Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 19: Hoàng Sở Du

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Hoàng Sở Du


Hoàng Sở Du móc ra một điếu thuốc, Triệu Bảo Vân hiểu ý tiến tới đánh lửa, hít một hơi hắn khẽ hỏi: “Mày muốn làm việc cho tao không?”

Nghe vậy, Lâm Khang cũng không giấu gì Hoàng Sở Du, chuyện của hắn cũng không tính là bí mật, bây giờ có người muốn chia sẻ hắn liền nói ra hết nỗi khổ tâm của mình.

Triệu Bảo Vân không để ý tới những tên đó, hắn liếc mắt nhìn người thanh niên: “Mày lấy của chúng bao nhiêu?”

Nghe hắn nói một lúc, Hoàng Sở Du cũng đã hiểu đại khái, Lâm Khang từ nhỏ gia đình mất sớm, về sau sống cùng cô chú nhưng do nhà họ cũng không phải dư dả gì nên không thể quan tâm hắn, ngày ngày cơm cũng không đủ hai bữa, sau khi họ sinh được một cậu con trai thì càng không quan tâm đến người cháu này, ngày nào cũng phải ăn đồ thừa của họ, cuối cùng hắn không chịu được mới xin ra ở riêng. Nhưng lúc này Lâm Khang mới biết ý nghĩ của mình ngu ngốc như nào.

Nhân ngày kỉ niệm một năm yêu nhau, cũng là tuần trước do không đủ tiền mua một chiếc vòng cổ Lâm Khang đã trót dại vay tiền của bọn lưu manh. Tuy nhiên vì không có tiền trả nên bọn họ mới đuổi bắt hắn.

“Không thể nào!” Lâm Khang biến sắc, hô lớn.

Nhìn thấy thái độ nhân viên ở đây đều đối với Đồng Bác Văn tỏ ra cung kính, Lâm Khang không khỏi kinh sợ.

Đồng Bác Văn gạt tàn đỏ trên điếu thuốc, bỗng nhớ tới chuyện gì, hắn trầm ngâm nói: “Bạn gái mày tên Lý An Ngọc? Nếu tao không nhớ nhầm trong đám nhân viên của tao cũng có một người tên giống vậy.”

Trong cơn tức giận hắn lỡ đấm tên cầm đầu một phát, bọn họ tức giận đánh hắn một trận không chỉ vậy còn bắt hắn mở mắt nhìn gần chục người luân phiên tàn phá cô. Sau ngày hôm đó hắn và cô đã có một khoảng thời gian không màng đến nhau. Cuối cùng vì quá yêu cô nên hắn đã đứng ra làm hòa, cô cũng đồng ý.

Ba năm sau, hắn thi đỗ một trường đại học danh tiếng ở thành phố, cũng là lúc này hắn yêu một người con gái, gia đình của cô cũng thuộc nhà khá giả, ai ai cũng bảo hắn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, dưới sự kiên nhẫn của hắn cô đành gật đầu chấp nhận. Đến một ngày, cũng là kỉ niệm một trăm ngày họ yêu nhau thì cũng là cơn ác mộng của hắn xảy ra, hôm đấy hai người có rủ nhau đi bar, hai người có lỡ uống say, một tên trong quán đã để ý đến người yêu hắn nên đã lập kế hoạch cưỡng h·i·ế·p cô. Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng như in trước mặt, mấy tên khốn nạn mặc kệ cô gào khóc xé toang từng lớp vải trên người cô.

Hoàng Sở Du thu gọn sắc mặt của hắn, lúc từ buồn bã rồi đổi sang vui vẻ rồi lại thành chán nản tuyệt vọng, liền biết hắn có tâm sự: “Hình như mày có chuyện không vui có thể kể cho tao không?”

Cánh cửa vừa mở, Lâm Khang liền thấy một nhóm người đang thác loạn, ánh đèn lập lòe mờ ảo, nam nữ liên tục lắc mình nhảy múa bên trong, trong góc tối có vài đôi kề vai ấp má, quấn chặt nhau, làm những hành động d·â·m d·ụ·c kích thích.

“Quán bar này là của cậu ta, đừng nói là nơi này những quán bar ở Hà Nội hơn một nửa đều là nó nắm giữ.” Hoàng Sở Du thản nhiên nói.

Tên trước mặt quá mạnh, chỉ một cước đã đánh bại tên cầm đầu, hắn biết với sức lực của mình không thể chạy trốn chứ đừng nói đến việc đánh lại, vì vậy hắn lặng im không nói gì đi theo Triệu Bảo Vân.

Vừa thấy bọn họ, tên quản lý vội vàng chạy lên chào hỏi, sau khi Đồng Bác Văn nói chuyện với hắn, xác nhận người tên Lý An Ngọc vẫn còn ở đây, tên quản lý liền dẫn bọn họ đi đến một căn phòng.

Những người khác thấy vậy vội vàng vất xuống thanh sắt trong tay bỏ chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Triệu Bảo Vân kinh sợ một lần nữa đánh giá Lâm Khang, không biết tên này có tài cán gì mà lại để lão đại đích thân mời vào bang, nhìn từ trên xuống dưới không hề có chỗ nào nổi bật, nhưng hắn cũng không dám nghi ngờ ánh mắt của lão đại nên ngoan ngoãn lặng im đứng một bên.

Tên kia thấy vậy, miệng cười đắc ý tiếp tục đá đểu: “Sao mày muốn làm anh hùng hả? Có ngon thì lên đi.”

“Mày không tin? Đi theo tao.” Nói xong, Hoàng Sở Du cùng đám người đi vào Vô Diện.

Triệu Bảo Vân dẫn theo người thanh niên đến chỗ Hoàng Sở Du.

“Tôi hai mươi hai tuổi đang học đại học năm cuối.”

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Khang càng tái, hắn biết nơi này có bao nhiêu quý giá, địa điểm ăn chơi hàng đầu trong thành phố, vậy mà người này lại là ông chủ ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe xong, không chỉ có Hoàng Sở Du mà ngay cả Đồng Bác Văn cũng không nói nên lời.

Tưởng chừng hắn sẽ vội vàng đồng ý nhưng ai ngờ.

Hắn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Mày có biết mày đang nói gì không?”

Triệu Bảo Vân thấy hắn từ chối, tức giận định xông lên dạy dỗ tên không hiểu chuyện thì bị Hoàng Sở Du giơ tay cản lại.

Sau một lúc người thanh niên rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Năm triệu.”

Nhưng từ hôm đấy, Lâm Khang bắt đầu thấy cô có biểu hiện kì lạ, không còn để ý tới hắn, thường xuyên cho hắn leo cây. Đến một tháng trước Lâm Khang âm thầm theo dõi cô, khi thấy cô cùng một người đàn ông đi vào nhà nghỉ, hắn suýt không kiềm chế được mà xông lên nhưng vì yêu thương cô hắn vẫn cố nhịn, đợi cô về nhà rồi giải quyết.

Triệu Bảo Vân khựng lại, không tiếp tục hành động. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh biết tôi?” Lâm Khang kinh ngạc.

Dưới áp lực của Hoàng Sở Du, Lâm Khang cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng nghĩ đến người mà hắn yêu hắn nghiến răng ken két: “Không thể, tôi không thể vào băng đảng xã hội đen, nếu không tôi không thể đạt được mục đích của mình.”

Triệu Bảo Vân rút từ ví ra một sấp tiền năm trăm, đếm qua cũng phải năm triệu, vất xuống chỗ hai tên vừa bị hắn đánh, lạnh giọng nói: “Tiền này tao trả hộ nó.” Nói xong liếc qua người thanh niên: “Còn mày đi theo tao.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng Sở Du nghĩ nghĩ một hồi, gật đầu: “Ban nãy tao cũng gặp một cô cái tên Lý An Ngọc.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phải nói là hắn đơn thuần hay là quá ngu đây.

“Đây là lão đại của tao.”

Chương 19: Hoàng Sở Du

Khi cô về, hắn đã vội vàng gạn hỏi, rốt cuộc cô cũng chịu khai, người đi cùng cô chính là tên trước kia ở quán bar, sau khi kết thúc hắn liên tục uy h·i·ế·p cô, nếu không nghe lời hắn sẽ đăng ảnh lên mạng, cô sợ hãi cũng đành bất lực mà nghe theo. Cuối cùng Lâm Khang không chịu được sự năn nỉ khóc lóc của cô nên đành tha thứ. Chính từ lúc đó hắn đã quyết định làm cảnh sát để trừng trị những tên dơ bẩn đòi lại công bằng cho cô đặc biệt hắn cũng không tin cô làm vậy vì tiền.

Thấy có người bước vào mọi người thoáng chốc ngừng lại rồi tiếp tục nhảy múa, tên bụng bự có chút không vui nhưng thấy người đến là Đồng Bác Văn liền nở nụ cười nịnh hót.

Chưa để hắn nói hết, Triệu Bảo Vân đã hạ một cước rơi trúng người, tên cầm đầu lập tức kêu lên vì đau đớn.

“Mày là Lâm Khang?”

Người thanh niên kinh sợ, người này đã mạnh đến vậy giờ còn có lão đại, không biết lão đại của hắn còn mạnh đến mức nào.

Rốt cuộc những người này có thân phận gì?

Năm đấy Lâm Khang mới có mười sáu tuổi, dưới sự áp lực của đồng tiền hắn phải đi làm hàng đêm, sáng học đêm đi làm, cũng may hắn là người thông minh được học bổng của trường nên cũng bớt một khoản tiền lớn.

“Có nghe qua…” Hoàng Sở Du gật đầu tiếp tục hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 19: Hoàng Sở Du