Hắn ngơ ngác một hồi rồi cũng tặc lưỡi bỏ qua. Đang còn nhiều việc phải làm, nếu lão muốn đi hắn cũng không cản.
“Đây là…”
Ngay vị trí bộ xương lúc nãy rớt lại một chiếc nhẫn màu vàng kim chạm khắc tinh xảo. Hắn cầm lên thấy rất nặng, phải gấp năm sáu lần những chiếc nhẫn bằng vàng thông thường.
“Chẳng lẽ đây là…”
Hắn truyền nội lực vào chiếc nhẫn, lập tức ánh mắt hắn loé lên.
“Là nhẫn trữ vật!” Hắn sung sướng!
Phải biết rằng chỉ có cường giả Địa giai trở lên hoặc những trường hợp đặc biệt thì mới có thể thu nạp vật phẩm vào trong cơ thể. Còn lại nếu muốn đem theo số lượng lớn đồ vật thì chỉ có thể dùng pháp khí trữ vật. Nhưng muốn chế tạo nó đâu phải đơn giản.
Không những cần vật liệu mang thuộc tính không gian, mà còn cần Luyện khí sư cao cấp rèn đúc. Chỉ việc đảm bảo không gian khi dồn nén vào trong đồ vật mà không để nó bị sụp đổ đã là một việc nghịch thiên rồi. Vì vậy, tuy rằng không phải là bảo vật hiếm có khó tìm, lại còn có thể chế tạo được nhưng mỗi chiếc đều vô cùng trân quý.
Một điều quan trọng khác là sẽ có những gì được cất giữ trong đó. Gia tài của một cao thủ đâu phải thứ một kẻ như hắn có thể tưởng tượng ra!
Hắn mừng rỡ dò tìm bên trong xem có gì hay không.
Một mảnh xương thú dài độ hai gang tay khắc những ký tự cổ xưa!
Hết! Còn lại rỗng tuếch!
Hắn chưng hửng, mặt mày tiu nghỉu như mèo đứt râu. Đành phải tự an ủi mình rằng lộc từ trên trời rơi xuống, có bao nhiêu nhận bấy nhiêu.
Với lại chiếc nhẫn này có không gian rất lớn, tới một ngàn mét khối, đủ cho hắn cất cả núi đồ. Thông thường tu sĩ Hoàng giai mới có thể sở hữu một cái vài mét khối mà thôi.
“Vật chứa trong này chắc chắn không tầm thường, chờ có dịp sẽ tìm hiểu!”
Hắn chắp tay đứng vái một vái cảm tạ, sau đó chuyển tất cả đồ vật của mình vào chiếc nhẫn. Tất nhiên phải lấy đầy vài bình linh dịch màu trắng sữa và đào mấy tảng đá lớn từ trên thạch nhũ nữa.
“Làm người không nên tham lam, để lại chỗ này cho người sau có duyên.”
Xong xuôi tất cả, hắn đeo chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền của mình giấu kỹ vào trong người chuẩn bị tìm lối ra. Pháp khí trữ vật đã quý, mà còn được chế tác thành đồ trang sức thì quý hơn gấp bội. Quân hiểu rõ mang ngọc là tội c·hết nên vô cùng cẩn thận.
Hắn không dám về theo đường cũ, liền lấy trong túi ra con chuột lúc nãy, thả nó xuống đất vuốt ve.
“Làm phiền ngươi rồi!”
...
“Ngách thứ ba mươi hai!”
Hắn thở dài. Ba mốt ngách trước quá bé, hơn nữa đều vô cùng cứng rắn, hắn phá không được. Cái ngách trước mắt này cũng không ngoại lệ.
Con chuột đúng là con chuột, chỉ tìm những ngách nhỏ vừa đủ cho nó đi qua.
Nước và lương thực mang theo đã ăn gần hết, áng chừng sắp đến thời hạn mười ngày giao ước. Trong hang động không hề có cỏ cây hoa lá, thi thoảng mới bắt gặp vài loài gặm nhấm. Hắn không thích món này, chỉ nghĩ đến thôi là cảm giác lợm lợm trong cổ họng.
“Nếu lần này không được đành phải quay lại chỗ cũ, hi vọng không gặp phải lũ yêu thú kia!”
Hắn vung đao, chém ra một loạt đao cương sắc bén. Qua làn đất đá loé lên tia sáng chiếu thẳng vào đôi mắt. Hắn mừng rỡ vội vàng vận hết sức bình sinh phá đá mở đường.
Hắn sung sướng trèo ra ngoài đón thứ ánh sáng vàng rực. Cảm giác khoan khoái đến lạ thường như vừa thoát ra từ ngục tối vô tận.
Hắn nhìn xung quanh. Chỗ này đang trên một vách núi, chỉ toàn đá là đá, không hề có cây cối gì cả. Dựa vào bản đồ và la bàn trên người, hắn phán đoán nơi này có lẽ nằm khoảng giữa khu trung gian, địa bàn của yêu thú Hoàng giai.
Núi đá là nơi làm tổ của các loài cự điểu hung cầm. Chiều cao của ngọn núi này có lẽ có yêu thú khoảng tam đẳng đến tứ đẳng. Bây giờ hắn không phải đối thủ của chúng, cần phải tìm đường an toàn trở về.
Hắn đạp Bích hổ du tường, rất nhanh đã xuống đến chân núi mà không gặp nhiều khó khăn. Bộ thân pháp này khá thú vị, nhưng cũng rất tiêu hao nội lực và khí lực. Hơn nữa chỉ phát huy tác dụng khi đi trên mặt phẳng dựng đứng như vách đá, nếu trên đất bằng thì uy lực giảm đi đáng kể.
…
Hắn đi chừng nửa ngày vẫn chưa hề chạm mặt yêu thú nào mạnh mẽ. Thi thoảng chỉ thấy một vài con yêu nhỏ yếu, rừng cây cũng vắng lặng lạ thường.
Nhưng khi đến gần khu ngoại vi thì hắn phát hiện dấu vết của một trận hỗn chiến.
Ba cái xác người không còn nguyên hình dạng cùng với hai con yêu thú c·hết ngập trong vũng máu. Càng ra đến ngoài càng có nhiều chỗ như vậy, phải có đến cả trăm mạng người rồi.
“Tại sao lại có nhiều người xông vào trong núi như thế này! Hơn nữa còn có cả phụ nữ và trẻ em. Trông cứ như chạy loạn vậy!” Hắn cau mày thầm nghĩ.
“Chạy loạn…”
“Con m* nó!”
Hắn vội vàng tăng tốc chạy nhanh về phía thành Thanh Sơn.
Hắn lại bắt gặp một khu vực vương mùi máu tanh, nhưng lần này dấu hiệu chiến đấu còn rất mới. Mấy chục cái xác đang nằm la liệt, trên người đầy v·ết t·hương.
Hắn kiểm tra một thoáng, không chỉ có v·ết t·hương do yêu thú mà còn có cả do binh khí lạnh gây ra. Có vài người mặc quân phục thêu hình thanh gươm màu xanh lục trên ngực áo, chính là trang phục của cận vệ phủ Thành chủ.
“M* kiếp! Loạn thật rồi!”
Hắn nhìn chung quanh, lần theo những dấu vết còn vương lại tiếp tục tìm kiếm.
…
Khoảng hai mươi người từ già đến trẻ đang bị bao vây, trên người lem luốc, quần áo tơi tả. Không phải ai xa lạ, chính là gia quyến của Quảng Thành.
Tiểu Minh đứng giữa vòng vây, mẹ cậu tay cầm kiếm đứng chắn trước mặt bảo vệ cho đứa con nhỏ. Một thân bạch y của nàng đã thấm đẫm máu tươi. Họ được mọi người quây xung quanh bảo vệ, nhưng ai cũng đầy v·ết t·hương trên người.
Đối phương số lượng nhân thủ tương tự, võ trang đầy đủ, khí thế mạnh mẽ hơn hẳn.
“Các ngươi giơ tay chịu trói, Thống lĩnh nhà ta có thể lưu lại một con đường sống!” Kẻ cầm đầu lên tiếng.
“Nằm mơ! Dù có c·hết chúng ta cũng phải bảo vệ tính mạng của phu nhân!”
“Các huynh đệ! Giết!” Tên đội trưởng hét lên, vung đao xông tới.
“Giết hết tất cả, trừ lại hai mẹ con kia!”
Tên thủ lĩnh đối phương chỉ khoanh tay đứng nhìn, không buồn tham gia. Đội hộ vệ chỉ còn đội trưởng là Võ giả thất đẳng, hơn nữa đã b·ị t·hương. Trong mắt một Hoàng giai nhất đẳng như y vốn không xem ra gì.
Vòng vây ngày càng siết chặt, xác người liên tiếp ngã xuống, máu chảy thấm đẫm cả chiến trường, không bao lâu nữa sẽ chẳng còn ai sống sót.
Tên đội trưởng mặt đỏ bừng bừng, gầm lên một tiếng. Từ bụng dưới của hắn loé lên một tia sáng đỏ rồi nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Nội lực từ trong đan điền cuồn cuộn tuôn ra hoà với thứ ánh sáng đỏ như máu tạo thành một ngọn lửa hừng hực bao lấy thân thể. Khí tức trên người hắn trong nháy mắt tăng vọt, ngang ngửa với tên thủ lĩnh bên kia, dùng một đao quét sạch ba kẻ ngáng đường.
“Thiêu đốt cả đan điền lẫn khí huyết! Được lắm! Ngươi muốn c·hết ta thành toàn cho ngươi!”
Tên thủ lĩnh không còn bình tĩnh nữa, thân thể bùng lên luồng nội lực màu tím nhạt. Hắn đích thân cầm đao xông tới, muốn giải quyết nhanh gọn lẹ.
Chỉ thấy đội trưởng tụ lực giơ cao thanh đao bổ tới tấp. Hai luồng ánh sáng một tím một đỏ mang theo năng lượng khủng bố, báo hiệu một vụ v·a c·hạm đủ để tàn phá một khu vực mấy chục mét vuông xung quanh.
Đột nhiên luồng ánh sáng đỏ mờ nhạt hẳn đi, hoàn toàn thu liễm vào bên trong người đội trưởng, tưởng chừng như hắn đã hoàn toàn chịu thua. Nhưng tên thủ lĩnh bên kia mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng dừng lại. Tử khí nhanh chóng hóa thành một tấm khiên che chắn trước mặt.
“Phu nhân! Chạy mau!”
Tên đội trưởng hét lên một câu cuối cùng rồi toàn thân hắn vụt sáng.
“ẦM! ẦM! ẦM!”
Một v·ụ n·ổ lấy hắn làm trung tâm lan ra tứ phía, bụi bay mù mịt. Toàn bộ kẻ địch đều bị đẩy lùi lại mấy chục bước, kẻ nào cũng ôm ngực ho khan thậm chí thổ huyết. Vài tên đứng gần đã không còn toàn mạng.
Từ trong đống đất đá tên thủ lĩnh bò ra ngoài, quần áo tả tơi, da thịt đầy vết cháy sém. Đâu còn vẻ ung dung tự tại nữa, hắn giờ không khác gì một mớ giẻ lau.
“Cái ĐM! Suýt nữa c·hết con m* nó rồi! Thằng chó, lại tự bạo đan điền!”
Hắn lau v·ết m·áu trên miệng không ngừng chửi rủa.
“Giết! Giết hết cho tao!”
Mấy tên lính ngần ngừ nhìn nhau, rụt rè nói:
“Nhưng Thống lĩnh dặn phải mang hai mẹ con kia về…”
Y nhổ một bãi nước bọt.
“Đánh mà không cho g·iết chùn tay bỏ m* chẳng khác nào cởi quần mà không cho chơi gái, thì đánh thế đ*o nào được! Chúng mày cứ đ·ánh c·hết hết cho tao, còn lại tao chịu!”
“Tuân lệnh!”
Cả bọn vội vã kéo nhau lùng sục đuổi theo đám người nhân lúc hỗn loạn đã bỏ chạy.
…
“Sắp tới chưa mẹ!” Tiểu Minh hỏi.
“Sắp rồi, băng qua con suối trước mặt là tới. Con đừng lo, có mẹ ở đây, ai cũng không làm gì được con!”
“Sao cha vẫn chưa đến hả mẹ?”
“Cha con đi đường khác, ông ấy sắp tới đón chúng ta rồi…”
Nàng đột nhiên dừng lại.
Một con gấu xám từ đâu xuất hiện đang nhe nanh gầm gừ tiến lại gần. Phía sau là cường địch, phía trước là mãnh thú. Nàng rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch.
Cả thảy chạy đến được đây còn vẻn vẹn năm người, trong đó gia quyến chỉ còn hai mẹ con nàng. Những người khác đều tình nguyện dừng lại cản đường, hoặc là bỏ trốn cũng chưa biết chừng.
Ba cận vệ sót lại đã theo gia đình họ từ bé, ngày thường sống c·hết không sợ. Nhưng giờ đây thân thể mỏi mệt đầy máu, đối diện với con gấu to lớn này có lẽ không còn sức mà đánh.
Nàng biết điều đó, bèn bước tới trước giơ cao thanh kiếm chỉ thẳng về phía gấu xám.
Người đẹp đứng đối diện với quái vật, nhưng không phải là câu chuyện cổ tích thường được kể, mà là cuộc đối đầu một sống một c·hết.
“Các người đưa Tiểu Minh đến chỗ tập kết, ta sẽ tới sau!”
“Phu nhân coi thường chúng ta rồi! Kiếp sau xin vẫn làm người nhà Quảng gia! Anh em, lên!”
Ba người cận vệ đi tới chắn trước mặt phu nhân, đao kiếm giương cao chuẩn bị liều mạng.
.........