“Đứng dậy! Chạy nữa đi!” Tên thủ lĩnh khinh bỉ.
Lần này hắn không dậy được nữa. Xương cốt chẳng còn cái nào lành lặn. Hai chân đã biến dạng, xương sườn gãy tám chín chiếc, vai trái cũng không còn cảm giác. Toàn thân toàn máu là máu. Hắn chống tay phải cố rướn người lên ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào thân cây thở khó nhọc, nhổ ra một bãi nước bọt thấm đầy máu đỏ.
Hắn đột nhiên hối hận vì đã quay về cứu người. Hắn nhớ tới lời Y lão, có lẽ lão nói đúng. Ở thế giới mà kẻ mạnh mới có quyền nói chuyện, thì bỏ mạng vì người khác có đáng hay không?
Hắn đến đây chỉ có một mình, vốn chẳng quen biết máu mủ ruột thịt với ai. Thậm chí còn chẳng phải cùng một chủng tộc với họ! Cuối cùng đổi lại được gì? Người muốn cứu không cứu được mà bản thân đã không còn mạng.
Nhưng đã muộn rồi, có hối cũng không kịp. Lần sau… À mà làm gì còn lần sau…
Tên thủ lĩnh cười man rợ, cầm thanh đao dí vào ngực hắn, không nhanh không chậm rạch một vệt dài chéo từ trái sang phải, từ trên xuống dưới khiến Quân nhăn nhó phát ra từng tiếng rên rỉ.
Y thỏa mãn lè lưỡi liếm giọt máu tanh tưởi trên thanh đao cười khà khà.
“Kêu la đi! Van xin đi! Một con sâu cũng dám chống đối ta!”
Quân mệt mỏi thở dốc không còn sức để trả lời. Tên thủ lĩnh chưa muốn dừng thú vui h·ành h·ạ lại, y xoáy mũi đao nhọn vào v·ết t·hương trên ngực Quân.
“Ta sẽ cho ngươi một c·ái c·hết từ từ và đau đớn, để cho ngươi tận hưởng phút giây cuối cùng ở trên đời!”
Tận hưởng c·ái c·hết? Hắn đã từng làm rồi!
Bằng một tia thanh tỉnh còn sót lại, Quân đột nhiên cất lời.
“Nếu…ta đầu hàng, ngươi…sẽ tha mạng cho ta chứ?”
Tên thủ lĩnh thoáng chút kinh ngạc, cười khinh bỉ.
“Hoá ra cũng là kẻ s·ợ c·hết. Muộn rồi! Ngươi làm ta quá khó chịu, không thể không g·iết. Được c·hết dưới tay ta là vinh hạnh của ngươi!”
Nói xong, nội lực màu tím nhạt trong người y toả ra bao quanh chiến đao, nhằm thẳng vào ngực của Quân đâm tới.
“Ngươi…không s·ợ c·hết sao? Nếu kẻ…gọi là Chu…Thống lĩnh kia…bảo ngươi…đi vào chỗ c·hết…thay hắn, ngươi…có bằng lòng không?”
Mũi đao trong thoáng chốc ngưng lại, tên thủ lĩnh dường như nghĩ ngợi gì đó. Rồi y ôm đầu khó chịu, hai mắt đỏ ngầu lẩm nhẩm những câu khó hiểu kèm theo cả những tiếng chửi rủa t·ục t·ĩu.
Đột nhiên, y trừng mắt nhìn Quân, sát ý bùng nổ.
“Đừng hòng vấy bẩn đạo tâm của ta! Ngươi phải c·hết, nhất định phải c·hết!”
Y hùng hổ lao tới, đâm ra một đao còn mạnh hơn trước mấy lần.
Quân không còn gì để chống lại, mọi thủ đoạn đều đã dùng hết rồi. Thời gian như ngừng trôi, hắn có thể nhìn rõ c·ái c·hết đang từ từ tiến tới gần. Cảm giác vô lực một lần nữa xuất hiện, nỗi sợ hãi bao trùm lấy hắn.
“KHÔNG! TA CHƯA MUỐN CHẾT! TA PHẢI SỐNG!”
Hắn gào lên trong tâm thức, dùng chút sức lực cuối cùng đưa tay ra đón đỡ.
Mũi đao đột ngột chững lại trong sự kinh ngạc của tên thủ lĩnh. Y mím môi vận hết sức bình sinh ấn thanh đao về phía trước nhưng hoàn toàn vô dụng. Thanh đao không thể nhúc nhích, dường như nó không phải đâm vào da thịt con người mà đâm vào một thấm thép cứng rắn vô cùng.
Phía bên kia trước người Quân lóe lên từng luồng ánh sáng đỏ như máu rực rỡ vô cùng, hào quang lấp lánh chói mắt. Nội lực màu tím nhạt vừa gặp phải đã tiêu tán ngay lập tức.
Quân vung tay, một luồng năng lượng cuồng bạo tỏa ra bốn phía, hất văng tên thủ lĩnh ra xa mười mấy mét.
“Cái…cái gì thế này!” Tên thủ lĩnh hoảng sợ.
Quân đứng dậy như chưa từng b·ị t·hương, tay phải hắn cầm một vật nhìn như khúc xương gãy. Trên thân khúc xương có những ký tự cổ xưa đang phát ra ánh sáng vàng kim lộng lẫy. Máu tươi từ trên người hắn chảy xuống thấm đẫm khúc xương.
Khúc xương như đất nứt khô cằn, gặp máu như thấy mưa rào, hóa thành một cái động không đáy hút lấy toàn bộ tinh huyết. Nó càng hút càng sáng, năng lượng tỏa ra càng cuồng loạn.
Từ bàn tay phải của Quân xuất hiện một luồng khí lưu màu đỏ máu, lan dần lên cánh tay sau đó ôm trọn lấy ngực hắn. Nửa người bên đó giờ đã hoàn toàn được bao phủ trong một lớp huyết tinh.
Hắn mở đôi mắt đỏ ngầu, uy áp khổng lồ đột ngột xuất hiện lan khắp bốn phương tám hướng. Bán kính mười mấy mét chung quanh đá tảng đều vỡ vụn, cỏ cây hoa lá bị ép lún xuống sâu ba tấc đất.
Tên thủ lĩnh nhìn Quân như nhìn thấy một tôn man quỷ, áp lực như tòa núi khổng lồ đè y quỳ rạp trên nền đất không thể nhúc nhích. Y hoảng sợ đến mức đái ra quần, cả người run lên bần bật, ngay cả ý nghĩ bỏ chạy cũng không còn.
Quân bước từng bước lại gần, không nhanh không chậm. Mỗi bước đi của hắn như muốn đạp đổ cả mảnh rừng này.
“Nói ta nghe! Ngươi! Có s·ợ c·hết hay không?”
Giọng nói của hắn ầm vang như sấm động, mang theo sát khí trùng trùng điệp điệp đóng băng cả không gian.
Tên thủ lĩnh mặt cắt không còn giọt máu, thời gian với y như ngừng lại, mỗi giây trôi qua đằng đẵng như ngàn năm chờ đợi.
Y mấp máy môi, chưa kịp cất lời thì thân thể đã ngã gục xuống, đôi mắt trắng dã vẫn mở to trừng trừng hoảng loạn.
Ngay sau đó toàn bộ dị tượng đột ngột biến mất. Huyết vụ, kim quang, sát khí… hoàn toàn thu liễm lại vào trong người Quân.
Hắn không tự chủ mà ngã xuống hôn mê. Khúc xương trên tay mờ đi rồi biến mất không để lại dấu vết.
Cả mảnh rừng yên tĩnh đến kỳ lạ như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
…
“Cậu ta tỉnh rồi!!!”
Hắn mở mắt, nghe thấy những âm thanh hân hoan nhưng có phần e dè sợ sệt. Đầu hắn đau như búa bổ, phải gắng sức lắm mới ngồi dậy được. Nhìn những gương mặt thân quen xung quanh, có già có trẻ, có cả những người lần đầu gặp, hắn vô cùng vui mừng.
“Mọi người đều ở đây! Tốt quá rồi! Thành chủ đâu? Còn Y lão nữa? Có ai biết hai ông cháu họ đi đâu không…?”
Hắn hỏi dồn dập. Mọi người xung quanh nhìn nhau ngập ngừng.
“Cái này…”
Hắn cảm giác không đúng.
“Cái này là sao?”
“Đây là nhà lao giam giữ tù binh! Chúng ta đều b·ị b·ắt lại rồi, không nghe được tin tức gì cả.” Một ông lão nói.
“Cậu b·ị b·ắt vào đây bảy ngày trước, hôn mê từ đó đến giờ mới tỉnh. Uống chút nước đi đã, rồi chúng ta nghĩ cách sau.”
Hắn còn chưa kịp vui mừng vì còn sống, thì giờ đã rơi vào cảnh tù đày, lại còn hôn mê tới bảy ngày.
Hắn bần thần, thời khắc sinh tử đó tưởng đã xong đời, nhưng đột nhiên nhớ tới mảnh xương trong nhẫn trữ vật, hắn bèn liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng lấy nó ra che chắn trước ngực.
Liền sau đó trước mắt hắn chuyển thành màu đỏ như máu, đầu óc quay cuồng chỉ toàn phẫn nộ, g·iết chóc. Hắn không nhớ thêm được gì nữa, tỉnh lại thì đã ở đây.
Hắn kinh ngạc sờ soạng khắp người, vậy mà xương cốt toàn thân đã liền lại, v·ết t·hương trên người không còn thấy đâu nữa.
“Tên kia chắc chắn đã có chuyện, thậm chí là c·hết rồi. Nếu không thì ta cũng không còn sống đến giờ. Mảnh xương này quả thật vô cùng kỳ dị, ẩn chứa bí mật to lớn. Ta phải che giấu thật kỹ, chờ cơ hội tìm hiểu nó sau.” Hắn ngẫm nghĩ.
…
Phủ Thành chủ, trong căn phòng quen thuộc, trên chiếc ghế gỗ tinh xảo, một thân hình cao lớn đang ngồi chễm chệ. Kẻ này khoác chiến bào màu đỏ thẫm, bên cạnh là một thanh trường đao cũng đỏ như máu.
Chu Hồng, chỉ huy quân đoàn đệ lục chinh phạt phía nam. Mắt hắn sắc lẹm, trên gương mặt không giận mà uy có một vết sẹo dài trên má trái.
Chu Hồng cất tiếng vang khắp căn phòng.
“Đã tìm ra nguyên nhân c·ái c·hết của hắn chưa?”
“Đại ca, c·ái c·hết của hắn vô cùng kỳ lạ. Bên ngoài hoàn toàn không có một dấu vết nào. Nhưng bên trong đan điền, kinh mạch, thức hải đều đồng loạt vỡ nát. Thủ đoạn quả thực vô cùng tàn khốc. Có lẽ hắn bị g·iết chỉ trong chớp mắt, chính bản thân cũng không biết vì sao mình c·hết.” Chu Thanh, em trai Chu Hồng lên tiếng.
“Có thể làm được điều này, e cả Triều Quốc chỉ có mấy lão thủ hộ giả. Nơi hoang vu chó ăn đá gà ăn sỏi này chẳng lẽ lại có cường giả như thế?” Chu Hồng tiếp lời.
“Tồn tại Địa giai bên ngoài Triều Quốc thì trên lục địa chỉ khoảng mười mấy người nữa, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nhưng đệ chưa từng nghe nói ai có thủ đoạn như vậy.”
Một người khác cất tiếng, là em trai thứ hai của Chu Hồng, tên gọi Chu Hoàng.
“Thống lĩnh, núi Thanh Sơn có truyền thuyết nói rằng sâu bên trong tồn tại yêu thú Địa giai. Liệu có thể nào?” Kẻ mới cất lời không ai khác chính là tên phản bội Thiệu Xương.
“Chỉ là tin đồn, các ngươi ở đây bao nhiêu năm còn không biết thật giả thì làm sao có thể được?” Chu Hồng không thèm nhìn mặt hắn, lạnh lùng trả lời.
“Đúng vậy! Địa giai yêu thú một khi ra ngoài tất sẽ kinh động cả cánh rừng, không lý nào lại không ai phát hiện ra! Hơn nữa, chúng ta còn tìm thấy một kẻ khác lành lặn ở gần đó.” Chu Hoàng nói thêm vào.
“Cái tên tiểu tử đệ nói giờ đang ở đâu?”
“Hắn được ném chung nhà lao với đám tù binh. Không biết còn sống không, để đệ cho người đi kiểm tra!” Chu Hoàng đáp.
“Thiệu Xương, ngươi cùng đi đến đó xem hắn là ai!”
Thiệu Xương vâng lời rồi vội vã rời đi. Còn Chu Hồng thì ngồi lại lên chiếc ghế tinh xảo, không ai biết hắn ta đang nghĩ gì trong đầu.
.........