Bên trong chiếc lều rộng lớn có khoảng sáu, bảy mươi người đang đứng. Chính giữa lều là Chu Hồng, bên cạnh là hai người huynh đệ, Chu Thanh bên trái còn Chu Hoàng bên phải. Cả mười vị đại đoàn trưởng đều có mặt, số còn lại quá nửa là y sư. Quân bước vào, hành lễ như thường lệ rồi lùi xuống đứng vào chỗ mình nên đứng.
Không ngoài dự đoán, quân đoàn đã có hơn ngàn người nhiễm bệnh. Các vị y sư khác tìm mọi cách mà số lượng nhiễm càng ngày càng tăng không hề có dấu hiệu dừng lại. Việc hành quân vì thế chậm trễ đi rất nhiều.
“A Thiết, Cảnh Trọng!”
Hai người nghe tiếng gọi liền lập tức ra khỏi hàng tiến lên phía trước.
“Các ngươi đã biết tại sao lại được gọi đến đây rồi chứ?” Chu Thanh hỏi thẳng.
“Có biết!” Quân trả lời.
“Vậy nói hết những gì các ngươi biết. Việc quân quan trọng, không được giấu diếm.”
Hắn chậm rãi trả lời.
“Mọi người đều đã rõ, căn bệnh lần này giống với ôn dịch Cái c·hết màu xanh từng xảy ra mấy chục năm trước, đến giờ vẫn không có thuốc trị. Bệnh này do muỗi mang mầm bệnh từ người này truyền sang người kia. Các vị võ giả cơ thể cường tráng có thể tự chống lại được, nhưng võ sĩ trở xuống thì không. Lại thêm chiến đấu liên tục, hành quân kéo dài, khí hậu ẩm ướt khó thích nghi khiến cơ thể suy yếu. Vì vậy chắc chắn sẽ còn rất nhiều người nhiễm bệnh và rất nhiều người sẽ c·hết.”
“Những điều này chúng ta đều biết. Ta muốn hỏi ngươi có cách chữa trị không?” Chu Hồng ngắt lời hắn.
“Cần phải tìm được cây thuốc, không thể một sớm một chiều. Nếu may mắn thì mươi bữa nửa tháng!”
“Quá lâu! Ba ngày!”
“Ba ngày quá ngắn, căn bản không thể làm được gì.” Quân đáp.
“Các ngươi ở đây có ai có cách gì khác không?”
Chu Hồng không trả lời, mà hỏi xung quanh. Không một ai lên tiếng.
“Tối đa năm ngày. Trong năm ngày này, từ Võ giả trở xuống ta cho phép ngươi tuỳ ý điều động. Sau năm ngày quân đoàn sẽ tiếp tục lên đường. Nếu không có thuốc chữa, tất cả người nhiễm bệnh, và cả ngươi đều sẽ phải ở lại đây!” Y hạ lệnh.
“Việc này…” Phía dưới vang lên những tiếng bàn tán.
“Việc quân quan trọng. Chỉ là ngàn tên Võ sĩ, không là gì so với tám vạn đại quân. Chiến lực chính không hề bị ảnh hưởng. Nếu ở lại việc quân chậm trễ các ngươi ai dám gánh tội?” Chu Thanh lớn tiếng quát.
Quân nắm chặt tay. Hơn ngàn người, hơn ngàn mạng sống mà nghe sao nhẹ bẫng. Cảm thương cho những con sâu cái kiến, hắn lại càng thấm thía hơn cho bản thân mình. Chỉ có mạnh lên mới được tôn trọng, mới có quyền định đoạt số phận của mình và của người khác!
...
Quân và Trương đầu xù trở về tiểu đội, đem mọi chuyện kể lại cho mọi người nghe.
“Ngươi thật sự có cách sao?” Trương Cảnh Trọng hỏi hắn.
“Không nói thế liệu chúng ta được yên thân chắc! Ít nhất là giờ có thêm nhân lực, hy vọng sẽ tìm được thuốc chữa. Bây giờ ngươi cùng Hoàng Mẫn đi đến các tiểu đội quân y tập trung mọi người lại. Ta cần làm chút việc sau đó sẽ tới. Trong lúc đó, các ngươi theo như những gì ta nói hôm trước, hướng dẫn cho họ cách chăm sóc và theo dõi biến chứng cho người nhiễm bệnh, đồng thời dạy cách làm màn, lập khu c·ách l·y…”
Gần một giờ sau, hắn đến chỗ tụ họp, mang theo một chồng giấy chi chít chữ cùng một bọc lá thuốc. Hắn liếc mắt, sơ sơ cũng trăm người đang cãi nhau inh ỏi.
“Đến rồi, đến rồi! Ngươi đến chậm chút nữa là mọi người bỏ về hết. Cơ bản là không ai chịu nghe ai!” Trương đầu xù thấy Quân thì mừng rỡ.
“Giờ nào rồi còn cãi nhau!”
Hắn bực tức lớn tiếng, quay xuống nhìn đám người.
“Các vị, sống c·hết ở trước mặt mà còn định đánh nhau nữa hay sao? Nếu ai không muốn nói chuyện thì xin mời ra khỏi đây.”
“Ngươi là ai mà dám to tiếng? Nói cho ngươi biết, ta ở đây cũng xếp vào hàng lão đại, dựa vào gì mà lại phải nghe lời ngươi!” Một tên trung niên vênh váo đáp trả.
Quân không lạ gì ông ta, kẻ duy nhất trong đám quân y có tu vi Võ giả thất đẳng, một chút nữa là có thể kết đan Hoàng giai. Nhưng tính tình tư lợi lại ham sống s·ợ c·hết nên không được trọng dụng, bị đẩy xuống làm y sư. Vì thế sinh lòng đố kỵ, thường xuyên chèn ép kẻ khác.
Quân khinh thường nói.
“Ta biết ông là ai, tất cả mọi người cũng đều biết ông như thế nào. Ta cho ông mấy lựa chọn, hoặc là đánh nhau với ta, nếu thắng ông muốn làm gì cũng được. Hoặc là lập tức rời khỏi chỗ này. Nhưng ta nói trước, Thống lĩnh đã cho ta toàn quyền dùng người, ai không tuân xử theo quân pháp!”
Nghe đến quân pháp, y bỗng cứng họng, nhưng vẫn cố vớt vát.
“Thống lĩnh không hiểu y thuật nên giao quyền cho ngươi! Nhưng chúng ta lấy gì để tin ngươi. Nếu thất bại mình ngươi c·hết là được rồi, còn kéo chúng ta theo làm gì!”
Phía dưới lại dâng lên một cơn xì xào. Hắn còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một giọng nói ôn tồn.
“Ta tin cậu ấy!”
Một ông lão mập mạp, khuôn mặt hồng hào phúc hậu rẽ đám đông tiến lên phía trước.
“Là ông?”
Không ngờ lão y sư già ngày trước trong phủ thành chủ cũng ở đây, vậy mà mấy năm rồi Quân không hề hay biết. Lão cười với hắn rồi quay xuống.
“Các vị, ta là y sư của đại đoàn năm, có thể các vị chưa từng gặp nhưng bài thuốc Khu phong của ta hẳn các vị đều từng nghe nói đến. Khi đi qua thành Thanh Sơn, những ghi chép về c·hấn t·hương do binh khí mà các vị lấy được chính là do cậu ấy viết.”
Lão chỉ tay về phía Quân, rồi nói tiếp.
“A Thiết là kỳ tài về y thuật. Ta đã được cậu ấy giảng giải về những căn bệnh kỳ lạ chưa từng thấy trong y thư, cũng chính mắt ta đã nhìn thấy cậu ấy mổ bụng cứu người, việc trước nay cổ kim chưa từng có. Vì vậy ta tin tưởng cậu ấy có thể chữa trị được cho mọi người!”
Tiếng xì xào lại vang lên rồi dần dần hạ xuống. Quân liếc mắt qua gã trung niên rồi nói lớn.
“Còn ai có ý kiến gì không?”
Không khí đã yên ắng trở lại, hắn nói tiếp.
“Tất cả mọi người đều đã biết cần làm gì rồi, ta không nhắc lại nữa. Thời gian gấp rút, bây giờ chúng ta chia làm hai nhóm. Một nhóm theo ta vào rừng tìm cây thuốc. Một nhóm ở lại lập khu c·ách l·y chăm sóc người nhiễm bệnh. Trương Cảnh Trọng sẽ phụ trách nhóm ở lại. Các vị có nửa giờ để tự chọn nhóm. Ai theo ta thì ra ngoài, ai ở lại thì đến chỗ Cảnh Trọng. Đây là loại thuốc xua muỗi ta mới cải tiến, cách bào chế và cách dùng đều ghi lại ở đây.” Hắn ném gói thuốc và một tập giấy cho Trương đầu xù, sau đó bước ra ngoài lều.
Chỉ trong buổi sáng, cả một vùng rừng toả ra mùi hương thoang thoảng, lúc đầu hít vào hơi khó chịu một chút nhưng sau đó lại thấy bình thường, có phần thư thái. Quân dẫn mọi người vào rừng, chia thành từng nhóm nhỏ bốn người, tổng cộng ba mươi nhóm tìm kiếm vận may.
…
Ở thế giới của hắn, có một nhóm thuốc điều trị sốt rét hiệu quả, gọi chung là Quinine (*)
Nhưng ở đây đào đâu ra? Bất quá, có một loại cây được gọi là Canh ki na, trong vỏ cây có chứa chất này. Chỉ có điều sang thế giới mới, hắn không chắc có giống cây này hay không. Vì vậy, hắn đã ghi ra những đặc điểm chung của cây canh ki na, chia cho các nhóm đi tìm. Khi thấy cây nào tương tự thì đánh dấu lại, đồng thời cạo vỏ, hái cành mang về.
Cả bọn đi đến khuya mà vẫn chưa tìm được gì, đành quay trở lại khu c·ách l·y. Hắn gọi Cảnh Trọng lại hỏi thăm thì biết được đã có mười bảy n·gười c·hết rồi, số lượng người nhiễm bệnh đã tăng lên gần một ngàn hai trăm người. Phía bên Chu Hồng cũng chưa thấy động tĩnh gì.
Ngày thứ hai, khi mặt trời còn đang ngái ngủ nấp sau những rặng núi đen đằng xa, thì cả đội lại lên đường. Lần này hắn điều động được tới gần ngàn người, còn mang theo cả lương thực đồ dùng, định bụng sẽ ở lại qua đêm trong rừng nếu chưa tìm được.
…
(*) Tại Trái đất, cây canh ki na có nguồn gốc chủ yếu từ vùng Nam Mỹ, được du nhập vào Đông Dương khoảng những năm cuối thế kỷ 19. Tại Việt Nam, mãi đến đầu thế kỷ 20, bác sĩ Yersin mới trồng thành công giống cây này tại vùng cao nguyên Trung bộ. Cây canh ki na hợp độ cao trên năm trăm mét, đặc biệt là trên một ngàn mét, ưa đất đỏ bazal giàu mùn, thích mưa nhiều. Vì thế những vùng cao nguyên như cao nguyên Langbiang ở Lâm Đồng chẳng hạn, là nơi được trồng nhiều ở Việt Nam.
Canh ki na là giống cây thân gỗ, cao trung bình năm đến mười lăm mét thậm chí hai, ba mươi mét, lá xanh quanh năm.
Là của chúng mọc đối xứng, hình trứng hoặc hình mũi giáo, dài từ mười đến bốn mươi phân, có gân lá hình lông chim.
Hoa của canh ki na mọc thành chùm, màu trắng, hồng, vàng tuỳ từng loài, thường có mùi thơm nhẹ. Mỗi hoa có năm lá đài, năm cánh hoa có lông dính với nhau. Hoa có ống tràng dài, loe ra ở miệng như hoa loa kèn nhưng phần ống thì thuôn nhỏ hơn nhiều.
Quả là dạng quả nang nhỏ, thuôn dài có nhiều hạt bé, dẹt, có cánh.
Phần được dùng nhiều là vỏ cây, chứa hợp chất quý giá quinine. Cây trên ba năm có thể lấy vỏ làm thuốc, nhưng tốt nhất là để trên bảy năm.
Thổ dân Nam Mỹ đã dùng cây này để chữa sốt rét từ xa xưa, nhưng đến thế kỷ mười sáu, mười bảy mới được người châu Âu sử dụng. Cho đến nay, nó vẫn là nguồn dược liệu quý giá để sản xuất các loại thuốc chống sốt rét trên toàn cầu.
Ở Việt Nam, có một loại cây khác, dân gian gọi là cây ký ninh cũng được dùng để chữa sốt rét. Nhưng bản thân nó không hề chứa chất Quinine. Có lẽ là do cách phát âm gần giống: ký ninh – quinine.
.........