Trong một ngõ hẻm ở Hà Nội, một người thanh niên đang nằm gục lên bàn, bỗng một trận nhuyễn hương quanh quẩn nơi chóp mũi, biết người đến là ai, hắn ngẩng đầu nhìn cô.
“Thư Di em đến rồi.”
Nhìn xem người thanh niên anh tuấn trước mặt, Thư Di vẫn là cảm thấy ông trời thật sự quá ưu ái cho hắn, chỉ dựa vào gương mặt này muốn làm người mẫu, diễn viên còn không phải dễ dàng vậy mà lại chạy đến quán cà phê nhỏ này làm phục vụ.
“Còn không phải tại anh, hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ của em mà.”
Nguyễn Tử Dương giả bộ không nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô, hắn mỉm cười nói.
“Làm gì tức giận như vậy, tối qua đi chơi không vui sao?”
Trần Thư Di bưng lấy hai cốc cafe, một cốc đưa cho Nguyễn Tử Dương, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, thở dài, lắc đầu.
“Có gì vui vẻ a, nếu không phải mọi người đều đi em cũng không muốn đến những nơi đó, nhất là mấy tên nam sinh kia thật sự là quá phận…”
Nguyễn Tử Dương yên lặng nghe cô nói, trước kia hắn không có học đại học, đối với những chuyện cô kể cũng không quá rõ ràng, vì vậy từ đầu đến cuối đều là Trần Thư Di nói chuyện còn hắn thi thoảng đáp lại một vài tiếng.
Thật lâu, sau khi kể hết tội xấu của đám nam sinh kia, cô dường như mới thoả mãn, cảm thấy cổ họng có chút khô liền uống một ngụm cafe rồi quay sang Nguyễn Tử Dương chăm chú nhìn.
Nhận thấy ánh mắt Trần Thư Di một mực rơi trên người, Nguyễn Tử Dương không khỏi nghi hoặc.
“Trên mặt anh có gì à?”
Trần Thư Di không đáp, sắc mặt có chút ửng hồng.
“Đám người kia nếu được một phần như anh thì quá tốt rồi.” Cô thở nhẹ, trong lòng âm thầm tiếc nuối, hai tay bưng cằm tiếp tục nói.
“Anh Dương, anh không muốn làm người mẫu sao, với bộ dáng của anh nhất định sẽ rất nổi tiếng.”
Đối với chuyện này, Nguyễn Tử Dương không biết đã nghe cô nói bao nhiêu lần.
“Thư Di, anh không hợp.”
Biết hắn không muốn nhắc lên chuyện này, Trần Thư Di liền không tiếp tục mở miệng, nhưng trong lòng vẫn hơi bất mãn, khẽ chu môi, thầm nghĩ.
Anh không thích hợp còn ai thích hợp a.
Nguyễn Tử Dương quay về phòng chờ, hắn đổi lấy một bộ quần áo rồi rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở.
“Anh về trước đây, khi nào về nhớ khoá cửa cẩn thận.”
Trần Thư Di trên tay đang bê lấy một khay nước uống, cô thoáng dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái.
“Em nhớ rồi, anh đi đường cẩn thận.”
Nguyễn Tử Sâm gật đầu, đặt chìa khoá lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn còn chưa đi được bao lâu, thì trước cửa quán bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe Ferrari màu đỏ, nhìn thấy cô gái bước xuống, Trần Thư Di thần sắc có vẻ không vui.
Người đến ước chừng hai mươi tuổi, trên dưới mặc lấy một bộ váy trắng, dung mạo vô cùng tinh xảo, đôi môi anh đào, hàng mi như mực vẽ.
Đặc biệt đôi mắt như hòn bi tản ra sắc màu ảo mộng. Vẻ đẹp ấy khó miêu tả thành lời, mềm mại đáng yêu, diễm lệ mà không thể nhìn gần.
“Làm phiền chị lấy cho tôi một cốc cafe sữa.” Nói xong, Đoàn Uyển Nhi đưa mắt nhìn xung quanh tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trần Thư Di nhìn cô một cái, sau đó cúi người lấy ra một cốc cafe.
“Anh Dương về rồi, cô không phải tìm.”
Nghe vậy, Đoàn Uyển Nhi có hơi chột dạ, gượng cười một tiếng, trên mặt có hơi thất lạc.
Trần Thư Di chép miệng một cái, không nghĩ đến ngay cả nữ thần như cô mà cũng phải lòng Nguyễn Tử Dương, bộ dáng này nếu để mọi người biết còn không phải khiến toàn bộ nam sinh phải vỡ mộng.
“Anh Dương có việc cô đừng quấy rầy anh ấy.” Nguyễn Thư Di đưa cốc cafe cho cô, mở miệng nói.
Đoàn Uyển Nhi khẽ nhăn mày, không vui đáp.
“Chuyện của tôi không cần cô phải xen vào.”
“Này em gái, cô với tôi cùng học chung một trường, hơn nữa tôi còn học trước cô hai năm, không ai dạy cô phải tôn trọng người đi trước sao?”
Đoàn Uyển Nhi bày ra dáng vẻ bất ngờ, bàn tay nhỏ nhắn che miệng, âm thanh nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai Trần Thư Di lại hệt như ác quỷ đến đòi mạng.
“Cô vẫn còn đang đi học sao? Tôi còn tưởng cô là bà thím nào cơ, thật xin lỗi.”
“Cô, cô…” Trần Thư Di sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói không nên lời.
Còn chưa kịp lên tiếng thì Đoàn Uyển Nhi từ trong túi lấy ra một tờ năm trăm nghìn rồi đưa cho cô.
“Tôi còn có việc đi trước, không cần thối lại, coi như tiền tôi nhờ cô trông chừng anh Dương.”
Dứt lời Đoàn Uyển Nhi liền xoay người rời đi để lại Trần Thư Di tức giận không cách nào phát tiết, siết chặt tờ tiền trong tay, lúc này cô thật sự muốn hét lên.
Có tiền thì rất giỏi sao? Cô đừng nghĩ có tiền thì có thể mua chuộc được tôi.
Càng nghĩ Trần Thư Di càng tức giận, cô nắm chặt tờ tiền trong tay xúc động muốn đáp đi nhưng cuối cũng vẫn nén lại cẩn thận cất vào túi.
Coi như cô thắng, quả thật có tiền có thể mua chuộc được tôi a.
…
Nguyễn Tử Dương rời khỏi quán cafe cũng đã hơn tám giờ tối, màn đêm nhanh chóng phủ xuống, trên đường đều nhiễm lên ánh đèn xa hoa của thành phố.
Thành phố Hà Nội về đêm vô cùng náo nhiệt, mọi người đều tấp nập đi lại, thỉnh thoảng lại có tiếng cười đùa của một cặp đôi gần đó khiến cho khu phố càng trở nên nhộn nhịp.
Nguyễn Tử Dương quen thuộc bước về phía trước, trên đường đi hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người, thân cao hơn 1m8 lại thêm gương mặt như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, hắn chỉ đơn giản mặc một chiếc quần vải cùng áo trắng đã đủ khiến người khác không rời nổi ánh nhìn.
Khi đến trước cửa một quán ăn nhanh, Nguyễn Tử Dương liền gọi cho mình một suất cơm đơn giản, hắn mặc dù biết nấu ăn nhưng lúc này đã muộn nên cũng không muốn phiền toái.
Dù sao chút tiền ấy hắn cũng không thiếu.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận thanh âm huyên náo.
“Này bà già, bà còn không mau bồi thường tôi, có biết chiếc áo này tôi mua bao nhiêu tiền không?”
Bà lão cúi thấp đầu liên tục xin lỗi, cả người che chắn trước cháu gái nhỏ.
“Thật xin lỗi, con bé không phải cố ý, làm ơn cậu bỏ qua cho nó.”
Cô bé nắm chặt góc áo của bà lão, trong mắt rưng rưng nước mắt, rất sợ bộ dáng hung ác của người thanh niên.
Một người bạn của hắn xem như còn chút lương tâm, cũng không nỡ lòng nhìn hai bà cháu này vì vậy liền chen lời.
“Được rồi, mày bỏ qua cho họ đi, con bé cũng không phải cố ý.”
Còn chưa dứt lời, người thanh niên tóc vàng lớn tiếng quát.
“Mẹ kiếp! Mày biết cái áo này của tao bao nhiêu tiền không? Hơn một triệu đấy, mày nói bỏ qua là xong chuyện sao?”
“Em không cố ý… Là do anh chặn đường em, nên em mới làm đổ nước lên người anh…” Cô bé mặc dù sợ hãi nhưng không muốn bà gặp phải phiền phức, lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói.
Trông thấy hai bà cháu đáng thương như vậy, ngay cả người xung quanh cũng không nhịn được chỉ chỏ.
“Cậu thanh niên, chuyện này coi như xong đi, người trẻ tuổi nên biết nhẫn nhịn một chút.”
“Hai bà cháu họ thường xuyên đến đây ăn cơm, trên người họ làm gì có tiền đền nổi áo cho cậu.”
Thanh âm nghị luận ầm ĩ khiến cho hắn có chút thẹn quá hoá giận.
“Ranh con, mày còn muốn nói lý với tao!”
Cánh tay vừa nâng lên, còn chưa hạ xuống thì bị một bàn tay khác bắt lại, người thanh niên muốn rút ra nhưng bàn tay của người này lại hệt như tảng đá dù cách nào cũng không thể di chuyển.
“Đừng làm ồn nữa, cậu lớn như vậy rồi còn chấp nhặt với một cô bé?”
0