Đoàn quân Chu Hồng chẳng tốn một binh một tốt tiến thẳng đến phủ của Tôn Hầu. Bên trong đó có hơn trăm người tu vi Hoàng giai. Bọn họ tuy tỉnh táo nhưng đều vô cùng kinh sợ. Hai bên giáp mặt không nói lời nào, nhìn nhau đầy thù địch. Chu Hồng chưa động thủ, y biết Tôn Hầu đang rơi vào thế yếu, nhưng chó cùng rứt giậu, cẩn thận không thừa.
“Tiểu nhân bỉ ổi, lại làm chuyện ám toán như vậy! Không đáng mặt đại trượng phu!” Tôn Hầu lớn tiếng chửi mắng.
Chu Hồng cười nhạt.
“So với con rùa rụt đầu, ta còn quang minh chính đại chán! Giờ ta ở đây, ngươi có gan đánh một trận với ta?”
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi. Ta c·hết cũng phải khiến ngươi sống không ra sống!”
Tôn Hầu gầm lên, trường côn trong tay chỉ thẳng mặt Chu Hồng.
“Chỉ bằng ngươi! Còn chưa đủ tư cách!"
Chu Hồng rút đao quát lớn.
"Nam Xương đã bị hạ, toàn bộ bách tính sống c·hết đều do ta quyết định. Ta đếm đến ba, hoặc là đầu hàng, hoặc là đứng nhìn ba vạn thủ hạ c·hết, sau đó là đến lượt ngươi. Một…"
Sát khí trên người Tôn Hầu thu liễm lại mấy phần. Không chỉ hắn mà trăm tên thủ hạ xung quanh cũng rất do dự. Phải biết trong ba vạn người kia có rất nhiều người là gia đình máu mủ, anh em thân thiết với họ.
“Hai…”
“Ba…”
Chu Hồng chép miệng, chuẩn bị hạ lệnh.
“Dừng lại!”
Tôn Hầu la lớn, ném trường côn trên tay xuống đất.
“Ta, Tôn Hầu, thành chủ thành Nam Xương, đầu hàng vô điều kiện!”
…
Mãi tới rạng sáng ngày hôm sau, những người trúng độc mới bình thường trở lại. Ai nấy đều mệt mỏi, uể oải, có người còn n·ôn m·ửa hoặc nằm li bì, chẳng hay biết gì về chuyện tối qua.
Thật quá kinh khủng. Không chỉ riêng bọn Chu Hồng, hay Tôn Hầu, mà cả đám y sư đều sợ hãi thứ thuốc mà Quân bào chế. Tuy họ đều biết phối phương của vài loại thuốc gây ảo giác nhưng thứ thuốc mà Quân chế ra thật khiến người khác quá mức rung động.
“Tên quái vật nhà ngươi đã chế ra thứ quái quỷ gì vậy. Chỉ mười mấy thùng mà khiến cho toàn bộ Nam Xương phải điêu đứng!” Cảnh Trọng hỏi.
“Thứ đó không phải đồ chơi. Nó có tác dụng gây ảo giác và hưng phấn cực kỳ mạnh. Nhưng đáng sợ nhất là ở chỗ nó sẽ gây nghiện. Kẻ nào nghiện thì c·hết đi sống lại, thậm chí không tiếc bất kỳ thứ gì chỉ để được dùng nó! Vì thế nó cực kỳ nguy hiểm, ngươi đừng hòng nịnh nọt để ta cho phương pháp luyện chế. Nếu không phải tình huống cấp bách, ta cũng không bao giờ dùng thứ hại người như vậy!”
Quân liếc mắt đã biết ngay ý tứ của Trương đầu xù. Cảnh Trọng đành gãi đầu.
“Ai bảo ngươi có thứ đồ chơi tốt như vậy chứ!”
“Tốt gì mà tốt. Nó không phải đồ chơi, nó là thứ g·iết người không thấy máu. Ngươi đừng nên mơ tưởng đến nữa. Còn về đồ tốt thật sự, mấy ngày nữa ta sẽ mang về cho các ngươi một ít!”
“Thật chứ! Đồ gì vậy?” Hoàng Mẫn bên cạnh hào hứng.
“Chưa biết, nhưng chắc chắn là đồ tốt!”
…
Tại căn phòng rộng nhất trong phủ Tôn Hầu có một bức tường lớn, chạm trổ tinh xảo, điêu khắc hình một con cự viên đang cầm trên tay thanh trường côn oai phong lẫm liệt. Phía dưới bức tường có mấy người đang đứng. Ba anh em nhà họ Chu, tám vị Đại đoàn trưởng cùng với Tôn Hầu. Và một nhân vật nữa, chính là Quân. Sự xuất hiện của hắn khiến tám vị Đại đoàn trưởng có chút khó chịu. Một tên y sư tầm thường không nên có mặt ở đây.
“Thống lĩnh! Hắn là ai, đây là nơi luận công ban thưởng của chúng ta, hắn đến đây làm gì?” Đại đoàn trưởng đại đoàn ba lên tiếng trước nhất.
Quân không lạ gì gã, Kim Vũ Thần, tu vi Hoàng giai tứ đẳng, là một cao thủ rất được kính nể trong Quân đoàn. Nhưng không phải do tài năng hay thực lực, mà do y là cháu ngoại của một vị Luyện dược Đại sư trong Bắc Triều. Gã này vì thế mà kiêu căng ngạo mạn, ngay cả Chu Hồng cũng không muốn động chạm nhiều đến y. Nhưng lần này thì khác. Chu Hồng hờ hững.
“Đúng vậy, là nơi luận công ban thưởng, thì ai có công người đó được thưởng. Các ngươi vây thành mấy tháng không làm được gì. Còn hắn mất ba ngày đã hạ được thành, lại không mất một binh một tốt. Không đáng được ban thưởng hay sao?”
“Cho hắn mấy viên linh thạch là được, cần gì phải dẫn tới đây!”
Kim Vũ Thần vẫn không chịu. Không chỉ hắn mà tám vị Đại đoàn trưởng kia đều muốn thế, chỉ là không tiện nói ra. Bởi trước mặt chính là kho tàng của thành Nam Xương, thêm một người là bớt đi một phần được chia, có ngu mới đồng ý.
“Quân pháp nghiêm minh công bằng, khen thưởng không phân biệt chủ tướng hay tiểu binh! Các ngươi từ lúc nào lại xem thường kẻ yếu như vậy? Quân đội đoàn kết một lòng mới là sức mạnh. Nếu ngươi còn lắm lời xem thường kỷ cương thì đừng trách ta mang quân pháp ra t·rừng t·rị. Dù có là ông ngoại ngươi cũng đừng hòng ngồi trên quân pháp!” Chu Hồng lớn tiếng mắng.
Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc. Bọn họ theo y đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy y công khai bênh vực một tên võ giả tầm thường như vậy.
Tôn Hầu bên cạnh nhếch mép cười. Y cũng là Thành chủ bao năm, vừa nhìn đã biết quân đoàn vốn dĩ không đoàn kết, kẻ nào cũng có m·ưu đ·ồ riêng. Chu Hồng chẳng qua chỉ chó mắng mèo, muốn nhân cơ hội ra uy mà thôi.
Tôn Hầu cầm cây trường côn của mình đặt nó lên trên bức tường. Lập tức bức tường rung lên rồi tách ra làm đôi, để lộ một thông đạo dẫn xuống dưới lòng đất.
“Ở dưới là kho tàng cất giữ nhiều năm của Nam Xương. Giờ cho các ngươi!” Tôn Hầu lạnh lùng.
Chu Hồng dẫn người đi xuống trước, Quân đi sau cùng.
“Ngươi gọi là A Thiết? Ta thủ thành Nam Xương ba mươi năm chưa kẻ nào vượt qua được. Không ngờ lại thất bại dưới tay ngươi!” Tôn Hầu hỏi.
“Chỉ là chút mánh khoé. Đánh trận không từ thủ đoạn!”
“Tên Chu Hồng này nham hiểm xảo quyệt. Ngươi chắc không phải thật tâm dưới trướng hắn!”
“Ta và ngươi giống nhau, đều là tù binh bị hắn cưỡng ép phải phục tùng.” Quân đáp.
“Haha! Ngươi nên cẩn thận thì hơn. Vừa rồi hắn cố ý khen ngợi ngươi, chẳng qua là vì muốn mấy tên kia để mắt trông chừng. Chắc ngươi hiểu đạo lý bắn được chim thì bẻ cung, săn được thỏ thì g·iết chó.” Tôn Hầu cười lớn.
Quân gật đầu. Với thân phận của Chu Hồng nếu ra tay thật sự quá khó coi. Giữa việc giữ hắn và không giữ thì tốt nhất hãy biến hắn thành một mối nguy cơ tiềm tàng để thủ hạ dưới trướng tự tìm cách kìm hãm lẫn nhau.
“Cám ơn đã nhắc nhở! Phải rồi, ngươi tìm các loại thảo dược có tác dụng ổn định tinh thần cho binh lính dùng. Chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì sẽ không hề gì!” Quân trả lời y.
“Thứ thuốc đó có tên chứ?” Tôn Hầu tò mò.
“Thứ độc hại như vậy, ngươi hãy xem như nó chưa từng tồn tại đi!”
Quân trả lời, rồi bước xuống căn hầm chứa đầy bảo vật.
...
Kho tàng được các thế hệ Thành chủ Nam Xương cất giấu nhiều năm quả thật chứa rất nhiều đồ đáng giá. Nhưng mục đích chính của Quân khi giành một suất vào đây là để hợp lý hoá những thứ hắn lấy được trong đạo tràng bí ẩn nọ, tiếp đến mới là kiếm ít đồ mang về.
Hắn biết mình đang ở đâu nên rất cân nhắc, không tranh giành, luôn đi sau nhặt nhạnh. Chu Hồng không quản chuyện này, y chỉ đứng đây để giải quyết t·ranh c·hấp nếu có. Còn những thứ quý giá nhất y đã lấy đi từ lâu, làm gì còn đến lượt bọn họ.
Sau nửa ngày tìm kiếm, Quân mang một chiếc túi trữ vật đưa đến cho Chu Hồng xem, y khoát tay ra hiệu không cần kiểm tra. Hắn liền cáo từ về luôn. Nơi này còn nhiều thứ tốt nhưng hắn bây giờ không có số hưởng, càng ở lại lâu càng khiến bọn người kia chướng mắt. Hơn nữa việc làm của Chu Hồng hôm nay đã khiến hắn bị để ý, sẽ có vài kẻ nhìn hắn bằng con mắt khác. Vì vậy mục đích đã đạt được hắn liền đi ngay.
…
Hắn bày ra một đống đồ vật trước mặt.
“Trương đầu xù, ta đặc biệt lấy những cuốn sách này về cho ngươi, chúng ghi lại rất nhiều thứ trên đời.” Quân nói với Cảnh Trọng.
Còn chưa chờ Cảnh Trọng lên tiếng, Hoàng Mẫn đã nhảy vào ngay:
“Còn chúng ta thì sao?”
“Cái đồ tham lam. Đây, có mấy công pháp và đấu pháp Hoàng giai. Còn có v·ũ k·hí đây nữa. Các ngươi tuỳ ý mà chọn lựa!”
Hắn cũng tự lấy cho mình thêm một thanh kiếm màu đen, và một bộ kiếm pháp Hoàng giai thượng phẩm. Hắn muốn tìm một bộ thân pháp để tu luyện nhưng đáng tiếc không có. Dù vậy, chỉ riêng với nhục thân cường đại, hắn vẫn có được sức bật và tốc độ không thua kém gì cao thủ Hoàng giai nhất, nhị đẳng.
…
Thành Nam Vương là đồn luỹ cuối cùng, nghe nói hai vị cao thủ Địa giai hộ quốc của Nam Triều đang trấn thủ ở đây. Vì vậy trận chiến này vô cùng khốc liệt.
Toàn bộ sáu quân đoàn đều đã tụ tập về đủ, con số lên đến gần trăm vạn. Hoàng giai mấy ngàn tên, Huyền giai trăm người. Còn Địa giai có hai vị. Hắn bây giờ mới thấy được sự hùng vĩ của đội quân chinh phạt, nhận ra Quân đoàn đệ lục của Chu Hồng cũng chẳng là gì so với Quân đoàn đệ nhất hay đệ nhị.
Cuộc chiến Nam Vương thành là cuộc chiến của các cường giả, đám binh tôm tướng cua như Quân chỉ có nhiệm vụ làm tấm bia đỡ đạn, đi trước lót đường. Nhưng Quân biết mình đã có giá trị, liền khéo léo làm một vụ giao dịch với Chu Hồng, vì vậy hắn được y dẫn theo bên cạnh tránh xa chém g·iết, nhân cơ hội hiếm có này chiêm ngưỡng thực lực thật sự của những cường giả chân chính.
.........