Sau hai ngày nghỉ ngơi, Quân đã thấy khoẻ hơn nhiều, liền nhập định tiến vào đan điền. Nhìn mảnh đất khô cằn trước mặt, hắn không khỏi thở dài. Trận chiến trước đã tiêu hao hết sạch nội lực. Hắn cố gắng hấp thu linh khí hy vọng hồi phục, có điều bên trong nhà lao linh khí nghèo nàn vô cùng, với tình trạng hiện tại, muốn bổ sung lại phải mất mười mấy ngày.
Nhưng hắn kinh hỷ phát hiện, tổng thể tích đan điền của hắn đã vượt quá tám trăm mét khối. Hắn mới chỉ đạt đến ngưỡng Võ giả ngũ đẳng gần đây, thể tích Đan điền đúng ra chỉ dừng lại khoảng sáu trăm chín mươi mét khối mà thôi. Hắn cũng không hề có cảm giác Đan điền mở rộng ra.
Điều này chỉ có một khả năng, Đan điền nguyên thuỷ bằng cách nào đó đã tự mở rộng, khiến cho thể tích Đan điền hiện tại cũng theo đó mà nhân lên.
Hắn còn chưa kịp đoán già đoán non, thì một tràng âm thanh huyên náo đã vang lên ầm ĩ mỗi lúc một gần. Theo sau là mười tên lính võ phục đầy đủ, tiến tới chỗ hắn xốc nách trói vòng hai tay ra sau lưng rồi lôi cổ ra ngoài.
…
Trước mắt hắn là một võ tướng mang bộ chiến bào màu đỏ máu uy nghiêm, chỉ ngồi đấy thôi cũng toả ra khí thế mạnh mẽ còn hơn cả Quảng Thành mấy lần. Chu Hồng không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Ánh mắt của y sắc lạnh như đao kiếm khiến hắn sợ hãi, không tự chủ được mà bất giác cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Chu Hồng thấy thế cất tiếng cười lớn:
“Tiểu tử không cần sợ! Ta không có ác ý, chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút. Ta nghe nói ngươi rất giỏi y thuật. Triều Quốc luôn trọng dụng nhân tài, nếu ngươi không chê thì hãy đi theo ta, tương lai chắc chắn rộng mở.”
Quân nghe xong liền đoán được người trước mặt chắc đã nắm được thân phận của mình. Càng giấu lại càng bất lợi, tốt nhất cứ thẳng thắn, biết đâu lại giúp ích. Nghĩ vậy hắn bình thản đáp.
“Thành Thanh Sơn có rất nhiều người tài giỏi chứ không phải có mình ta. Huống hồ ta và Quảng Thành còn là huynh đệ kết nghĩa. Ngài chẳng lẽ thật sự muốn thu nạp một người như ta!”
“Người thông minh thường sống không được lâu! Ngươi và Quảng Thành vốn không phải ruột thịt, chung quy lại cũng chỉ là kẻ mang ơn người trả nghĩa. Ta cũng nói ngươi biết, Quảng Thành đã bị ta g·iết. Về phần ngươi, sống c·hết là do ta quyết định. Ta quả thực mến mộ tài năng của ngươi nên mới cho một cơ hội. Nên nhớ, mạng là của mình, n·gười c·hết rồi thì còn nói gì đến ân nghĩa!” Chu Hồng từ tốn.
Quân trầm ngâm, đây có lẽ là con đường sống duy nhất. Đứng trước quyền lực tuyệt đối, hắn không có khả năng kháng cự. Liều mạng đã liều rồi, người cần sống cũng không còn nữa, cố chấp có ý nghĩa gì? Mặc dù không biết Chu Hồng muốn gì ở mình, nhưng nếu c·hết tức là chấm hết, mà còn c·hết một cách lãng xẹt!
“Xem ra ta không có sự lựa chọn nào khác.”
“Tốt! Ngươi từ giờ là người của ta!”
Từ bên trong rèm có một người hầu bước ra, trên tay bưng chiếc khay nhỏ, ở giữa có một viên đan dược màu tím than.
“Đây là quà ra mắt của ta!”
“Ngài muốn ta uống nó?” Quân khẽ nhíu mày.
“Tam niên tất tử hoàn, đan dược độc môn của ta, có thể tăng cường sinh lực. Nhưng lại là một viên độc đan. Mỗi nửa năm phát tác một lần, đau đớn như dao đâm lửa đốt, cần phải có thuốc để áp chế độc tính. Nếu ba năm liền không có thuốc, độc phát mạng vong. Thế nào?”
Hắn chần chừ một lát rồi cầm viên đan dược cho vào miệng nuốt xuống. Viên đan lập tức hóa thành mấy luồng khí màu tím đen chui vào đan điền của hắn, rồi như trâu đất xuống biển, lẳng lặng biến mất không để lại dấu vết.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Nửa năm sau ta sẽ cho ngươi thuốc, giúp ngươi cầm cự thêm nửa năm nữa. Tất nhiên ngươi phải lập công g·iết giặc, làm cho ta hài lòng.” Chu Hồng nói.
“Ta vốn là Y sư, không giỏi đánh nhau. Xin ngài cho ta ở phía sau lo chuyện hậu cần.”
“Ồ! Thật sao? Vậy mà có kẻ dám nói với ta, một tên thủ lĩnh Hoàng giai nhất đẳng lại c·hết dưới tay một Võ giả ngũ đẳng là ngươi.”
Chu Hồng nhìn Quân. Lời nói của y nhẹ bẫng mà nặng ngàn cân, khiến hắn cảm giác vô cùng khó chịu.
Quân chửi thề trong bụng. Hắn đã cố gắng né tránh chuyện này, không ngờ một phút sơ sẩy lại bị tên cáo già lừa vào chân tường.
“Nếu ta có bản lĩnh như thế thật thì đã không ở đây. Ta cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.” Hắn đáp.
“Haha! Ta cũng không tin chuyện này. Nhưng lại cũng hy vọng đó là sự thật. Vì như vậy ta sẽ có thêm một cánh tay đắc lực.”
“Ta có một nguyện vọng, xin ngài cho ta chút thời gian nghỉ ngơi. Thân thể ta có chút yếu nhược!”
“Ngươi về đi, ngày mai đến đại đoàn số một ra mắt!”
Quân đã trở thành thủ hạ dưới trướng Chu Hồng như thế.
…
Quân đoàn đệ lục như tên gọi, là quân đoàn thứ sáu chinh phạt Nam Triều, được thành lập gần mười lăm trước. Lúc đầu có khoảng mười vạn người, đánh nhau mỏi mệt còn lại hơn tám vạn, chia làm mười đại đoàn, do mười vị đại đoàn trưởng chỉ huy.
Tu vi của những người này dao động từ Hoàng giai tứ đẳng đến thất đẳng. Mà Chu Hồng thống lĩnh tu vi đã đạt đến Huyền giai nhất đẳng, chiến lực rất mạnh. Trong số tám vạn quân chỉ có hơn hai trăm người tu vi Hoàng giai, đều nắm giữ các vị trí chủ chốt. Số còn lại chủ yếu là võ sĩ, ngay cả võ giả cũng chỉ chiếm một phần mười.
Mỗi đại đoàn như vậy lại được bố trí một trung đội quân y đi theo, thường rơi vào khoảng ba mươi đến năm mươi người, chia thành từng tiểu đội mười người.
Quân được sắp xếp vào tiểu đội số ba thuộc trung đội quân y của đại đoàn một. Tiểu đội này có mười người tính cả hắn. Đội trưởng là một tên đầu tóc lúc nào cũng rối mù, tu vi Võ giả tam đẳng. Tám người khác chỉ có một người võ giả, hai người võ sĩ, năm người kia là người thường. Hắn tự dưng trở thành kẻ mạnh nhất trong tiểu đội, nhưng chẳng có ai quan tâm. Điều họ lo lắng chính là sống c·hết trên chiến trường.
Đại đoàn một là cánh quân tiên phong của Quân đoàn đệ lục, anh dũng vô song nên c·hết cũng nhiều không kể xiết. Đại đoàn trưởng chính là Chu Thanh, tu vi Hoàng giai lục đẳng, chiến lực có thể xếp hạng thứ ba ở đây.
Mặc dù y sư đứng ở phía sau, nhưng khi cần vẫn phải tham chiến như bình thường. Giữa chiến trường khốc liệt, sự sống vô cùng mong manh. Hắn chứng kiến đồng bọn từng người ngã xuống. Có kẻ thân quen, có kẻ hắn chưa gặp bao giờ, trước giờ chiến chỉ mới chào nhau một câu…
...
Y sư là người cứu chữa thương binh, nhưng thân phận vốn dĩ không được xem trọng. Phần vì chiến lực yếu ớt, phần vì xuất thân thấp kém hoặc là tù binh c·hiến t·ranh, nhưng chủ yếu là vì bị xem như những kẻ giúp việc, thu dọn tàn cuộc, chôn cất tử binh.
Mấy tên võ sĩ mà y sư chăm sóc, cứu được thì cứu, không cứu được thì cứ bỏ lại trong lòng đất lạnh. Những chiến binh anh dũng trên sa trường hay những cường giả tu vi cao thâm mới đáng để lưu tâm, còn như những kẻ giúp việc có cũng được, c·hết rồi thì lấy người khác bù vào.
Nếu như Y sư bọn họ không thể trở thành Luyện dược sư thì cả đời chỉ quanh quẩn nơi xó bếp mà thôi.
Quân sống trong cảnh thiếu thốn đủ bề này, không khỏi thở dài, tự an ủi ít ra không phải đánh nhau nhiều, không phải g·iết người cũng không ai chủ động g·iết mình, có thể giữ được mạng sống. Và quả thật bằng một cách thần kỳ nào đó, hắn vẫn sống sót qua mấy chục trận đánh lớn nhỏ. Hơn nữa ít ai để ý đến thì những bí mật trên người sẽ an toàn hơn.
Việc bây giờ của hắn là phải tăng cường thực lực để tự bảo vệ mình, đồng thời nghĩ cách làm sao để có được thuốc giải độc!
...
“Đội trưởng, Thống lĩnh ngày mai sẽ hành quân xuống Nam Xương, nghe nói là một trong bốn thành trì cuối cùng của Nam Triều. Chúng ta sắp sửa được về nhà rồi.” Hoàng Mẫn vui vẻ nói với cả bọn.
“Ngươi thì biết gì chứ. Nam Xương tuy là nơi nhỏ nhất trong bốn thành trì ấy, nhưng muốn tới phải đi qua Nam Xương Lĩnh, vốn là vùng rừng nhiệt đới hiểm trở. Các ngươi cứ chờ đấy, không c·hết vì đánh nhau mà c·hết vì khí hậu bệnh tật cho mà xem.” Trương Cảnh Trọng nhăn mặt đáp.
Quân ở đây đã được gần ba năm, tu vi vẫn giậm chân tại chỗ. Nửa năm trước hắn mới được Chu Hồng cho liều thuốc đầu tiên, còn lại đều phải chịu đựng năm lần đau đớn do độc dược phát tác, đến giờ vẫn còn nhớ như in.
Tính tình của mấy người trong đội hắn gần như đã nắm rõ. Tên đội trưởng tóc bù xù này nhìn qua bình thường nhưng y rất thông minh, thích đọc sách, kiến thức uyên bác, mỗi tội thường lo xa. Nhưng cũng nhờ cái tính cẩn thận ấy mà bọn mấy lần thoát c·hết.
Hoàng Mẫn là tên võ giả thứ hai, hắn tuy không lanh lợi lắm nhưng được cái nhiệt tình siêng năng chăm chỉ, là kẻ duy nhất trong cả bọn còn giữ được chút vui vẻ hồn nhiên.
Những người còn lại đều bình thường, không có gì đặc biệt cả, chỉ đâu đánh đấy. Nhìn chung hắn sống ở đây cũng khá hoà hợp. Đều là thân phận bị coi thường, đùm bọc nhau là lẽ thường tình.
Lần này là đợt Tổng t·ấn c·ông xuống phương Nam, nếu thành công thì c·hiến t·ranh chấm dứt, ai nấy đều vui mừng.
“Trương đầu xù, ngươi nói thế là thế nào?” Hắn hỏi.
“Hừ, các ngươi thường ngày lười biếng, không chịu đọc sách xem xét tình hình. Phía nam là nơi khí hậu ấm áp ẩm ướt, khác hẳn với phía bắc thời tiết có phần lạnh lẽo. Những kẻ võ giả như chúng ta cơ thể mạnh mẽ không nói gì, nhưng mấy tên kia chưa chắc đã kịp thích nghi với sự thay đổi thời tiết, không ốm đau mới lạ.”
“Ta nghe nói nơi rừng nhiệt đới có rất nhiều loại côn trùng lẫn d·ịch b·ệnh kỳ lạ. Bây giờ lại đang mùa mưa, có lẽ chúng ta phải chuẩn bị thật kỹ. Nếu không…” Quân nói theo.
“Đúng đúng! A Thiết! Có mình ngươi không làm ta thất vọng. Chính là điều ta định nói. Đáng tiếc ta chưa đi tới đó bao giờ, chỉ được nghe kể lại chứ không tìm thấy sách nào nói về vùng Nam Xương Lĩnh này.”
Quân không lạ gì điều Trương Cảnh Trọng vừa nói, quê hương hắn chính là vùng đất nhiệt đới gió mùa. Nhưng trận m·ưa l·ũ, những bệnh truyền nhiễm… là điều hắn được chứng kiến từ khi còn nhỏ.
.........