Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 79: Đen mặt Hắc Hỏa

Chương 79: Đen mặt Hắc Hỏa


Tới bên cạnh hồ, Hắc Hỏa cố gắng xem thử cảm nhận được con cá cấp 2 kia không.

“Không được” hắn có chú thất vọng nghĩ tới.

Nhưng nếu không cảm nhận được cũng không sao, dù sao chỉ là một con cá cấp 2, cẩn thận một chút là được.

“Hắc Hỏa đại nhân, để chúng ta phụ giúp ngài” âm thanh của Ô Tam từ đằng sau vang lên.

Nhìn lấy người tới, Hắc Hỏa cũng không khách khí:

“Tốt, lát nữa ta đ·ánh c·hết chúng. Các ngươi có thể xuống vớt lên”

Ô Tam đột nhiên hơi cứng họng, bởi vì dưới kia có một con cá cấp 2, nên nếu được hắn không muốn xuống nước. Nhưng bây giờ từ chối thì đã muộn, hắn chỉ có thể đáp tốt:

“Tốt”

Hắc Hỏa hài lòng gật đầu.

Một q·uả c·ầu l·ửa bắt đầu xuất hiện trong tay phải, nhưng hắn cũng không vội mà phóng xuất ra.

Đang chờ lấy cơ hội hắn nhìn thấy đằng xa có một đàn cá đang thong dong bơi lội, Hắc Hỏa không khách khí ném q·uả c·ầu l·ửa ra.

ẦM

Sáu con cá bị v·ụ n·ổ làm ảnh hưởng nổi bồng bềnh trên mặt nước.

“Không nghĩ tới những con cá này lực phòng ngự lại lớn đến vậy, v·ụ n·ổ lớn như vậy mà chỉ làm bong tróc hơn nửa vảy của nó. Chỉ là tốc độ của chúng” Hắc Hỏa hơi nhíu mày bởi tốc độ đáng sợ của những con cá kia.

Đàn cá kia có ít cũng gần 20 con, nhưng chỉ có 6 con là bơi chậm hơn một chút nên bị ảnh hưởng bởi v·ụ n·ổ.

Hắn đang muốn tìm kiếm thêm một mục tiêu mới thì đột nhiên một thân ảnh thu hút lấy hắn.

“Con cá biến dị cấp 2 kia?” hắn hơi nghi ngờ nghĩ lấy.

Chỉ là nhìn thấy cử động tiếp theo của nó là hắn gân xanh nổi lên.

Nó chỉ nhẹ nhàng lướt qua một chút, những con cá mà hắn vừa mới đánh được đều tuồn vào miệng của nó.

Nó thậm chí trước khi rời đi còn liếc nhìn hắn tỏ vẻ rất đắc ý.

Không thể nhịn được như vậy, một q·uả c·ầu l·ửa nhanh chóng hình thành trước người hắn, sau đó nhanh chóng tiến về phía con cá kia.

Chỉ là trong suy nghĩ của hắn là con cá sẽ chạy mất lại không xảy ra, mà nó chỉ lặng lặng ở đó sau đó há miệng lớn của nó ra.

Quả cầu lửa theo quãng đường đã đi dần dần phóng đại, lúc tới gần chỗ con cá kia đã là gần 2 mét đường kính.

Một nụ cười đắc ý xuất hiện trên mặt của Hắc Hỏa: “Cho dù ngươi da dày thịt béo, nếu trúng đòn này chắc chắn cũng phải mất một bên vảy”

Chỉ là theo thời gian chuyển dời, nụ cười trên khuôn mặt hắn trở nên cứng đờ.

“Cái quái quỷ gì đang xảy ra” hắn muốn thét lên, nhưng dường như có gì đó chặn lại trong họng làm hắn không thể phát ra tiếng, mà chỉ có thể gào thét trong lòng.

Không chỉ hắn, mà đứng một bên đó Ô Tam 3 người cũng biểu hiện không thể tin được.

Bọn hắn thấy cái gì đây?

Con cá kia nhẹ nhàng há miệng, sau đó q·uả c·ầu l·ửa nhẹ như lông hồng trôi tuột vào miệng của nó.

Không những thế q·uả c·ầu l·ửa cũng thần kỳ thu nhỏ lại để vừa với miệng của con cá kia.

Hắc Hỏa không tin tà, hắn tụ thêm một q·uả c·ầu l·ửa nữa trước người. Lần này hắn tụ lâu hơn không biết bao nhiêu lần, có thể nói là q·uả c·ầu l·ửa này tiêu thụ của hắn hết ¼ năng lượng trong người. Đây cũng là giới hạn cuối cùng mà hắn có thể chịu đựng.

Theo năng lượng dần được bơm vào, q·uả c·ầu l·ửa trước người hắn bắt đầu tăng kích thước đến hơn 2 mét. Nhiệt độ tỏa ra khiến cả hắn cũng bắt đầu khó khống chế.

Cảm nhận như thế đã đến giới hạn, hắn bắt đầu thả q·uả c·ầu l·ửa ra ngoài.


Bên kia Nhất Uyển cùng Nhất Thiên cũng cảm nhận được một luồng năng lượng to lớn được hình thành, nên có chút nhăn mày.

“Chỉ là bắt mấy con cá nhỏ thôi, làm gì phải điều động nhiều năng lượng như vậy. Chẳng lẽ…” Nhất Uyển hơi thắc mắc, nhưng rồi nàng đột nhiên nhớ đến gì đó, sau đó chợt hiểu ra.

“Có thể hắn đang muốn săn con cá cấp 2 kia” một bên Nhất Thiên cũng hiểu được.


Sau khi được thả ra, q·uả c·ầu l·ửa như được giải phóng. Nó bắt đầu phóng to một cách mất kiểm soát.

2 mét, 4 mét, 6 met, lúc đến gần chỗ con cá kia nó đã tiếp cận 8 mét đường kính.

Những nơi nó đi qua, nước nhanh chóng bốc hơi lấy cho thấy được nhiệt độ khổng lồ của nó.

Cho dù như vậy, con cá kia cũng không có ý định rời đi mà tiếp tục há miệng rộng của nó ra.

Nhìn thấy này, Hắc Hỏa có chút nhíu mày. Đây là đòn t·ấn c·ông mạnh nhất của hắn, là đòn t·ấn c·ông mạnh nhất một một dị năng gần như đỉnh cấp cấp 2 có thể tạo ra.

Nếu nó có thể nuốt được đòn t·ấn c·ông này một cách dễ dàng, thì có thể nói là nó đã bước vào lĩnh vực cấp 3 rồi.

Nhưng mọi chuyện đôi khi nó lại đi theo đúng hướng mà bản thân nghĩ, cho dù bản thân không muốn nó xảy ra nhất.

Nhìn thấy con cá kia lại tiếp tục nhẹ nhàng nuốt lấy q·uả c·ầu l·ửa, tâm hắn dường như chìm vào đáy cốc.

Sau khi nuốt xong q·uả c·ầu l·ửa kia, con cá dường như cũng hơi quá sức, nó không còn bơi thanh thoát như trước đó nữa.

Nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn là để nó rời đi. Hắn dùng ¼ năng lượng trong một đòn đánh khiến hắn có chút không chịu nổi, cho nên cần một ít thời gian để hồi phục.

Hắn cũng không muốn chỉ vì chút mặt mũi mà để tổn thương đến cơ thể, dù sau ¼ năng lượng của một kẻ gần như đỉnh cấp cấp 2 cũng không phải là một số lượng nhỏ.

Trải qua chuyện vừa rồi, hắn không còn tâm tình để đánh cá nữa, nên chỉ có thể quay về.

Một bên 3 người Ô Tam cũng bị choáng ngợp bởi đòn t·ấn c·ông vừa rồi. Thậm chí bởi vì ở khá gần, nên nhiệt độ khiến làn da của bọn hắn có vẻ đen hơn nhiều so với trước đó.

Sau đó 3 người nhìn nhau rồi cũng đánh trống lui quân, nếu một dị năng giả cấp 2 còn không làm gì được nó thì bọn hắn ra cũng chỉ là làm mồi mà thôi.

Trở lại chổ của mình, Hắc Hỏa một mặt xám xịt ngồi xuống.

Thấy vậy, Nhất Uyển không nhịn được lên tiếng hỏi:

“Chuyện gì làm ngài như vậy?”

“Không có gì. Chỉ là hơi mệt mà thôi” Hắc Hỏa cũng không giải thích nhiều. Đột nhiên như thể nhớ ra gì đó hắn hỏi:

“Bình thường các ngươi đánh bắt cá có bị con cá cấp 2 kia q·uấy r·ối không?”

Nghe được đối phương trả lời không có gì làm Nhất Uyển có chút nghi ngờ, nhưng khi nghe đối phương hỏi như vậy nàng cũng đoán ra được phần nào.

“Nhưng con cá kia có thể làm một dị năng giả cấp 2 chịu thua mà về à?” nàng chỉ là nghi ngờ trong lòng, sau đó đáp:

“Cũng có, nhưng cũng không nhiều. Chúng ta vẫn có thể đánh cá được”

Nghe thấy thế, Hắc Hỏa thậm chí còn khó chịu hơn. Vì cái gì các nàng đánh được, đến lúc hắn đánh thì lại bị phá?

Chỉ là ngửi thấy mùi thơm từ trong tay của cấc nàng, hắn không tự chủ được nhìn thêm mấy lần.

Thấy vậy, Nhất Uyển đẩy qua một thanh cá vừa được nướng xong:

“Không chê thì ngài cầm lấy một con ăn tạm”

Hắc Hỏa cũng không còn gì mặt mũi để mất, hắn cầm lấy que củi sau đó nói tạ.

Hắn nhẹ nhàng cắn xuống một cái, miếng thịt cá nhanh chóng tan vào miệng, một mùi thơm cũng theo đó lan ra ngoài.

Cảm nhận được hương vị tan ra trong miệng này, Hắc Hỏa cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Khi hắn muốn cắn thêm một miếng nữa thì chợt nhận ra, không biết từ lúc nào trên tay hắn chỉ còn một que củi trống không. Một mảnh xương cũng không sót lại trên đó.

Hắn chỉ có thể thất vọng để que củi qua một bên.

Ục Ục Ục…

Một bên vừa mới trở về chứng kiến hết thảy 3 người Ô Tam không khống chế được cái bụng của mình, từng cái bụng đói liên tục kêu rên.

Nhưng nhìn thấy không còn có ý định chia sẻ thức ăn hai nàng, bọn hắn cũng chỉ có thể xem như thôi.

Nhìn thấy từng ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm, nhưng Nhất Uyển cùng Nhất Thiên cũng không sợ, hai người chỉ đơn giản ăn uống no nê sau đó tựa vào cây nghỉ ngơi.

Thấy vậy, ba người Ô Tam đành phải vác bụng đói đi ra ngoài xem thử tìm kiếm thức ăn.

Chương 79: Đen mặt Hắc Hỏa