Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 73: Khủng bố
Đột nhiên có khí tức đáng sợ xuất hiện đằng sau làm đám người rùng mình quay người lại.
Khi thấy được người tới, đám người không tự chủ được lùi lại mấy bước.
Bởi khí tức 2 người này phát ra thực sự là đáng sợ. Nhất là người nam tử trung niên kia, khí thế của hắn đè ép đám người không thở được.
Sau khi đáp xuống, Ngô Hải Lâm lần nữa đánh giá đám người. Bởi vì trước đó sau khi từ bên ngoài trở về, hắn đã để ý qua đám người này một lần, bây giờ chỉ là lần nữa đánh giá lại thôi.
Cuối cùng lực chú ý của hắn đặt trên con zombie cấp 3 kia. Lúc đầu hắn cũng không nhận ra đây là một con zombie, nhưng khi nó sử dụng dị năng của mình để ảnh hưởng đến đám rễ cây của biến dị thụ kia, hắn đã nhận ra được.
Sau đó hắn đánh giá lấy Cao Nguyệt, hắn để ý thấy con zombie kia luôn đi theo người này.
Hắn không biết tại sao một con zombie cấp 3 mạnh mẽ lại đi theo một dị năng giả mới vào cấp 3, nhưng hắn cảm nhận được con zombie này không có hoang dã mà đã được ai đó thu phục, cho nên hắn mới chọn lựa ở đây để Thanh Tuyết nghỉ ngơi.
Thêm nữa là thời gian của hắn không được nhiều, nên chỉ có thể đưa nàng tới đây. Nếu không những người kia chắc chắn sẽ không chịu được.
Quan sát nhanh một chút, Ngô Hải Lâm lấy từ trong túi ra một viên thất thải sắc đặt vào tay của Thanh Tuyết.
“Không được” biết được ý định của hắn, Thanh Tuyết ngay lập tức rút tay lại.
Nhưng tay nàng nhưng bị một cái kìm khổng lồ kẹp lấy không thể di động mảy may.
“Ngươi giữ đi” để lại một câu nói, Ngô Hải Lâm ngay sau đó dần rời xa khỏi phạm vị cảm nhận của nàng với tốc độ rất nhanh.
Vuốt ve lấy trong tay viên thất thải thạch, Thanh Tuyết cố gắng bình phục nỗi lòng. Sau đó miễn cưỡng nở nụ cười về phía cứng ngắc đám người:
“Các vị, ta chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc, hy vọng không làm phiền mọi người.”
Cảm nhận được cái khí thế khủng bố kia dần đi xa, Cao Phương lấy lại tinh thần. Sau đó cũng nở một nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất đáp lại:
“Không phiền, không phiền. Ngươi nghỉ ngơi đến lúc nào cũng được” nói hắn quay người về đám người.
Đám người thấy thế liền đáp lại: “Đúng vậy, không phiền”
Lúc này Cao Phương mới quay người lại chuẩn bị hỏi một chút tên của người tới, thì thấy được nàng đã xếp bằng ngồi xuống sau đó nhẹ nhàng bỏ vào miệng một viên tinh hạch. Rồi bắt đầu điều trị thương thế.
Thấy thế hắn cũng không tiện tiếp tục mở miệng.
Nhưng tình huống này khiến hắn có chút khó xử. Bởi mục đích của bọn hắn chính là rời khỏi nơi đây, người này ở đây liệu thương thì bọn hắn không thể tiếp tục di chuyển được.
Bởi vì khi bọn hắn di chuyển, những rễ cây kia có thể tiếp tục hoạt động trở lại. Như vậy chắc chắn sẽ ngắt quãng quá trình liệu thương của người này.
Mà nghĩ đến khí thế kinh khủng của người này, cũng như người đàn ông vừa rồi. Hắn không dám làm liều.
Bây giờ chắc chắn không chỉ hắn, mà những người xung quanh cũng biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Thở dài một hơi, hắn quay về phía đám người:
“Chúng ta di chuyển cũng lâu rồi, mọi người nghỉ ngơi ở đây một lúc đi”
“Tốt” đám người cũng không có ý kiến gì.
Sau cùng, Cao Phương nhìn về phía Bạch Vân.
Bạch Vân cũng không dám đưa ra ý kiến gì, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Đám người bắt đầu tìm một chỗ thích hợp để ngồi xuống, nhưng tất cả đều cùng một nhận thức chung đó là tránh ra đám rễ cây kia.
Tuy những rễ cây này bị định trụ, nhưng không ai dám đưa mạng nhỏ của mình ra để đùa giỡn cả.
Chỉ là đám người cũng như có như không nhìn về Cao Nguyệt. Không, chính xác hơn là Nhất Hào.
Dù sao hiện tại đám người cũng nhận ra được một chút, đó là nhờ hắn mà vùng đất xung quanh được ổn định, không bị ảnh hưởng bởi xung quanh.
Một bên Thanh Tuyết cũng rất để ý đến đám người, nhất là Nhất Hào.
Hắn mang đến cho nàng áp lực rất nặng, thậm chí không thua kém so với căn cứ trưởng.
Nhưng sau một lúc khôi phục, nàng không cảm nhận được bất kì động tĩnh nào từ Nhất Hào giúp nàng thở dài một hơi.
Nhưng nếu có bất kì biến động nào, nàng sẽ nhanh nhất sử dụng nắm trong tay thất thải thạch.
Có thể căn cứ trưởng cũng biết được điều này nên đã đưa cho nàng viên thất thải thạch này.
Đột nhiên, lông mày của nàng hơi nhíu lại. Bởi có người đang muốn tiếp cận nàng.
Tuy người tới không có sát ý, nhưng nàng cũng không thể không đề phòng.
Hiện tại nàng là dị năng hồi phục duy nhất trong nhóm. Nếu không có nàng ở bên kia, đám người chắc chắn sẽ rất khó để chiến đấu với biến dị thụ.
“Chắc ngươi cũng cảm nhận được, ta dùng chính là dị năng phục hồi. Nếu ngươi không thấy ngại, ta sẽ giúp ngươi”
Thanh Tuyết nghe được âm thanh từ người đối diện nên có chút ngạc nhiên.
Tuy đôi mắt của nàng không nhìn được gì, nhưng nàng vẫn là mở mắt ra hướng về phía người đối diện.
Bởi vì nàng bẩm sinh đã không thấy gì, nên bù lại cảm nhận của nàng rất mạnh mẽ.
Nàng không cảm nhận được sát ý từ người này, nhưng bởi tình cảnh hiện tại khiến nàng không thể sơ suất nên vẫn còn chút do dự.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ nàng vẫn là đưa ra quyết định, mặc dù có chút rủi ro:
“Tốt, vậy làm phiền người”
Đang lúc Cao Nguyệt nghĩ là nàng sẽ từ chối thì nghe được âm thanh chấp nhận vang lên.
Nàng có chút kích động trong lòng bắt đầu dùng dị năng của mình lên người của đối phương.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải một dị năng hồi phục khác, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn nàng rất nhiều lần. Nên nàng sợ người này sẽ nghĩ là nàng múa rìu qua mắt thợ.
Bởi vì đã là dị năng giả cấp 3, nên bây giờ năng lực của nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Chỉ là một lúc những v·ết t·hương trên người của Thanh Tuyết đã lành lại, những tổn thương từ bên trong cũng biến mất.
Cảm nhận được cơ thể bình đã bình phục, Thanh Tuyết trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười mãn nguyện.
“Đa tạ” Thanh Tuyết thực lòng cảm tạ.
“Không có gì” Cao Nguyệt thấy được sự vui vẻ trên khuôn mặt của Thanh Tuyết khiến nàng rất vui mừng.
“Sau này gặp lại, ta nhất định sẽ đền đáp lại ân này. Nhưng hiện tại ta phải rời đi rồi” Thanh Tuyết trở lại khuôn mặt lãnh đạm, sau đó đứng lên nói.
“Không có gì, dù sao ta cũng không mất gì” Cao Nguyệt cũng không có ý tứ yêu cầu gì, chỉ đơn giản nói một câu.
Thanh Tuyết chỉ là để lại một cái gật đầu nhẹ, sau đó nhìn về phía những người còn lại một chút, rồi ngay lập tức rời đi.
Tuy thương thế đã lành, nhưng năng lượng vẫn chưa thực sự đầy đủ, nàng phải nắm chặt thời gian hấp thu tinh hạch để bổ sung năng lượng. Nên cũng không có nhiều thời gian ở lại đây nói chuyện phiếm.
Thấy nàng lướt đi trên không, đám người không ngừng ước ao ghen tị không biết khi nào bọn hắn mới được như vậy.
nhìn thấy biến mất trong tầm mắt Thanh Tuyết, Cao Nguyệt quay đầu về phía Cao Phương:
“Ca, tiếp tục lên đường thôi”
“Ừm” Cao Phương chỉ là đơn giản đáp lại. Hắn cũng không nghĩ là sẽ gặp những dị năng giả mạnh mẽ ở đây, hơn nữa cũng may mắn mọi chuyện xả ra suôn sẻ.
…
Bên này, đám dây leo liên tục bị cắt đứt cũng như bị nổ bay bởi đám người Lăng Cửu, Ngô Hải Lâm.
Thậm chí có một vài đòn t·ấn c·ông của bọn hắn còn trúng cả thân cây chính, gây ra những lổ hổng lớn trên thân cây. Trông có vẻ như biến dị thụ đang dần ở thế hạ phong.
Nhưng trên mặt đám người cũng không có một tia vui mừng, ngược lại càng ngày càng ngưng trọng.
Trên người bọn hắn không ai không có thương thế. Thậm chí trước đó Lục Quân phải nhường cho Lưu thiếu viên thất thải thạch của mình.
Trước đó bản thân Lục Quân bị bao vây bởi mười mấy dây leo, nên hiện tại hắn người đầy v·ết t·hương.
Không chỉ phần bụng hắn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bị lồi ra, khắp người đều là đầy v·ết t·hương sâu thấy xương. Hiện tại hắn đang được Ngô Hải Lâm chiếu cố lấy, để không bị những những sợi rễ khổng lồ t·ấn c·ông.
Gần đó, Lăng Cửu cũng đã không chịu được sự t·ấn c·ông dồn dập từ những rễ cây kia nên đã sử dụng thất thải thạch. Nhưng mọi thứ cũng không khả quan, ánh sáng trên lồng sáng của hắn cũng đang dần mờ đi sau những đòn t·ấn c·ông liên hoàn của những sợi rễ kia.
Thu những hình ảnh này vào mắt, Ngô Hải Lâm trầm mặc.
Hắn không nghĩ tới rằng chỉ vừa mới vào cấp 3 thôi, nhưng biến dị thụ lại mạnh mẽ như vậy.
Hơn nữa khả năng phục hồi kinh người của nó thật sự quá kinh khủng. chỉ vài giây thôi, những sợi rễ cùng đám dây leo kia lại hồi phục như chưa hề bị t·ấn c·ông làm cho người ta hoài nghi nhân sinh.
Không nghi ngờ chút nào nếu một tên cấp 4 dị năng giả tới đây chắc chắn sẽ bị nó từ từ mài c·hết.
Hắn thực sự không nghĩ tới một biến dị thụ lại mạnh mẽ như vậy. Trước đó hắn đã đánh giá quá thấp sức mạnh của chủng loại này.
“Thì ra đây là lý do những căn cứ lớn kia có thể tự do phát triển mạnh mẽ như vậy” Ngô Hải Lâm không nhịn được lẩm bẩm.
Trước đó thành phố hắn sống rất mạnh mẽ, liên tục xuất hiện dị năng giả, tài nguyên cũng rất nhiều.
Cho nên tốc độ phát triển của bọn hắn rất nhanh nếu so với thành phố này, và cũng biết nhiều thứ hơn so với người ở đây.
Nhưng chỉ là bọn hắn phát triển nhanh, zombie ở đó cũng phát triển rất nhanh. Chỉ là qua một thời gian ngắn đã chiếm cứ rất nhiều nơi trong thành phố. Căn cứ của bọn hắn cũng vì thế mà phải lưu lạc tới đây.
Lúc đó hắn luôn tự hỏi là tại sao những căn cứ lớn có thể tồn tại ở đó. Bây giờ thì hắn đã minh bạch là tại sao.
Bởi vì bọn hắn sở hữu riêng cho mình biến dị thụ mạnh mẽ.
Nhưng hắn không cam tâm từ bỏ như vậy. Nếu cho bọn hắn thêm một vài dị năng giả cấp 3 nữa, đánh cho biến dị thụ này không còn manh giáp.
Sau đó, chắc chắn với khả năng ngự zombie của Lưu Long, bọn hắn sẽ thu phục được biến dị thụ này.
Nhìn lấy một rễ cây vung mạnh về phía mình, hắn tay phải hóa thành một khẩu pháo với một vài hoa văn kì lạ trên đó.
Rất nhanh, một viên đ·ạ·n pháo xanh lục mang trên mình tia sét hình thành. Viên đ·ạ·n pháo rời khỏi nòng nhanh chóng biến lớn, rồi đụng vào rễ cây kia.
ẦM
Cú v·a c·hạm làm rễ cây bị khuyết hơn một nửa. Lực xung kích cũng đẩy hắn và rễ cây cách xa nhau hơn.
Bởi vì đòn t·ấn c·ông này không được tụ lực nên, sức công phá không bằng một phần mười so với đòn t·ấn c·ông kia.
Nhưng tình huống này không cho phép hắn lựa chọn, nên chỉ có thể chấp nhận đưa ra những đòn t·ấn c·ông yếu nhưng nhanh hơn.
“Nếu có thể có thời gian tụ lực, thì phần thắng có thể sẽ cao hơn. Nhưng cần có người thu hút lực chú ý của biến dị thụ” những ý tưởng liên tục nảy ra trong đầu Ngô Hải Lâm, chỉ là nó không thật sự thuyết phục tại thời điểm hiện tại.
“Đúng rồi” đột nhiên hắn nghĩ tới một thân ảnh, nhưng ngay lập tức hắn dập tắt ý tưởng này đi.
Dù sao kia là zombie, hơn nữa hắn cũng không chắc có thể đánh thắng nó, đừng nói đến chuyện ra lệnh cho nó.
“Tuy không thể ra lệnh cho nó, nhưng nếu chỉ là hợp tác thì có lẽ sẽ có cơ hội” một suy nghĩ khác hiện ra trong đầu của hắn.
“Rút Lui” trở lại hiện thực, nhìn thấy như nến tàn trong gió đám người, hắn không còn cách nào khác ngoài việc ra lệnh rút lui.
Quay người tóm lấy Lục Quân, hắn lách mình tránh né đám rễ cây rồi rút lui đầu tiên.
Lưu thiếu cùng Lăng Cửu đang riêng mình trong lồng bảo hộ nghe thấy vậy cũng không tiếp tục chiến đấu, mà quay đầu rút lui.
Lăng Cửu bởi vì có thể sử dụng dị năng khống phong, nên có thể lơ lửng trên không trung. Hắn có thể dễ dàng tránh né đòn t·ấn c·ông của đám rễ cây nhanh hơn một chút, chỉ là phải để ý nhiều hơn đến đám dây leo. Nhưng cũng tính là thuận lợi rút ra.
Một bên Lưu thiếu thì không may mắn như vậy, hắn chỉ có thể liên tục di chuyển tránh né đám rễ cây.
ẦM
Nhưng tốc độ của hắn chậm hơn rất nhiều, cuối cùng không may bị một rễ cây lớn đánh trúng, sau đó văng vào một rễ cây khác.
PHỤT
Lồng bảo hộ theo đó mà phá toái, cơn chấn động mạnh làm hắn phun ra một ngụm máu lớn.
Mắt thấy Lưu Long sắp bị một rễ cây khác đánh trúng, Ngô Hải Lâm đột nhiên tăng tốc lên một mảng lớn. Ngay khi rễ cây kia vừa áp sát, hắn cũng thành công túm lấy cổ áo của Lưu Long.
Cúi đầu thấy b·ất t·ỉnh Lưu Long, hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể đợi đến gặp Thanh Tuyết mới có thể hồi phục cho Lưu Long được.
ẦM ẦM…
Không để ý đến đang điền cuồng dãy dụa biến dị thụ, Ngô Hải Lâm một mạch theo đường trước đó đưa 2 người rời khỏi đây.