Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 77: Kinh sợ

Chương 77: Kinh sợ


Phía trước Hắc Hỏa thấy được một mảnh yên bình khu rừng, nội tâm xao động của hắn càng ngày càng mạnh.

Theo đó bước chân của hắn cũng dần chậm lại, có thể nói là so với đám người Tào Khanh cũng đã sụt một mảng lớn, chứ đừng nói đến tự tin đám người của Bá Đao.

Phía trước Tào Khanh cũng có chút kinh nghi nhìn lấy hoàn cảnh xung quanh. Sau đó quay đầu về phía tụt lùi phía xa Hắc Hỏa.

Nhưng khi nhìn về phía trước tự tin đám người kia, hắn bình thường trở lại. Dù sao nếu có chuyện gì thì cũng là đám người kia gánh trước.

Một bên Ô Tam trốn trong đám người đi theo Tào Khanh, hắn cũng thấy được lẻ loi một mình Hắc Hỏa.

Bản thân hắn cũng muốn lùi lại, nhưng hắn không có thực lực như Hắc Hỏa, một khi lùi lại quá xa nhất định sẽ bị chỉ trích.

Chỉ là hắn cũng không muốn đi đầu, thật sự là hoàn cảnh xung quanh quá mức yên bình đến quỷ dị, làm hắn có chút không yên lòng.

Lấy hết dũng khí, hắn cũng bắt đầu đi chậm lại so với đám người.

“Chỉ cần không quá xa, chắc là sẽ ổn thôi” vừa lùi lại, hắn vừa âm thầm quan sát xung quanh, vừa cầu nguyện trong lòng.

XOẸT

BỘP BỘP BỘP…

Đúng lúc này liên tiếp những tiếng đồ vật rơi xuống đất kéo hắn về với thực tại.

RẦM RẦM RẦM…

Khi nhìn thấy cảnh trước mặt, tròng mắt của hắn không khỏi rụt lại.

Hắn thấy gì đây, những cơ thể không đầu lâu liên tiếp ngã xuống đất. Mỗi một lần âm thanh cơ thể ngã xuống, nó như một hồi trống vang lên bên tai, kéo căng lấy thần kinh đang căng cứng của hắn.

Cứ như vậy ngoại trừ hắn cùng 2 người phía trước vẫn còn đứng đó. Toàn bộ đám người đi đầu, không một ai là không mất đầu nằm lăn lóc trên mặt đất cả.

Ực

Phía sau, Hắc Hỏa không tự chủ nuốt khan lấy một tiếng. C·hết hết, không còn ai, cho dù là Tào Khanh hay đám người đàn em của Bá Đao, không một ai còn sống.

Thậm chí là người nào ra tay hắn còn không nhìn ra được. Khi nhận ra thì những kẻ kia đã không còn đầu bắt đầu ngã lăn ra đầy đất.

Hắn có chút bủn rủn chân, bây giờ hắn không chắc kẻ thù đang ở đâu. Hắn cũng không dám cử động dù là một động tác nhỏ, bởi sợ như vậy sẽ thu hút lấy sự chú ý.

Thịch Thịch…

Không biết từ bao giờ, nhịp tim của hắn bắt đầu đập loạn nhịp lên. Hắn cố gắng để bình phục lại tâm tình, cố gắng để ổn định lại nhịp tim.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến kẻ thù không biết sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào để lấy đầu của mình, làm hắn bất kể dùng cách nào cũng không thể bình phục được.

Không biết qua bao lâu. Đột nhiên phía trước bỗng từ không khí xuất hiện một bóng người. Không, nhìn kỹ lại thì nó càng giống như là một con zombie hơn.

“Là con zombie cấp 3 kia” đến lúc này hắn mới nhớ lại được, là bọn hắn tới đây chính là để săn g·iết zombie cấp 3.

Chỉ là không phải là có chút quá mạnh sao. Một cấp 2 gần như đỉnh phong như hắn lại không có chút nào nhận ra được làm sao để nó cắt đúng cổ của đám người kia.

Hơn nữa đám người kia chí ít cũng hơn 40 người, hơn nữa còn đứng rất lộn xộn.

Hắn bây giờ chỉ là cầu nguyện con zombie kia chỉ chú ý đến 2 dị năng giả cấp 3 đằng sau, còn hắn xem như là không khí cũng được.

Chỉ là đợi một lúc, 2 bên lại không có tiếp theo động thái làm bầu không khí giữa có chút khẩn trương.

Đằng sau, Bá Đao cùng Hồng Hạo liếc mắt nhìn nhau. Sau đó Hồng Hạo lên tiếng:

“Nó là zombie thiên về tốc độ, hơn nữa còn có dị năng có thể ẩn mình. Ngươi lên hấp dẫn nó, ta hỗ trợ đằng sau”

Sau chuyện vừa rồi Bá Đao cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn chỉ là gật đầu sau đó rút cây đao dài 2 mét của mình ra rồi lao lên.

Một bên Hồng Hạo cũng bắt đầu điểu khiển năng lượng trong người, 2 q·uả c·ầu l·ửa dần xuất hiện trên tay của hắn.

RẦM

Đang trong quá trình niệm dị năng của mình thì đột nhiên hắn nghe một tiếng động lớn vang lên.

Hắn không khỏi trừng lớn mắt, hắn thấy được Bá Đao từ lúc nào đã nằm trên đất với một lỗ thủng lớn ở trên đầu. Hỗn hợp đỏ trắng từ đó văng tung tóe khắp nơi.

Tiếp theo đó hắn nghe được một âm thanh như từ địa ngục từ đằng xa vang lên:

“Các ngươi muốn tìm ta?”

Hắn không có trả lời, mà chỉ cố gắng trấn định cơ thể rồi nhìn về phía âm thanh phát ra.

Hắn biết được mạng sống của bản thân hôm nay sợ là khó giữ được.

Một con zombie cấp 3 hắn đã khó giải quyết, bây giờ lại xuất hiện một kẻ mạnh mẽ hơn nữa xuất hiện. Hơn nữa chỉ cần một đòn là có thể hạ đo ván Bá Đao.

Thời gian dần trôi qua, hình bóng của người kia càng ngày càng lộ rõ trước đám người.

Phía sau hắn còn có 2 bóng người nữa xuất hiện, tên cầm đầu cứ đi tốn cho đến khi đi tới trước con zombie cấp 3 kia.

Nhìn về phía bộ dạng như thể chờ ra lệnh của con zombie kia, Hồng Hạo biết được con zombie này rất có thể là thuộc hạ của người kia, thậm chí là zombia kia.

“Chẳng lẽ là zombie cấp 4” một ý nghĩ điên cuồng hiện ra trong đầu của hắn. Cũng chỉ có như thế mới có thể giải thích được hiện tượng hiện tại mà thôi.

Zombie cấp thấp bị ảnh hưởng bởi zombie cấp cao, thêm nữa là zombie cấp 3 đã bắt đầu có lại được khả năng ngôn ngữ. Cho nên việc một zombie cấp 4 có thể giao tiếp bình thường là có thể chấp nhận được.

Hít sâu một hơi, Hồng Hạo tiến lên trước, hắn biết được khả năng sống là rất nhỏ, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.

Lần nữa tạo ra 2 q·uả c·ầu l·ửa, hắn không che dấu điên cuồng rút ra năng lượng từ trong cơ thể đầu nhập vào 2 q·uả c·ầu l·ửa.

ẦM

Chỉ là chưa kịp phóng thích q·uả c·ầu l·ửa, đầu của hắn đã bị một vật gì đó xuyên thủng.

Cơ thể của hắn không có ý thức chống đỡ bắt đầu ngã về phía sau. Hai q·uả c·ầu l·ửa không còn ai điều khiển, cũng chỉ bùng lên một cái sau đó biến mất giữa thiên địa.

Từ đầu đến cuối không hề quay ra phía sau một lần, nhưng Hắc Hỏa biết được, Hồng Hạo cùng Bá Đao đ·ã c·hết. Hơn nữa c·hết rất nhanh gọn, không lật nổi cái gì bọt sóng.

Bọn hắn là những kẻ sống ở biên giới thành phố, không kỷ luật có thể nói, chỉ có kẻ mạnh mới làm vua. Tính cách có chút tàn bạo, không nhiều âm mưu, mọi thứ được giải quyết bằng nắm đấm.

Nhưng hắn cũng không giống những người còn lại, hắn không muốn giải quyết mọi thứ chỉ bằng nắm đấm. Nếu một việc có thể giải quyết bằng cách khác, hắn sẽ không dùng đến nắm đấm. Và một việc nữa là, hắn muốn sống.

Hiện tại những tế bào não của hắn đang cố hoạt động để tìm ra một con đường sống.

“Đầu tiên người này không ngay lập tức g·iết hắn, cho thấy cơ hội sống vẫn còn. Chỉ là cơ hội nó nằm ở đâu?” hắn liên tục suy nghĩ lấy.

“Bây giờ chạy chắc chắn không được, vậy một người muốn sống sau đại chiến giữa 2 đội quân, chỉ có 1 cách nguyên thủy nhất. Đó là…” sau một hồi suy nghĩ hắn cũng không đưa ra một thứ gì khả dụng cả, cuối cũng cũng chỉ có thể lựa chọn cách cổ điển nhất:

Bộp

“Chúng ta sai rồi, xin ngài hãy cho chúng ta một cơ hội” nói hắn quỳ gối xuống một cách mạnh mẽ, thậm chí hắn còn ép thân mình xuống sát mặt đất nhất có thể.

Phía trước 3 người Ô Tam cũng không còn mặt mũi nào có thể nói, nên cũng đi theo quỳ xuống:

“Xin ngài hãy tha cho chúng ta một mạng”

Chương 77: Kinh sợ