy thời gian hồi phục cho 3 người kia cũng không quá lâu, cũng không có ác ý từ đám người.

Nhưng bị một vị dị năng giả mạnh mẽ quan sát lấy làm đám người Cao Phương cùng Bạch Vân vẫn hết sức căng thẳng.

Sau khi nghe thấy đối phương chào hỏi, đám người như thể được luyện tập trước đồng thanh đáp:

“Không dám”

Nhận ra được đám người căng thẳng, Ngô Hải Lâm cuối cùng cũng thu lại khí thế của mình.

Trước đó hắn muốn quá trình chữa trị cho 3 người kia được thuận lợi nên cũng thả ra khí thế để chấn nh·iếp đám người mà thôi.

“Các vị không cần quá căng thẳng, chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi” hắn lên tiếng trấn an đám người.

Đám người thấy thế cũng thả lỏng hơn một chút, nhưng cũng không ai lên trước bắt chuyện.

Dù sao bọn hắn biết những thứ lộn xộn xung quanh đây rất có thể do đám người trước mặt gây ra. Nên nói đi ngang qua là không ai tin tưởng được.

Không để ý đến đám người nghĩ gì, Ngô Hải Lâm nhìn về phía Cao Nguyệt lên tiếng:

“Chúng ta có thể nói chuyện?”

Đám người không tự chủ được hướng về phía Cao Nguyệt.

Đột nhiên làm trung tâm chú ý của đám người, Cao Nguyệt có chút mờ mịt:

“Ta?”

“Thật ra là ta muốn nói chuyện với chủ nhân của… kẻ kia” đang muốn nói là chủ nhân của con zombie kia, nhưng cuối cùng Ngô Hải Lâm chuyển thành kẻ.

Hắn không biết, nhưng có thể đám người này không biết được thân phận thật của con zombie này, nên cũng không tiện tiết lộ.

Cao Nguyệt càng nghi ngờ hơn khi người này lại muốn nói chuyện cùng Nguyệt Sinh.

Dù sao mới gặp lại nhận ra được nàng hiện tại có liên hệ với Nhất Hào, cùng việc chủ nhân của Nhất Hào là người khác thì chắc chắn không phải đơn giản.

Thêm nữa cái khí thế kia thật sự là rung động tới nàng. Không biết người trước mắt này đã cấp 4 chưa, nhưng cái khí thế kia không chỉ là hơn nàng một bậc thôi đâu.

Mà có thể nói là chênh lệch như biển cả và ao cạn vậy.

Nàng không biết Nguyệt Sinh mạnh ra sao, nhưng nàng nghĩ có thể cũng không thể kém hơn người trước mặt bao nhiêu.

Dù sao thuộc hạ của hắn là Nhất Hào cũng rất mạnh mẽ rồi, hắn cũng không thể yếu đi đâu được.

Nhưng nàng cũng không thể tự tiện dẫn một kẻ mạnh như vậy về được. Nếu kẻ đến là thiện thì không nói, nhưng nếu là không thiện thì nàng tội lỗi này chắc chắn không thể rửa sạch được.

Nhìn lại người đàn ông trung niên này, nàng chỉ hy vọng là vế trước. Sau đó nàng cắn răng hỏi:

“Không biết ngài gặp căn cứ trưởng của chúng ta làm gì?”

“Không có gì, chỉ là một vụ trao đổi mà thôi” Ngô Hải Lâm cũng không muốn nhiều người biết về chuyện này, nên chỉ trả lời qua loa.

Biết được đối phương không có ý định nói ra, Cao Nguyệt cũng không thể làm gì, chỉ có thể quay đầu về phía Nhất Hào với hy vọng là hắn sẽ nói ra gì đó.

Nhưng để nàng tiếp tục thất vọng là Nhất Hào vẫn như trước đó không nói gì. Cuối cùng nàng chỉ có thể cầu cứu Cao Phương.

Khi thấy được cái gật đầu của ca ca, nàng cũng chỉ có thể đồng ý:

“Tốt, ta sẽ dẫn ngài đi gặp căn cứ trưởng của chúng ta. Nhưng căn cứ trưởng hiện tại đang ở căn cứ, không có ở đây”

“Không sao, chúng ta về chuẩn bị một chút sau đó sẽ đến” Ngô Hải Lâm không gì là không thể. Dù sao bọn hắn cũng cần một chút thời gian nữa để chuẩn bị t·ấn c·ông biến dị thụ lần tiếp theo.

Đám người còn lại thấy được 2 bên đạt thành thỏa thuận cũng thở dài một hơi. Dù sao cái khí thế đám người kia cũng không phải chỉ để trưng.

Một bên, sau khi hồi phục xong cho đám người, Thanh Tuyết cũng tiến lên trước.

Nàng đưa tay về phía Cao Nguyệt, trên tay nàng là một cái túi rút tinh xảo.

Cao Nguyệt nghi ngờ nhìn lấy cái túi.

“Là để cảm ơn ngươi lúc nãy” Thanh Tuyết âm thanh êm tai vang lên giải thích.

“Ta chỉ…” đang muốn từ chối Cao Nguyệt đột nhiên nghe được âm thanh của nam tử trung niên kia:

“Nhận đi, nàng chỉ là muốn đa tạ ngươi mà thôi”

Thấy vậy, Cao Nguyệt cũng không tốt từ chối.

“Là tinh hạch” nàng đưa tay ra nhận lấy túi vải, một cảm giác nặng trịch khi nó tới tay làm nàng liên tưởng đển tinh hạch. Hơn nữa rất có thể là tinh hạch cấp 2, bởi nàng cảm nhận được nguồn năng lượng rất mạnh mẽ từ đó.

Thấy Cao nguyệt nhận lấy tinh hạch, Thanh Tuyết không còn nói gì, chỉ đơn giản là lùi lại phía sau.

“Đi thôi” thấy vậy Ngô Hải Lâm nhìn về phía Cao Nguyệt, ra hiệu nàng tiếp tục lên đường.

“Tốt” Cao Nguyệt lên tiếng đáp tốt.

Cứ như vậy đám người không tiếp tục nói gì, cứ thế lên đường.

Phía sau, Lăng Cửu nhìn về phía Lưu thiếu như thể có điều muốn nói.

Lưu thiếu cũng biết hắn muốn nói gì, nhưng cũng chỉ là bình tĩnh đáp:

“Đã tên kia không ngăn cản, có nghĩa là chuyến này an toàn”

“Cũng vậy” Lăng Cửu cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng hắn trong lòng vẫn có chút không an lòng.

Dù sao trước đó bọn hắn nuôi âm mưu dành lấy đám dây leo trong căn cứ của đám người này. Bây giờ trưởng căn cứ của bọn hắn lại muốn hợp tác với họ.

Chuyện này nếu nói ra, bọn hắn chắc chắn sẽ bị Ngô Hải Lâm hỏi thăm sức khỏe rất nhiều. Bởi việc này là tự bọn hắn đưa ra quyết định lúc căn cứ trưởng không có ở đây.

Nhưng có thể chuyện này cũng có thể không nghiêm trọng như bọn hắn nghĩ, nên ai cũng ăn ý không nói ra.


Nhìn thấy được khung cảnh yên bình của những đám lều trại cắm giữa đám đất trống, đám người như sống lại được lần thứ 2.

Từ việc những sợi rễ không lồ kia đến việc gặp được đám người Ngô Hải Lâm, làm tinh thần của bọn hắn luôn trong trạng thái căng cứng.

Bây giờ trạng thái căng cứng cũng xem như được giải trừ phần nào, làm đám người thở dài không thôi.

Ngô Hải Lâm quay qua Cao Phương rồi lên tiếng:

“Chúng ta rời đi trước”

“Tốt. Ngài đi thong thả” Cao Phương không tốt nói thêm gì.

Chỉ là lúc hắn chuẩn bị quay đi để chuẩn bị một số thứ thì đột nhiên bị Ngô Hải Lâm gọi lại:

“Các ngươi muốn đưa về trồng những cây kia” nói hắn nhìn về phía vài người lấy từ trong ba lô ra cây năng lượng kia.

Cao Phương cũng nhìn về hướng đó, thấy vậy hắn cũng không dấu diếm:

“Đúng vậy”

Nghe vậy, Ngô Hải Lâm thiện chí nhắc nhở một câu:

“Loại cây này khi rời khỏi đây sẽ không sống được” sau khi nhắc nhở một câu, hắn cũng rời nơi đây.

Nhìn thấy rời đi Ngô Hải Lâm, Cao Phương một mặt mờ mịt.

Hắn muốn hỏi một chút vì sao lại vậy, nhưng có vẻ là không được rồi.

Chỉ là hắn cũng không định vì vậy mà từ bỏ, nếu việc trồng được cây này thành công, thì chắc chắn căn cứ của hắn sẽ phát triển rất mạnh mẽ sau này.

Đang chuẩn bị thu dọn một chút Cao Phương thì đột nhiên nghe được âm thanh của Trần Đông vang lên:

“Ta thực sự lo cho các vị, ta còn tưởng các vị không còn trở lại được nữa”

Hắn ngước nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Trần Đông cùng Lục Tam Nương vẫn bình yên vô sự nhìn lấy hắn. Khiến Cao Phương có chút ngạc nhiên:

“Chúng ta may mắn không sao, nhưng có vẻ các vị cũng may mắn không kém”

“Cũng là may mắn mà thôi, lúc việc xảy ra thì chúng ta đã ra gần tới bìa rừng. Nên cũng không có t·hương v·ong gì” Trần Đông liếc nhẹ về phía vừa mới rời khỏi Ngô Hải Lâm vừa đáp lời. Sau đó hắn quay đầu về Cao Phương:

“Các vị muốn trở về?”

“Đúng vậy, chúng ta chuẩn bị trở về chiều nay” Cao Phương cũng không giấu diếm.

“Tốt, vậy chúng ta cũng rút lui. Cáo từ” Trần Đông chắp tay sau đó rời đi cùng Lục Tam Nương.

Cao Phương cũng không ngăn cản mà chỉ tiếp tục công việc của mình.

Chương 74: Từ bỏ