Trong căn lều lớn nhất doanh trại chỉ có hai người. Một người tất nhiên không ai khác, Chu Hồng. Người còn lại đang đứng dưới, chính là Quân.
“Thống lĩnh, việc trước đây ta đã hoàn thành, mong ngài giữ lời!”
“Ta làm người luôn giữ chứ tín. Ta giao hẹn ngay khi ngày thứ năm bắt đầu phải có thuốc giải. Mà các ngươi lại đến tận trưa mới mang về. Giờ lại còn định đòi hỏi ta sao!”
“Hôm đó xảy ra l·ũ q·uét, t·hiên t·ai làm sao dự đoán trước? Huống hồ đấy chỉ là cái cớ, ngài đâu có thật sự muốn chúng ta đi cùng!”
Hắn nói thẳng vào vấn đề. Sau từng ấy năm tiếp xúc với Chu Hồng, hắn nhận ra không nên lòng vòng khi nói chuyện với y làm gì cho mất công.
“Nếu đã biết vậy ngươi còn về đây làm gì? Chuyện này cứ thế mà bỏ qua đi!” Y khoát tay.
Quân tức giận vô cùng nhưng vẫn có gắng kìm nén. Chu Hồng là kẻ cầm chuôi, hắn vốn không có lợi thế gì cả.
“Ta thấy ngài vây thành hơn hai tháng mà không có kết quả, tử thương vô số. Lại nghe nói Quân đoàn đệ nhị và đệ tam đã hạ xong thành Nam Dương, đang tiến về Nam Vương thành. Nếu để họ tới trước, e bao nhiêu công sức của ngài sẽ thành công cốc!” Hắn chầm chậm nói.
“Ngươi có ý gì?” Chu Hồng cau mày.
“Không có gì, chỉ là ta có cách hạ thành. Không những thế lại có thể giúp giảm thiểu t·hương v·ong xuống đến tối đa. Nhưng có vẻ Thống lĩnh đã có kế hoạch rồi, vậy thì ta xin phép cáo lui!”
Hắn quay người bỏ đi, trở về tiểu đội của mình.
“Khoan đã!” Chu Hồng lớn tiếng.
…
Khi Quân trở về chiếc lều rách quen thuộc, tất cả mọi người đều bật dậy trầm trồ. Hoàng Mẫn là kẻ nhanh nhất, lao ra quàng tay vào vai, sờ mó khắp người khiến hắn không khỏi có chút ngượng ngùng. Y liên tục hỏi những chuyện đã trải qua, đồng thời không quên than vãn kể khổ. Mọi người lâu rồi mới gặp lại, ai nấy đều nói không ngừng nghỉ. Cả đám hàn huyên tâm sự gần hết đêm mới chịu lên giường đi ngủ, nghỉ ngơi chuẩn bị cho màn chào sân sắp tới!
...
Thành Nam Xương vị thế hiểm trở, nhìn sông dựa núi, dễ thủ mà khó công. Theo tin tình báo, trong thành chỉ có khoảng ba vạn quân đồn trú. Thành chủ Tôn Hầu tu vi Huyền giai nhất đẳng đỉnh phong, q·uân đ·ội tinh nhuệ, có hơn trăm tên Hoàng giai, võ giả tới gần hai vạn.
Tuy số lượng ít hơn Quân đoàn đệ lục rất nhiều nhưng so về chất lượng không kém là bao, lại ưu thế sân nhà nên vẫn đánh cho Chu Hồng sứt đầu mẻ trán. Thành ra hai bên giằng co mấy tháng trời vẫn chưa ngả ngũ.
Mặc dù phía Bắc Triều nếm phải trái đắng, nhưng trong thành Nam Xương cũng không khá hơn là bao. Chu Hồng cho đổ thuốc độc xuống sông, lại bao vây siết chặt mọi đường tiếp tế. Nếu không có chi viện, Nam Xương sớm muộn rồi sẽ thất thủ. Có điều Quân đoàn đệ lục cũng phải chịu tổn thất nặng nề. Vừa chậm trễ, vừa hao tổn binh lực, vị thế của Chu Hồng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hắn không chờ được, nên đành nhẫn nhịn cho Quân cơ hội.
Y trải trăm trận chiến, loại người nào chưa từng gặp? Vậy mà khi nhìn thấy Quân, y lại có cảm giác rất kỳ lạ, khiến y không khỏi để mắt đến. Lần trước hắn tìm được thuốc giải đã làm y kinh ngạc, cũng có chút tiếc nuối tưởng hắn đ·ã c·hết. Không ngờ hắn lại trở về, đưa ra một đề nghị khiến y không thể chối từ.
…
Quân đứng trước một bãi đất trống, xung quanh là mười mấy chiếc nồi lớn đang nổi lửa nghi ngút. Không ai biết hắn đang định làm gì, chỉ thấy tất cả những người có mặt đều phải bịt mũi, thậm chí còn có cả một đại trận để ngăn cách trong ngoài.
Hắn mang từng bó lớn những nhánh cây kỳ lạ, màu xanh tươi rói, phủ đầy lông mịn như nhung ném vào trong nồi. Lá trên những nhánh cây này đều mọc cách, có cuống, có lá kèm. Lá phía dưới chia thùy đến tận cuống, phiến thùy hình mác, nhọn, mép có răng cưa. Lá phía trên lại chia làm ba thùy nhỏ.
Rồi hắn thêm hàng loạt những loại cây cỏ kỳ lạ khác. Có đến phân nửa trong số đó những người ở đây không biết là cây gì. Cũng chẳng ai biết hắn lấy chúng từ đâu, có lẽ trên đường trở về hắn hái được cất giữ bên mình.
Nếu có ai từng ở Trái Đất hẳn sẽ nhận ra, thứ cây chủ đạo mà hắn dùng, rất giống với một loại cây mà ai nghe tên cũng biết là cây gì đấy.
"Cần sa!"
...
Sau ba ngày không ngưng nghỉ, qua đủ giai đoạn phức tạp, hắn cô đọng ra một thứ bột màu trắng đục như bột mì. Chu Hồng thấy thế tò mò hỏi.
“Đây là thứ thuốc gì? Ta chưa từng thấy qua!”
Hắn mỉm cười không trả lời.
“Việc của ta đã xong, bây giờ Thống lĩnh hãy tìm cách hoà chỗ thuốc này vào nước uống của thành Nam Xương. Chắc không có gì khó khăn chứ?”
“Hừ! Ta đã từng dùng cách này rồi. Nhưng mọi thứ thuốc độc đều bị phát hiện. Thứ này của ngươi thì làm được gì!”
“Thứ này hoà vào nước không màu, không mùi, không vị. Nếm không thấy, thử không hay. Lại càng không phải thuốc độc. Ta tin tưởng mười phần không ai có thể phát hiện ra.”
“Được. Việc này ta sẽ lo liệu. Nếu thật sự thành công, ngươi sẽ không bị bạc đãi!”
…
Toàn bộ Quân đoàn đệ lục đang ở trạng thái sẵn sàng tiến công. Ba huynh đệ Chu Hồng, Chu Thanh, Chu Hoàng dán chặt mắt vào bức tường phòng ngự cao hơn ba mươi mét của thành Nam Xương. Bức tường này được bao bọc một tầng đại trận phòng hộ màu trắng mờ ảo cực kỳ bền bỉ, khiến bọn hắn vô cùng đau đầu.
Đã nửa ngày trôi qua kể từ lúc hoàn thành việc hạ độc, nhưng vẫn chưa thấy chuyển biến gì. Chu Hồng có phần sốt ruột, nhưng Quân vẫn bình chân như vại chẳng mảy may lo lắng. Mặt trời dần khuất sau rặng núi đen và bóng tối bắt đầu bao phủ chiến trường. Lại thêm nửa ngày nữa, vẫn không hề có tin tức truyền ra. Chu Hồng đã không còn kiên nhẫn. Nếu không phải vì Quân còn chút giá trị thì có lẽ y đã chém hắn thành muôn mảnh.
“Vô dụng!”
Chu Hồng tức tối quay người bỏ đi.
“Đại ca!” Chu Thanh khẽ gọi hắn "Mau nhìn kìa!”
Chu Hồng vội quay đầu lại kinh ngạc. Bức tường phòng hộ dường như đang run lên, màu trắng đục khi thì loé sáng, lúc lại mờ hẳn đi. Đây là dấu hiệu báo rằng đại trận đang rất không ổn định.
“ẦM!!!”
Bức tường đột ngột loé lên ánh sáng trắng rực rỡ rồi vụt tắt mà không hề có dấu hiệu báo trước. Chu Hồng định thần mấy giây rồi lập tức hét lên:
“GIẾT!!!”
Đáp lại lời hắn là hàng vạn tiếng thét kinh thiên động địa, theo sau là từng chùm ánh sáng rực rỡ đủ màu phóng lên cao bay v·út về phía thành Nam Xương. Thứ ánh sáng mang theo sự huỷ diệt c·hết chóc không gì cản nổi, làm nổ tung từng mảng lớn tường đá, phá tan cánh cổng làm bằng kim thiết, mở đường cho đoàn quân như kiến cỏ lao vào đại khai sát giới.
Nhưng khi tiến vào trong thành, những gì Chu Hồng nhìn thấy làm hắn há hốc mồm kinh sợ.
Ngay phía trước là mấy chục tên lính không quần không áo đang đuổi bắt nhau hò reo khắp đường.
Bên trái kia là một toán đang tụ tập khoa tay múa chân, lắc lư theo những điệu múa vô cùng kỳ dị.
Xa xa vang lên những tiếng la hét thất thanh, những tiếng cười như xé vải, xen lẫn với tiếng khóc nỉ non, tiêng chửi bới, tiếng gào thét…
Có kẻ leo lên trường thành rồi phi người nhảy xuống như chim nhưng kết cục thì không ai dám nói đến.
Lại có kẻ nằm dài trên đường xoè tay xoạc chân như đang bơi giữa biển…
Có kẻ gươm tuốt khỏi vỏ đứng trên nóc nhà hát to từng khúc quân hành…
Lại mấy kẻ trần như nhộng ngồi âu yếm hôn hít nhau không chút ngượng ngùng…
Ánh mắt kẻ nào cũng long lanh lấp lánh nhưng lại trống rỗng vô hồn, hành động kỳ quặc khó hiểu điên điên khùng khùng, như ngáo ngơ đần độn.
Cả thành Nam Xương rơi vào hỗn loạn nháo nhác như trong một nhà thương điên khổng lồ mà tất cả bệnh nhân đều đồng loạt phát bệnh. Không một người nào bình thường, đều như đang rơi vào mộng mị không tài nào thoát ra.
…
Tình cảnh này Quân đã lường trước. Hắn vốn là bác sĩ cơ mà!
Tinh dầu của c·ần s·a chứa rất nhiều chất có tác dụng lên não bộ. Một trong những chất hoá học được biết tới nhiều nhất gọi là THC, tên khoa học Tetrahydrocannabinol.
Chất này gây ra Hiệu ứng “High” hiểu nôm na là sự kích thích não bộ, hưng phấn sáng tạo, tràn đầy năng lượng. “Phê cần” chính là nó đây!
Loại c·ần s·a mà hắn dùng, từ hình dáng cho thấy, có lẽ là tương tự với họ Sativa ở Trái Đất, chứa hàm lượng THC rất cao.
Đứng từ góc độ trị liệu trong y học, những giống Sativa tạo cảm giác hưng phấn rất thích hợp để cải thiện tâm trạng, chống lại sự mệt mỏi và stress, xoa dịu cảm giác buồn nôn, kích thích sự thèm ăn. Nhưng khi được Quân phối thêm đủ thứ dược thảo khác, đã biến thành một thứ "m·a t·úy" độc hại rồi.
Trái ngược với Hiệu ứng “High” và họ Sativa, một họ c·ần s·a khác gọi là Indica lại gây ra Hiệu ứng “Stone”. Hiệu ứng Stone cho cảm giác thư thái cơ thể, gây buồn ngủ và vì thế thường được sử dụng vào buổi tối để thư giãn và có một giấc ngủ ngon.
Dưới góc nhìn y học, những giống Cannabis Indica thường được dùng để xoa dịu các cơn đau như đau nửa đầu, để thư giãn cơ thể, giảm sự lo lắng khó chịu hoặc dành cho người bị mất ngủ, động kinh.
Hắn dùng đến chiêu bài này, xem như là một phen chơi lớn rồi!
.........