Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 80: Thạch đằng
Sáng hôm sau.
Nguyệt Sinh mở mắt ra sau đó cảm nhận lấy cơ thể.
Hắn cảm giác được tốt hơn rất nhiều so với hôm qua, thêm nữa cũng đã sơ bộ nắm giữ được sức mạnh mới.
Nếu hôm qua lúc g·iết 2 dị năng giả cấp 3 kia là bản thân bây giờ thì hắn sẽ làm tốt hơn rất nhiều.
Tuy trong mắt những người khác, hắn đã g·iết người không có lỗ hổng rồi. Nhưng trong mắt hắn, hôm qua lúc ném 2 viên đá kia vẫn còn chưa khống chế lốt lực đạo. Nếu không cũng sẽ không tạo ra lỗ hỗng lớn như vậy.
Cảm nhận một chút xung quanh, hắn nghĩ lấy:
“Cũng nên là lúc trở về”
Mục đích tới đây của hắn chính là tìm một chỗ cư trú mới cho đám zombie. Hiện tại đã tìm được, thì cũng là lúc trở về.
Đứng người lên, hắn nhìn về phía đang ăn bữa sáng đám người.
Thấy hắn nhìn về phía này, đám người dừng lại trong tay ăn uống.
Thấy vậy, Nguyệt Sinh lên tiếng:
“Sau này các ngươi ở lại đây hỗ trợ Nhị Vũ quản lý zombie. Còn công việc cụ thể các ngươi tự mình sắp xếp”
Đang muốn rời đi Nguyệt Sinh thì nghe được âm thanh của Nhất Uyển vang lên:
“Chúng ta còn chưa biết danh tự của ngài”
“Nguyệt Sinh” chỉ để lại tên của mình, Nguyệt Sinh liền biến mất trong tầm mắt của đám người.
Nhìn thấy biến mất Nguyệt Sinh, đám người cũng chỉ có thể mờ mịt nhìn nhau.
…
Từ trên cao nhìn xuống đám người, Nguyệt Sinh vẫn chưa vội mà rời khỏi.
Đúng vậy, hắn hiện tại đang lơ lửng giữa không trung.
Từ hôm qua điểm khí huyết tăng lên 60, hắn đã có cảm giác bản thân khí huyết đã đủ mạnh mẽ để có thế cự ly ngắn ngự không, nhưng không được ổn định cùng quá lâu.
Nhưng nếu vận dụng khả năng khống vật trong vòng 20 mét để khống chế không khí quanh người, thì hắn có thể ở trong không trung lâu hơn một chút.
“Cũng không tệ” hắn đánh giá năng lực này cũng không tệ, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Dù sao hắn cũng chưa chân chính ngự không mà đi.
“Nếu ta dùng một vật thể khác, sau đó đứng lên nó rồi khống chế…” hắn nghĩ tới trong tiểu thuyết tu tiên thường có tu sĩ ngự khí phi hành. Có thể tu tiên giả cũng gặp trường hợp như hắn nên mới cần đứng trên v·ũ k·hí để phi hành.
Nhưng hắn cũng chỉ là nghĩ một chút rồi thôi, năng lực khống vật hiện tại hắn vẫn chưa thể duy trì quá lâu, không tiện đi đường dài. Quá tiêu hao thể lực.
Tìm một điểm đáp đất, hắn vừa di chuyển vừa lướt qua một chút thuộc tính của mình.
Tính danh: Cổ Nguyệt Sinh
Thể lực: 60
Tuổi thọ: 33/204
Dị năng:
Cường hóa tốc độ cấp 3 (93%)
Khống hỏa cấp 3 (92%)
Thạch giáp cấp 3 (91%)
Võ kỹ: Kim cương quyền tiểu thành (42%)
Số lần có thể mở của thế giới: 2
Thanh kinh nghiệm hiện 30,8%
“33 tuổi?” đột nhiên chú ý số tuổi của mình thay đổi, hắn lẩm bẩm.
Nhưng rất nhanh hắn lại không chú ý nữa tới nó, dù sao tuổi thọ đối với hắn thật không quá quan trọng.
“Thanh kinh nghiệm tăng lên nhờ g·iết 2 tên dị năng giả cấp 3 kia” chỉ số tiếp theo gây nên sự chú ý của hắn là thanh kinh nghiệm.
Cuối cùng hắn chú ý đến số lần có thể mở cửa thế giới:
“Cũng là nên trở lại thế giới kia, chỉ là không biết lần này mở cửa có thể trở lại đó không?”
Hắn lần trước tới chỗ kia thời gian khá là ngắn, nên chưa tìm hiểu được quá nhiều thứ.
Mục tiêu chính của hắn vẫn là tìm tới thứ có thể giảm được nghiệp chướng đang treo trên người mình.
Cho dù hiện tại hắn có thể áp chế nó, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn g·iết càng thêm nhiều người. Chắc chắn nó không thể dừng lại chỉ từng này, nên việc tìm sớm giải pháp cũng nên đưa vào trong danh sách quan trọng.
Bất tri bất giác, hắn đã trở về tới căn cứ. Đang muốn trở về phòng của mình thì Nguyệt Sinh như thể nhớ ra được gì đó, hắn dừng lại cảm ứng một chút sau đó dừng trước gốc dây leo kia.
Qua đoạn thời gian này tiếp tục chăm sóc, tuy là đám dây leo trông không phát triển thêm quá nhiều. Nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì hắn biết nguyên do cho việc này.
Đó chính là do phần lớn năng lượng đều được đám dây leo chuyền cho những trái cây mũm mĩm ở gốc kia.
Tất cả 23 viên trái cây có hình dáng gần giống như bông hoa, mang trên mình màu xanh lục trong, lại có chút như ngọc.
Hắn tiện tay hái xuống một quả sau đó bỏ vào miệng. Tuy chỉ lớn nhỏ như một quả trứng gà, nhưng năng lượng mà nó mang lại thật sự là kinh người.
Nếu so sánh thì nó mang trong mình năng lượng không kém gì một viên tinh hạch cấp trung cấp 2. Nhưng nếu so về tỉ lệ hấp thu năng lượng thì nó hoàn toàn đánh bại tinh hạch cấp 2.
Nếu như một tên dị năng giả cấp 2 hấp thu một viên tinh hạch cấp 2, thì chỉ có thể hấp thu chưa đến một phần năng lượng mang trong nó. Nhưng nếu hắn hấp thu quả này thì có thể hấp thu được toàn bộ mười phần năng lượng trong nó. Hơn nữa năng lượng từ quả này còn rất tinh thuần và dễ hấp thu.
Như vậy, nếu so ra về mặt năng lượng thì một mình nó có thể đánh bại hơn mười viên tinh hạch cấp 2. Chưa kể sự dễ dàng mỗi lần hấp thu nữa.
“Cũng xem như là có thu hoạch” Nguyệt Sinh gật đầu vừa ý.
“Chỉ là không biết nếu một mực để nó như vậy, thì có thể đẩy năng lượng lên cấp 3 được không?” sau một hồi suy nghĩ thì hắn quyết định không hái toàn bộ quả còn lại xuống.
Hắn không biết nó có thể đẩy lên cấp 3 được không, nhưng dù sao thì nó cũng không mất gì. Chờ thêm chút thời gian cũng không sao, hắn cũng cảm nhận được trái cây này mặc dù đã có thể thu hoạch, nhưng chúng vẫn chưa thực sự thành thục. Chỉ là khả năng đẩy lên cấp 3 là không cao.
“Đã ngươi có quả như thạch, lại thân thảo. Sau này gọi ngươi là thạch thảo đi” trước khi rời đi hắn còn không quên đặt tên cho cây này, mặc dù hắn không nghĩ đây là một cái tên thích hợp.
Đi bộ lên tầng 2, vừa đúng lúc cần một người để truyền tin thì hắn gặp một tên thanh niên đang đi phía trước. Hắn nhẹ nhàng điều khiển năng lực của mình xoay tên thanh niên kia lại.
Đang muốn đi đến phòng của Cao Nguyệt giải quyết một số chuyện thì đột nhiên Hồ Tuy bị một cự lực kéo lại.
Trong khoảnh khắc sống còn này hắn đã cố hết sức bình sinh để dãy dụa, nhưng mọi thứ dường như là vô nghĩa. Hắn đã bị cự lực kia xoay người lại.
Đang muốn hô lên kêu cứu thì hắn nhìn thấy được một hình ảnh quen thuộc đập vào mặt.
“Ng…Nguyệt Sinh trưởng căn cứ” Hồ Tuy có chút lắp bắp hô ra tên của Nguyệt Sinh. Hắn có chút sợ hãi, còn tưởng là bị địch t·ấn c·ông đâu.
Chỉ là nhìn thấy Nguyệt Sinh cũng làm hắn sợ hãi không khác gì đối đầu với địch nhân. Dù sao thân ảnh có chút tà dị kia dù ai thấy lần đầu cũng có chút sợ hãi.
Đang muốn hỏi Nguyệt Sinh xem thử hắn có yêu cầu gì, thì Hồ Tuy đã nghe thấy âm thanh đến từ địa ngục của hắn:
“Gọi Cao Nguyệt lên phòng gặp ta”
Để lại một câu nói, Nguyệt Sinh liền không tiếp tục để ý Hồ Tuy, hắn tùy ý đi lên tầng trên.
Hồ Tuy thấy vậy cũng không trách cứ gì, mà chỉ điều chỉnh lại tâm tình, sau đó tiến về phòng làm việc của Cao Nguyệt.
…
Đang làm việc Cao Nguyệt thì đột nhiên cảm nhận được gì đó, nàng ngước đầu nhìn lên thì thấy được Nhất Hào từ sau lướt qua người nàng sao đó mở cửa rời đi.
Đang đầu đầy dấu chấm hỏi thì nàng thấy được hốt hoảng chạy vào Hồ Tuy.