Ngày thứ ba bắt đầu. Quân và Hoàng Mẫn vẫn miệt mài tìm cây thuốc. Tin từ Cảnh Trọng đưa tới, đã có thêm bảy mươi n·gười c·hết, số ca nhiễm đã tăng đến một ngàn rưỡi. Hắn nghe tin mà như ngồi trên đống lửa. Hắn không sợ bị bỏ lại, mà sợ cảm giác bất lực nhìn thấy n·gười c·hết ngay trước mặt mình.
“A Thiết à! Chúng ta đi ba ngày rồi, ngươi có chắc vùng này sẽ có không?”
“Sẽ có, nhất định phải có. Quy luật thiên địa vốn rất công bằng, nơi có độc ắt có thuốc giải độc.”
Một cơn mưa bất chợt đổ xuống ngáng đường bọn họ. Vùng nhiệt đới mùa mưa thời tiết thường ngẫu hứng như vậy. Chẳng thèm báo trước, có lẽ ông trời rảnh rỗi quá, dội mấy gáo nước xuống cho đỡ nhàm chán. Hắn trú tạm trong một hang động nhỏ, tranh thủ lấy ít lương khô ra ăn.
Mưa mờ mịt trắng rừng, bốc lên mùi ẩm ướt nồng nặc làm hắn nhớ lại những cơn mưa rào đầu hạ. Cơn mưa tuổi thơ vụt đến, vụt đi phả vào không khí từng luồng hơi nước nóng bỏng, ngột ngạt. Mưa trắng xoá, ào ào bọt nước, gột rửa sạch sẽ hàng tấn lá đầy bụi bặm, đồng thời cũng rửa trôi bầu trời, để lại khoảng không trong xanh vô tận.
Mưa tạnh, đất rừng càng nhem nhuốc bùn lầy, những dòng nước đọng lại hình thành một con suối nhỏ tí tách giữa rừng. Bốn người bọn hắn ngược theo dòng mà đi lên thượng nguồn.
“Có tin tức gì của các nhóm kia không?” Quân hỏi.
“Vẫn chưa. Chỉ còn một ngày nữa. Ngươi nói chúng ta có tìm được không?” Hoàng Mẫn hỏi.
“Cái đồ ngốc này. Dù tìm được hay không thì đến ngày thứ năm chúng ta đều sẽ bị bỏ lại. Ngươi nghĩ Chu Hồng sẽ để mấy ngàn người nhiễm bệnh cản chân hắn chắc!”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Hay là bỏ trốn? Nhưng bọn họ ở nhà phải làm sao? Nếu đằng nào cũng bị bỏ lại thì cần gì phải vội vàng, cứ từ từ mà tìm kiếm?” Hoàng Mẫn lo lắng hỏi.
“Chậm một khắc là có thêm một n·gười c·hết. Chậm một ngày có khi mấy trăm người sẽ vì chúng ta mà m·ất m·ạng? Ngươi có nhẫn tâm được không?”
“Ta…” - Hắn thở dài - “Tất cả nghe ngươi vậy, muốn làm người xấu cũng không được!”
“Chúng ta qua bên kia.” Quân nói.
Khoảng rừng này cây cối um tùm, nhiều loại thân gỗ lớn che khuất ánh mặt trời.
“A Thiết! Đằng kia!” Hoàng Mẫn hét lên.
Quân vội chạy lại nhìn theo hướng tay chỉ. Một thân cây cao tầm mười mét, trông xa có bảy phần giống mới mô tả, đứng lẻ loi giữa khoảng đất trống. Quân vui mừng đạp Bích hổ du tường chớp nhoáng đã leo lên trên cành xem xét thật kỹ. Hắn có niềm tin đến chín phần đây chính là cây canh ki na ở thế giới này.
“Các ngươi nhanh cạo hết phần vỏ mang về rồi chia nhau tìm xung quanh, chắc chắn không chỉ có một cây! Ta sang phía bên kia trước!”
Khu vực này tương đối rộng, nhưng lại không nhiều cây như cánh rừng bên kia, thi thoảng còn có những bãi đất trống trơ trọi. Hắn đi dọc theo đường núi, phát hiện thêm hai cây nữa. Hai cây này thậm chí chất lượng vỏ còn tốt hơn so với cây đầu. Quân bẻ lấy một đoạn thân lớn, kín đáo giấu vào trong nhẫn trữ vật, biết đâu có ngày dùng đến.
Hắn tiếp tục lần mò đi lên cao hơn nữa, tiến về phía đỉnh núi. Nơi này dường như chưa có dấu chân người đi, không gian vắng lặng yên tĩnh đến lạ lùng. Còn chẳng hề nghe thấy một tiếng chim kêu vượn hót.
“Vắng vẻ quá, mấy con thú đi đâu hết cả rồi!” Đột nhiên hắn dừng lại, bất an.
Đúng vậy, từ sau cơn mưa tầm tã ban nãy, rừng cây yên ắng bất ngờ. Mọi hoạt động của thú vật dường như biến mất không còn dấu vết, cứ như bọn chúng chưa từng tồn tại vậy. Dưới mặt đất đột nhiên rung động nhè nhẹ.
Không ổn! Hắn vội hướng mắt nhìn về phía thượng nguồn, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy vừa hét lớn.
“Hoàng Mẫn! Chạy mau! Lũ quét!”
Cả ngọn núi chấn động dữ dội, run lên bần bật như bị ai đó cầm lấy, lắc mạnh. Phía sau hắn bụi tung mù mịt, đất cát cuộn cuồn. Ẩn hiện trong đám cát bụi là trăm ngàn con trâu mộng to lớn được tạo thành từ hàng ngàn tấn n·ước l·ũ và đất đá, đang hung dữ gầm thét, giẫm đạp lên nhau mà lao xuống. Con nào cũng hung tợn, tranh nhau lao lên trước dẫn đầu, miệng không ngừng phát ra những tiếng rống ông ông đinh tai nhức óc như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ ngáng đường.
Một con trâu mắt đục ngầu rào rú ầm ĩ, chỉ sẩy chân một cái đã bị một con khác phía sau nhào lên giẫm nát, tan thành bụi mịn. Rồi chính con trâu dữ tợn đó lại bị những con phía sau lao lên, chen chúc xô đẩy, chà đạp không thương tiếc. Cả một vùng núi trở nên hỗn loạn điên cuồng. Nơi nào đàn trâu đi qua thì nơi đó hoá thành một đống bầy nhầy hoang tàn, ngổn ngang như một bãi rác khổng lồ.
Không gì có thể ngăn cản!
Quân vận hết sức bình sinh mà chạy. Bọn Hoàng Mẫn cũng đã phát hiện ra, đang bỏ chạy trối c·hết. Quân ở cách xa quá, không thể cắt đường mà sang tụ họp, đành nhắm mắt chạy thẳng một mạch. Chỉ cần chạy được đến cánh rừng phía trước là sẽ thoát, cây cối rậm rạp sẽ che chắn cho hắn, l·ũ q·uét cũng không vượt qua được hàng rào vững chắc này.
Đột nhiên một tia sáng loé lên chiếu thẳng vào mặt, hắn giật mình theo bản năng giơ tay nheo mắt lại, không cẩn thận mà ngã nhào xuống đất khi cánh rừng phía trước chỉ còn cách mấy chục mét.
Cơn lũ phía sau ào đến, cuốn phăng hắn mang đi, rồi lượn qua mảng rừng tiếp tục lao đi bất chấp. Giữa đường gặp một dòng sông lớn, bỗng nhiên đàn trâu mất hết đi sự hung tợn vốn có, nhẹ nhàng đến bên bờ như đứa con ngoan về gặp mẹ. Bao nhiêu giận dữ trút hết vào dòng nước mát lạnh, nó mang theo tất cả đất đá hoà mình vào dòng sông. Dòng sông âu yếm ôm nó vào lòng, dịu dàng thả mình theo dòng nước xuôi về phía hạ du…
...
Dòng sông lặng ngắt như tờ, vắt mình như một dải lụa lắt léo qua những vùng rừng núi hoang vu. Nhìn thấy phía tả ngạn có mấy con thú trông như nai rừng nhưng to hơn nhiều, có thêm một sừng mọc giữa trán, toàn thân lốm đốm những vệt đen đỏ. Chúng ung dung tiến đến mép sông, nhâm nhi thưởng thức dòng nước mát sớm mai.
“ÀO!”
Mặt nước vụt lên một cánh tay trần trụi, doạ cho bầy nai chạy thẳng vào rừng. Quân bò lên bãi đá trên bờ sông, thở hổn hển. Quần áo trên người rách rưới, toàn thân đầy v·ết t·hương, nhưng may mắn không bị gãy cái xương nào.
“Vẫn còn sống! M* kiếp!”
Quân chửi thề, vậy mà lại có kẻ muốn hãm hại mình. Nhưng giờ thì không có sức để báo thù. Hắn phải nằm dài cả tiếng đồng hồ mới ngồi dậy được, sau đó thay quần áo rồi bắt đầu mò mẫm tìm đường trở về.
…
Phía xa kia có một vết khói đen vươn thẳng lên trời cao. Hắn theo hướng đó tìm đến thì thấy là một đạo tràng cô độc giữa rừng. Cánh cửa gỗ không biết đã bao nhiêu tuổi, khép hờ để lộ một khoảng sân rộng sạch sẽ bên trong. Hắn gõ lên cánh cửa mấy tiếng nhưng không ai trả lời, bèn mạnh dạn đẩy cửa bước vào, cất tiếng hỏi lớn.
“Xin hỏi có ai ở đây không! Ta là khách qua đường, muốn xin nghỉ lại một đêm!”
Một lát sau hắn mới nghe thấy tiếng động, rồi có một tiểu đồng trạc chín, mười tuổi cầm chổi chạy ra. Tiểu đồng rất đáng yêu, hai má hồng hào, đôi mắt đen lay láy nhìn hắn chăm chăm. Tiếp theo là một ông lão già nua, có lẽ tuổi tác so với cánh cửa kia cũng không kém là bao. Lão già nhưng rất gọn gàng, tóc búi cao sau đầu, mấy chòm râu được cắt tỉa cận thận. Lưng lão cong xuống, phải chống theo một cây gậy đỡ từng bước chân.
Hắn cúi đầu chào rồi lễ phép thưa.
“Ta là khách qua đường, chẳng may g·ặp n·ạn nên lạc đến đây. Kính xin được nghỉ lại một đêm, ngày mai sẽ rời đi ngay!”
Ông lão nhìn hắn một lát rồi từ tốn.
“Chẳng mấy khi có khách tới thăm, xin mời cứ tự nhiên! Kim Đồng, dẫn khách lên nhà!”
Hắn theo sau, vừa đi vừa bắt chuyện.
“Ta tên là A Thiết, chẳng hay phải xưng hô với cụ như thế nào?”
“Ta? Ta tên gì không nhớ nữa. Ngươi muốn xưng hô thế nào cũng được.”
Hắn có chút kinh ngạc.
“Nơi này chỉ có cụ và Kim Đồng thôi sao?”
“Còn một người nữa, chắc lát nữa con bé sẽ về!”
Hắn đi qua một cầu thang phủ đầy rêu xanh dẫn đến một khoảng sân rộng. Xung quanh có những đá lớn nhuốm màu thời gian. Chính giữa phía bên kia sân là một khu nhà ba tầng, mái vòm cong v·út lợp ngói vảy cá, trông cũ kỹ nhưng lại toát lên vẻ uy nghi tráng lệ, có dáng dấp của một toà đại điện nào đó!
Tất cả những thứ này đều cực kỳ cổ xưa, và vắng lặng đến lạ thường, cứ như hắn vừa bước vào một thế giới khác xa với thế giới hiện tại.
Hắn không nhịn được tò mò hỏi.
“Nơi này cổ kính thanh tịnh, phảng phất linh khí nồng đậm, nhưng lại nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này. Dám hỏi cụ không biết…?”
“Chuyện đã qua lâu lắm rồi. Nếu ngươi muốn nghe thì vào đây!” Ông lão thở dài, mời hắn bước vào gian nhà chính giữa.
Hắn ngồi đối diện ông lão trên một chiếc bàn gỗ cũ kỹ được lau chùi cẩn thận. Lão pha một ấm trà nóng, rót một chén cho hắn. Lão hướng ánh mắt nhìn ra khoảng sân rộng nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng lại những đoạn ký ức đã mất từ lâu.
“Ta từ khi biết nhớ thì đã ở đây, không biết bao lâu rồi. Giống như Kim Đồng bây giờ, ta được nuôi dưỡng bởi một ông lão. Mà ông lão ấy lại bảo rằng cũng được một ông lão khác nuôi lớn. Ông lão nuôi ta kể…"
.........