Đột nhiên một thanh đoản đao màu đỏ cam từ đâu bay vụt tới đâm thẳng vào mắt trái con gấu. Tiếp theo sau là thân ảnh một thanh niên, trên tay cầm một thanh đoản đao y hệt, từ trong rừng cây lao ra. Chỉ kịp nhìn thấy một đường đao màu bích lục xẹt ngang, cổ họng của con gấu xám đứt ra một đường máu tươi.
Nó giận dữ rống lên lao về phía người thanh niên. Người kia cũng không vừa, mới nhìn thấy hắn đạp mạnh chân xuống đất lấy đà, cả người đã lao như tên bắn xông tới, để lại dấu chân in sâu xuống nền đất cứng.
“Đây là…?” Một người cận vệ kinh ngạc, quay lại nhìn phu nhân.
“Ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy!” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Tốc độ lẫn sức mạnh đều không kém chúng ta. Thậm chí lực bộc phát còn mạnh hơn.” Một người khác nói.
Chỉ thấy hắn đang lao thẳng lên thì đột ngột đạp chân chuyển hướng lách người sang bên trái tránh thoát cú vả của con gấu xám, rồi lập tức dùng mũi đao xẻ thêm một đường dọc từ vai xuống đến thắt lưng của nó. Đoạn hắn nhảy vọt lên lưng con gấu, rút thanh đao còn đang găm trên mắt hợp với thanh đang cầm trên tay thành hình chữ “X”.
“Lưu thuỷ!”
Hắn lẩm nhẩm, chém ra hai luồng đao quang xanh lục vào chính giữa gáy nó. Con gấu xám lảo đảo vài bước rồi gục xuống tắt thở.
Hắn cũng thở phào nhảy xuống chạy lại gần đám người.
Năm người không ngờ hắn xử lý con gấu xám nhanh như vậy, bất giác ngẩn người mất mấy giây mới định thần lại.
“Ca ca!”
Tiểu Minh mừng rỡ lao đến ôm chầm lấy Quân. Những người còn lại ai cũng đều vui mừng chạy tới.
“Không ngờ ngươi lợi như vậy, mà lâu nay cứ giấu!”
“Ta vào núi hái thuốc thường xuyên phải đánh nhau với yêu thú. Loài gấu này ta gặp nhiều, nắm được điểm yếu của chúng, thừa cơ tốc chiến tốc thắng chứ thực ra chẳng có tài nghệ gì đâu!” Hắn cười đáp lời.
“Đệ đừng khiêm tốn, nếu đệ không tới kịp thì chúng ta đã bị giam chân ở đây. Giờ hãy đi mau, có gì vừa đi vừa nói!”
Phu nhân liền cất lời, giục cả bọn lên đường.
…
Qua lời kể của mọi người, hắn đã hiểu ra mọi chuyện.
Quảng Thành sau khi lấy được Thanh văn liên hoa, nửa tháng trước liền giao lại việc trong thành cho phó thành chủ Thiệu Xương trông coi, rồi tiến vào bế quan luyện hoá hoa sen, trùng kích Huyền giai.
Không ngờ tên Thiệu Xương kia phản bội, đầu hàng Bắc Triều. Y nhằm lúc trọng yếu đánh lén Quảng Thành, khiến ông ta tẩu hoả nhập ma, chiến lực suy giảm. Đồng thời dẫn đường đưa q·uân đ·ội Bắc Triều đột kích thành Thanh Sơn.
Chỉ trong một đêm Thanh Sơn thất thủ, toàn bộ thân cận của Quảng Thành đều c·hết sạch, dân chúng không kịp chạy bị vạ lây nhiều không kể xiết.
May mắn trước đây, Quảng Thành đã bí mật cải tạo một hang động nằm sâu trong núi, biến nó thành nơi trú ẩn phòng khi binh biến.
Ông ta liều mạng phá vòng vây đưa cả nhà chạy trốn. Vừa đi vừa b·ị t·ruy s·át, vừa bị yêu thú t·ấn c·ông khiến mọi người chia thành nhiều ngả, hiện giờ không biết sống c·hết thế nào…
Quân cũng hiểu ra vì sao trên đường trở về lại vắng vẻ như thế, chắc là yêu thú tưởng nhân loại t·ấn c·ông vào núi nên mới đổ xô ra phía bên ngoài đánh g·iết.
Hắn lo lắng binh biến bất ngờ, không biết Y lão và Tiểu Y có kịp chạy thoát không?
Mà khoan, hắn trong hang động bí ẩn cùng lắm mới chỉ khoảng tám, chín ngày, mà phu nhân lại nói nửa tháng trước Quảng Thành đã trở về!
Chuyện này ???
Nhưng không cho hắn suy nghĩ thêm, đằng xa đã vang lên tiếng ầm ĩ kèm theo một luồng đao khí xé gió bay đến…
…
“Để ta xem lần này các ngươi trốn thế nào!”
Tên thủ lĩnh bên kia áo quần rách rưới hùng hổ dẫn người xông đến, khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Y thuận tay chém ra ba luồng đao kình, cày tung mặt đất nơi chúng đi qua để lại những rãnh sâu hoắm.
Ba tên cận vệ hợp lực mới đỡ được một đao đã bị đẩy văng ra xa. Đao thứ hai lao tới nhắm vào hướng của hai mẹ con Tiểu Minh.
Phu nhân máu đẫm chiến bào, trường kiếm loé lên ánh sáng vàng hoá thành một con kim tước. Kim tước hót vang hiên ngang lao tới đón đỡ rồi cùng hoá thành một màn mưa ánh sáng tan biến đi.
Đao thứ hai bị phá nhưng nàng phải chịu nội thương phun ra một ngụm máu tươi khuỵu xuống, hai tay run run cầm kiếm chống lên nền đất quyết không gục ngã. Khuôn mặt nàng tái nhợt, căm phẫn nhìn về phía đao thứ ba đang bay đến.
“Lưu thuỷ! Hành vân!”
Quân lao tới, dùng hai thanh xích giác đao chắn ngang trước mặt. Đao kình nặng nề chấn cho hắn lảo đảo lùi lại cả chục bước mới trụ vững, ngực đau nhói, cổ họng lợm lợm muốn thổ huyết.
“Mạnh thật!” Quân thầm nghĩ, hai tay cầm đao run lên một hồi mới bình thường trở lại.
“Ồ! Vậy mà chặn được!”
Tên thủ lĩnh bên kia đầy phấn khích. Đao này của y không tính là mạnh nhất, nhưng với tu vi Võ giả ngũ đẳng mà đỡ được thì đây là người đầu tiên.
“Tiểu tử ngươi từ đâu chui ra? Có chút bản lĩnh. Ta cho ngươi một cơ hội đi theo ta hoặc là c·hết!”
“Đi theo ngươi thì được lợi lộc gì?” Quân hỏi ngược lại.
“Ta đây nắm trong tay trăm ngàn quân, là cánh tay đắc lực của Chu Thống lĩnh, tương lai rộng mở. Theo ta sẽ vinh hoa phú quý. Thế nào?”
“Chu Thống lĩnh là ai?”
“Hừ! Tiểu nhân vô tri, đại danh Chu thống lĩnh mà chưa nghe nói?”
“Chưa từng nghe!”
“Chưa nghe thì phải c·hết!” Tên thủ lĩnh giận dữ.
Quân vốn định câu kéo thêm chút thời gian, không ngờ tên này tính tình lúc nóng lúc lạnh.
“Để tên này lại cho ta. Đám ruồi muỗi kia cho các ngươi!” Hắn chỉ tay vào Quân cười nham hiểm.
“Ngươi thực lực không tệ, vừa hay để ta xả cơn giận lúc nãy! Nếu không lão tử sẽ tức đến nổ đầu mà c·hết mất!”
“Con m* nó! Lại muốn ta làm thùng rác!” Quân ngẫm nghĩ, tìm cách bỏ chạy.
“Đôi đoản đao kia ta nhìn thuận mắt, dâng lên sẽ cho ngươi được toàn thây!” Y tiếp tục khinh thường nói.
Ba sáu kế, chạy là thượng sách. Quân chẳng thèm dây dưa thêm với y, co giò phóng thẳng. Sống được đã rồi tính sau. Tên thủ lĩnh cười nhếch mép, tung người đuổi theo.
…
Đao cương màu tím thẫm không ngừng lao về phía Quân. Hắn giơ hai thanh đoản đao trước ngực, tạo thành một tấm khiên màu xanh lục che chắn.
Nhưng vừa v·a c·hạm tấm khiên đã vỡ vụn ra thành từng mảng. Ngay sau đó là một cú đấm như trời giáng vào giữa ngực khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
“ẦM!!!”
Thân hình Quân bay đập vào một gốc cây. Quần áo hắn rách lả tả, cánh tay run run cầm hai thanh đao từ từ đứng dậy, chùi đi khoé miệng dính máu.
“Vẫn còn đứng dậy được?” Tên thủ lĩnh có chút ngoài ý.
Quân đang b·ị đ·ánh thừa sống thiếu c·hết. Đây không phải là một cuộc chiến, bởi nếu là một cuộc chiến tức là hai bên đều có cơ hội chiến thắng đối thủ. Còn đây Quân hoàn toàn bị nghiền ép, h·ành h·ạ đến không có lực phản kháng.
Tên thủ lĩnh kia mỗi lần ra tay xong đều đứng nhìn, chờ hắn từ từ đứng dậy rồi mới tung thêm một đòn. Loại đùa bỡn này quả thực khiến Quân vô cùng khó chịu. Giống như quả bóng bị người ta chơi đùa mà không có sức phản kháng, tính mạng cũng chẳng phải của mình, đều bị đối phương nắm giữ. Tưởng như y muốn hắn c·hết thì mới được c·hết vậy.
Có điều, tên thủ lĩnh giờ này nét mặt đã không còn hưng phấn như trước nữa. Y vốn nghĩ Quân sẽ không chịu được mà khóc lóc van xin, hoặc đáng ra đ·ã c·hết một cách đau đớn sau khi nhận từng ấy tổn thương.
Nhưng không, mỗi lần lại mỗi lần Quân đều đứng dậy trừng mắt, như đang trêu ngươi ngược lại y, như nói với y rằng, một con sâu bọ mà ngươi cũng không g·iết được, quả thật đúng là phế vật.
“Chỉ là một kẻ dựa vào nội lực cao hơn để bắt nạt kẻ khác! Có giỏi lại đây đấm nhau tay không với ta!” Quân mỉa mai.
“Thằng khốn! Ngươi không ngờ lại làm ta phát điên hơn nữa! Ta phải để ngươi sống không bằng c·hết!”
Tên thủ lĩnh vung tay, chỉ dùng sức mạnh nhục thân chém ra một đao. Quân không ngờ y làm như thế thật, bèn né người sang một bên, vung đoản đao chém lại về phía cổ đối phương.
Y giơ đại đao ra đỡ rồi nhằm eo của Quân ra tay. Quân vội nhảy lùi lại kéo dài khoảng cách, phóng thanh đoản đao về phía gã rồi xoay người bỏ chạy.
…
Chuyến này e rằng không thoát được. Đối thủ vượt trội hơn hắn về mọi mặt. Tu vi vượt hẳn ra ngoài một giai, đấu pháp mạnh mẽ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Hắn từ đầu trận đến giờ chỉ ăn đòn, chạy, rồi lại ăn đòn, lại chạy. Nếu không nhờ thân thể mạnh mẽ phi thường thì hẳn là đ·ã c·hết đến không thể c·hết thêm được nữa.
Mà bên kia tên thủ lĩnh lại bị chính trò hành xác của mình làm cho phát điên, y không hiểu nổi tại sao Quân đến giờ vẫn còn sống, vẫn còn có sức bỏ chạy.
Đúng vậy, Quân vẫn sống, bởi hắn s·ợ c·hết. Hắn đã từng “c·hết” một lần, vào cái đêm định mệnh ấy.
Cái c·hết đã mang hắn đến nơi này, gieo vào hắn nỗi sợ hãi không tên, theo hắn vào trong cả những giắc mơ, trở thành cơn ác mộng lớn nhất đời hắn.
Hắn sợ nếu nằm xuống sẽ không thể tỉnh lại được nữa. Chỉ có đứng dậy mới khiến hắn cảm thấy sự sống vẫn còn đập trong lồng ngực mình. Hắn muốn sống, sống để tìm đường về nhà, về với vợ con mình.
Hắn chùi máu trên miệng, dùng tay phải đỡ lấy cánh tay trái đã gãy, cố gắng lẩn trốn trong rừng sâu…
.........