Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 76: Tấn công

Chương 76: Tấn công


Một đêm trôi qua yên bình, Nhất Uyển cùng Nhất Thiên cùng nhau thức dậy sớm.

Tối qua 2 nàng ngủ rất ngon, có thể nói là đêm ngon giấc nhất từ khi dị biến xảy ra của 2 nàng.

Tuy xung quanh các nàng là zombie, nhưng có vẻ 2 nàng quen thuộc với chuyện này rất nhanh. Thậm chí còn nghĩ những con zombie này còn tốt hơn đám người ngoài kia rất nhiều.

Nhìn thấy vẫn còn đứng đó người kia, hai nàng nhẹ nhàng tiến lên chào hỏi:

“Ngài tốt”

Nhưng đáp lại 2 người chỉ là sự im lặng.

Hai người cũng không buồn bực mà quay lại nhóm lửa, chuẩn bị bữa sáng cho mình.

Nhất Uyển cùng Nhất Thiên nhẹ nhàng mỗi người rút lên một que củi có xiên một con cá ở trên đó. Sau đó nhẹ nhàng đặt trên lửa nóng.

Hôm qua hai người bận bịu một buổi tối để làm sạch, xiên củi cũng như hông khói cho đám cá này.

Tuy là biến dị cá này có thể sẽ để được lâu, nhưng vì an toàn hai người chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa như thế mỗi lần ăn đều rất tiện lợi, nên 2 người cũng vui lòng làm.

Một miếng cá tan biến vào bụng cùng với một mùi thơm thoang thoảng, làm 2 người không thể nhịn được nhét thêm một miếng nữa vào bụng.

Và rất nhanh các nàng mỗi người ăn cho mình 2 con, sau đó ôm lấy bụng tựa vào thân cây nghỉ ngơi.

“Tỷ, chúng ta bây giờ phải làm gì?” Nhất Thiên đột nhiên lên tiếng.

“Ta cũng không biết” Nhất Uyển hướng về phía Nguyệt Sinh đáp lại.

Nhất Thiên cũng nhìn về phía đó.

Sau chuyện hôm qua, hai người hiện tại cũng không dám ra ngoài săn zombie một mình, sợ gặp phải đám người kia.

Nhưng Nguyệt Sinh cũng không ra lệnh hay yêu cầu các nàng làm gì, nên 2 người cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Một lúc sau, cảm thấy ổn hơn 2 người bắt đầu đi tới chỗ hôm qua vớt cá.

Nhìn thấy còn rất nhiều cá vẫn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, 2 người có chút rục rịch muốn động.

Như thể cảm nhận được ý nghĩ của 2 người, con cá khổng lồ kia lại lần nữa xuất hiện.

Đầu tiên nó nhìn 2 nàng như thể cảnh cáo 2 nàng không được tiếp tục động vào đồ ăn của nó.

Sau đó nó có vẻ lớn gan hơn một chút, cũng có thể sợ 2 người trên bờ kia c·ướp mất lương thực của mình. Nó bắt đầu tiến gần hơn đám cá kia, rất nhanh 2 con cá nhỏ đã bị nó nuốt vào bụng.

Có vẻ cảm nhận được người kia không quan tâm, nó dũng khí càng lớn hơn khi bắt đầu tiến vào gần hơn nữa. Những con cá nhỏ lần lượt chui vào bụng của nó, cuối cùng khi nuốt đến hơn 10 con, nó mới thỏa mãn rời đi.

Lúc rời khỏi, nó còn không quên liếc nhìn lại 2 người, như thể lần nữa muốn cảnh cáo 2 người không được động vào đồ ăn còn lại.

Nhất Uyển cùng Nhất Thiên có chút chấn kinh nhìn nhau. Một suy nghĩ không tự chủ được hiện lên trong đầu của các nàng “con cá này cũng quá thông minh đi”.

“Tiếc thật, nếu có thể bắt thêm mấy con, chúng ta lại no đủ thêm mấy ngày” Nhất Uyển có chút thở dài than vãn.

“Đúng vậy, những con cá còn sống lại không dám tới gần bờ. Như vậy muốn bắt chúng lại càng khó hơn” Nhất Thiên đồng ý.

“Không hiểu sao con cá lớn lại ích kỷ như vậy. Trong hồ rõ ràng còn rất nhiều cá, lại đi tranh với chúng ta mấy con cá đ·ã c·hết này?” Nhất Uyển không hiểu nói.

Nhất Thiên không có câu trả lời cho câu hỏi này, nàng chỉ đơn thuần lắc đầu.

ẦM ẦM ẦM…

GRÀO…

Liên tiếp những t·iếng n·ổ lớn vang lên, tiếp sau đó là tiếng gào thét của đám zombie thu hút đang nói chuyện 2 người.

“Là âm thanh từ bên ngoài bìa rừng” Nhất Thiên khẳng định.

“Ừm” Nhất Uyển nhíu mày.

Hai người nhìn nhau, sau đó không hẹn mà gặp quay đầu về phía người kia.

Khi nhìn thấy người kia vẫn không có động tác gì hai nàng mới yên lòng.

“Chúng ta nên làm gì?” Nhất Thiên lên tiếng hỏi.

“Đợi. Đợi thêm chút nữa xem thế nào” Nhất Uyển lên tiếng đáp.

“Có thể là đồng bọn của đám người hôm qua” Nhất Thiên nói.

“Ừm, có thể là như vậy. Nhưng bọn hắn dám t·ấn c·ông trực diện như vậy à? Dù sao khi ai nhìn vào quy mô của đám zombie này cũng đều sẽ kiêng kỵ”

“Có thể bọn hắn có lực lượng để dựa vào” Nhất Thiên đưa ra phỏng đoán của mình.

ẦM …ẦM… GRÀO…

Âm thanh chiến đấu càng ngày càng gần, hai người biết được đám người tới lực lượng chắn chắn phải rất mạnh, mới có thể nhanh như vậy đánh vào đây như vậy.

Nhưng hai người cũng có chút lo lắng. Nếu chuyện này không phải do 2 người gây nên thì còn tốt.

Còn nếu đám người kia vì 2 nàng mà đến, thì lúc đó không biết phải an nói làm sao với người kia. Hắn vừa mới nhận 2 nàng thì bị t·ấn c·ông như vậy, thì dù là ai cũng không chịu được.


GRÀO…

Nhìn thấy điên loạn đám zombie lao về phía mình, Hắc Hỏa không chút do dự nào ném ra một q·uả c·ầu l·ửa.

ẦM

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, mười mấy con zombie đứng gần nhau bị nổ chỉ còn mảnh vụn.

Hơn nữa những con zombie gần đó cũng bị ảnh hưởng bởi sóng xung kích hất văng ra xa.

Nhưng rất nhanh lại có một nhóm zombie khác lao lên thay thế những con zombie đ·ã c·hết.

ẦM ẦM…

Cứ như vậy Hắc Hỏa không biết đã g·iết bao nhiêu con zombie, hắn hơi nhíu mày nhìn xung quanh.

Ở đây ngoài hắn cùng đám người Tào Khanh, thì còn có một nhóm người lạ mặt cũng như bọn hắn t·ấn c·ông lấy đám zombie.

“Ha ha ha… chỉ là đám zombie này mà phải cần đến chúng ta. Căn cứ của các ngươi đúng là rác rưởi. Ha ha ha…” một tên tráng hán cầm lấy một con đao lớn liên tục gặt đầu zombie, vừa không quên trào phúng đám người Hắc Hỏa.

Trông thấy những kẻ kia cười đùa vui vẻ, Hắc Hỏa không giận dữ mà nhíu mày.

Hắn cảm thấy chuyện này hơi dễ dàng quá mức. Cho đến bây giờ thậm chí một con zombie cấp 1 đều chưa từng xuất hiện qua, những con zombie ở đây chỉ đều là đám zombie bình thường.

Điều này là không thể nào. Dù sao theo dự đoán của bọn hắn, đám zombie này được một con zombie cấp 3 cầm đầu. Mà một nhóm zombie cấp 3 cầm đầu chắc chắn sẽ xuất hiện những con cấp 2 và cấp 1.

Chỉ là hiện tại bọn hắn g·iết vượt qua bìa rừng rồi, nhưng vẫn chưa xuất hiện một con zombie cấp 1 nào.

“Lạ thường tất có yêu” hắn trong đầu nghĩ lấy.

Theo đó, hắn cũng dần lùi lại so với đám người, tùi ý đám người kia cười nhạo.

Hắn cũng không còn bắt đầu xuất lực, chỉ khi nào có zombie không có mắt va vào hắn mới xuất thủ diệt trừ. Còn lại thời gian chỉ là đi sau đám người.

Xa xa trung niên Hồng Hạo thoải mái dạo bước qua t·hi t·hể của đám zombie. Bên cạnh hắn là một tên hán tử thô kệch ung dung đi theo.

Tên hán tử kia nhìn lấy đám đàn em của mình liên tục phóng xuất ra cầu lửa, tường đất, lốc xoáy,... liên tục dẫn đầu dọn dẹp zombie, không nhịn được nở một nụ cười. Sau đó quay đầu về phía Hồng Hạo lên tiếng:

“Đám người ở căn cứ của ngươi cũng nhát quá đi, chỉ là mấy con zombie cấp thấp cũng tránh tránh né né, không dám đối diện”

Nhìn thấy biểu hiện của Hắc Hỏa, Hồng Hạo cũng có chút nhíu mày. Nhưng hắn nhanh chóng trở lại bình thường, không chịu thua kém phản bác:

“Chỉ là mấy con zombie cấp thấp, không cần thiết phải phái ra dị năng giả cấp 2. Người của ngươi hổ báo như vậy không sợ lát nữa gặp phải zombie cấp 2 thì không còn năng lượng để chơi à?”

“Hừ, nhát gan thì nói thẳng, cần gì phải lấy cớ. Chỉ là dành ra một chút năng lượng g·iết đám tiểu lâu la, cũng không kém bao nhiêu” Bá Đao vác trên mình một con đao lớn hừ lạnh.

Sau đó hắn lại tiếp tục:

“Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng. Còn về bí mật đằng sau đám zombie chúng ta có thể chia 5:5, nhưng về tinh hạch của con zombie cấp 3 kia ta là người nắm giữ”

Hồng Hạo không hoang mang đáp:

“Chuyện đó chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi, chỉ cần tài nguyên đủ bù lại 10 viên tinh hạch cấp 2, thì viên tinh hạch cấp 3 đó là của ngươi”

“Ngươi nhớ là tốt” Bá Đao liếc mắt hắn một cái, sau đó đặt tầm nhìn về phía trung tâm chiến trường.

Cuộc chiến vẫn nghiêng về một chiều cho phía đám người, còn zombie vẫn như những con thiêu thân lao vào trong biển lửa.

Thậm chí đến bây giờ, căn cứ của hắn đem tới hơn 20 người vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại. Trong mắt của hắn, chiến dịch này có thể nói là đã thành công rồi. Hắn còn đang nghĩ là con zombie cấp 3 kia có thể đang bị trọng thương, đã bắt hết đám zombie cấp 2 cùng cấp 1 tiêu thụ hết rồi cũng nên.

Một bên Hồng Hạo lại không chút vui mừng mà bắt đầu có chút nhíu mày. Hắn bắt đầu nhận ra có chút không đúng, nên quay qua nhắc nhở Bá Đao:

“Cẩn thận một chút, có thể chúng ta sắp phải đối đầu với con zombie cấp 3 kia rồi”

Bá Đao cũng dần nhận ra được, càng đến trung tâm khu rừng, zombie xuất hiện càng ít, thậm chí bắt đầu không còn xuất hiện.

Nhưng không giống Hồng Hạo, hắn liếm môi một cái đầy tự tin.

Hồng Hạo là chỉ vừa mới bước vào cấp 3, mà hắn đã bước vào cấp 3 một thời gian rồi. Nên hắn biết được khi vào cấp 3, dị năng giả cũng sẽ chênh lệch rất nhiều cho dù bọn hắn ở vào cùng một cấp.

Nếu chia một cấp thành hậu kỳ, trung kỳ, tiền kỳ. Thì hắn ở vào trung kỳ, còn Hồng Hạo ở vào tiền kỳ.

Bắt đầu từ cấp 2, dị năng giả đã bắt đầu chênh lệch giữa hậu, trung, tiền rồi. Nhưng ở cấp 3, khoảng cách sức mạnh đó nó lại lần nữa kéo dài.

Hắn bây giờ có thể nói là có thể dễ dàng chiến đấu lại và thắng cùng 2,3 hắn khi còn là tiền kỳ cấp 3.

Hắn cũng không tin chỉ là một cái b·ị t·hương zombie lại có thể làm khó dễ được hắn.

“Thậm chí nếu làm tốt, ta còn có thể có thêm địa bàn mới” Bá Đao vừa nghĩ vừa liếc mắt về phía Hồng Hạo.

Chương 76: Tấn công