0
“Anh Văn, ngọn gió nào đưa anh đến đây chơi.”
Hoàng Sở Du nhìn Đồng Bác Văn với ánh mắt quái dị, mày cũng chơi với lợn à, quả thật nếu so sánh với lợn thì đúng là sỉ nhục con lợn vì tên trước mặt này cả người từ trên xuống dưới đều là mỡ, khuôn mặt đê tiện khó coi đến cực điểm.
Đồng Bác Văn làm sao không hiểu người anh em tốt của mình nghĩ gì, sắc mặt khó coi, liếc nhìn Hoàng Sở Du.
Rõ ràng hắn cũng không quen người này, thậm chí còn không biết tên hắn là gì.
“An Ngọc… Em… Tại sao?” Nhìn người bên cạnh Bùi Mã Hùng, Lâm Khang cảm thấy thế giới như sụp đổ, người mình thương yêu tin tưởng nhất lại phản bội mình.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo, khó khăn lắm mới mở được miệng.
Lý An Ngọc nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn sang, ánh mắt đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt, cô hoảng sợ hét lớn.
“Anh…anh tại sao lại ở đây, không phải anh bảo mình đi làm thêm?”
Bùi Mã Hùng không phải ngu ngốc, biết chuyện này không thể xen vào, hắn lén lút từng bước đi sang một bên.
Đắc tội với Đồng Bác Văn không tính là chuyện lớn nhưng đằng sau hắn lại là con quái vật khổng lồ mang tên Phục Hưng, trừ khi mất não nếu không cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám lỗ mãng.
“An Ngọc… Cho anh một lời giải thích.” Lâm Khang biểu cảm trên mặt thật sự đặc sắc, gương mặt vì kiềm chế tức giận mà trở nên vặn vẹo.
Sự việc cuối cũng cũng bại lộ, Lý An Ngọc không có ý định che giấu, cô nhìn hắn nói giọng chua chát: “Anh nhìn lại mình đi, từ trên xuống dưới toàn đồ vỉa hè, đi theo anh tôi làm gì có được hạnh phúc, còn đi theo những người khác tôi không chỉ được ăn ngon mà còn được mặc đồ hiệu.” Cô đã sớm chán ghét hắn, bạn bè xung quanh cô ai ai cũng có đồ đẹp để mặc nhưng cô đến một món cũng không có, ngay đến quà sinh nhật hắn cũng chỉ tặng cô cái vòng không đến nổi chục triệu.
Nhìn xem chiếc vòng, chưa bao giờ cô cảm thấy chán ghét đến vậy như đeo một thứ dơ bẩn cô giật mạnh khiến chiếc vòng đứt ra, từng viên ngọc rơi lộp cộp trên sàn nhà như từng tiếng rạn nứt trong tim Lâm Khang.
“Chia tay đi, anh không xứng với tôi.”
Lâm Khang như chết lặng, hóa ra những nụ cười cô dành cho hắn đều là giả dối. Tình cảm của hắn dành cho cô đều không đáng một xu. Đồng tiền thật sự đáng sợ đến vậy sao?
“Anh Hùng, chúng ta đi thôi.”
“Đừng, đừng… Tôi với cô không quen biết đừng kéo tôi vào chuyện này.” Bùi Mã Hùng vội vàng xua tay, cười cười đối với Đồng Bác Văn giải thích: “Anh Văn, đừng nghe cô ta nói linh tinh, tôi với cô ta không có quan hệ.”
Cả người Lý An Ngọc như chết chết lặng, cô biết ông chủ nơi này là Đồng Bác Văn, cũng biết Bùi Mã Hùng có thân phận không tầm thường, người vừa có tiền vừa có địa vị như hắn ở này thành phố này đã có thể đi ngang, nhưng đứng trước mặt ông chủ lại như một đứa trẻ con, từ khi nào Lâm Khang có thể quen biết người như vậy?
Ánh mắt của Lý An Ngọc trở nên càng nóng bỏng, cố gắng đứng dậy dùng sức lắc mông vặn vẹo cơ thể đi về phía hắn, nhẹ nhàng rên rỉ: “Anh Khang, có lẽ chúng ta có hiểu lầm gì đó.”
Lâm Khang cả người cứng đờ, con ngươi lóe lên tia sáng quỷ dị, cúi đầu nhìn người con gái cuốn lấy mình.
Nhìn thấy hành động của hắn, Lý An Ngọc mừng thầm, gia sức lấy lòng hắn: “Anh yêu, người ta vẫn còn rất yêu anh! Chỉ cần anh tha thứ cho em, bảo gì em cũng làm a!”
Con ngươi của hắn ngày càng tối, cô gọi hắn một tiếng anh yêu, hai tiếng anh yêu nếu như ngày trước có lẽ hắn đã sớm không nhịn được mà mềm lòng.
Nhưng khi biết được bộ mặt thật của cô, Lâm Khang trong mắt giấu không được vẻ khinh miệt.
Hắn không nói gì, chỉ cười nhạt, hắn không phải cười vì vui sướng mà nụ cười của hắn hết sức thê lương thậm chí còn chua xót, nhìn người con gái mình từng trân trọng, bây giờ lại giống như một con chó lấy lòng mình, hắn bỗng chốc cảm thấy cuộc đời này thật đáng buồn nôn.
Lâm Khang quay sang nhìn Hoàng Sở Du, ánh mắt hết sức nóng bỏng khát khao: “Có phải anh muốn tôi làm tiểu đệ của anh đúng không? Tôi đồng ý.”
Hoàng Sở Du sững người, gật đầu mỉm cười.
“Còn cô, cút đi đừng để tôi nhìn thấy.”
“Lâm Khang…Anh nói cái gì?” Lý An Ngọc vạn lần không tin người trước kia hết sức yêu mình lại có thể buông ra lời khó nghe đến vậy.
Lâm Khang nhìn cô, sắc mặt càng tối, giọng nói không có hơi ấm: “Cô nghe không rõ, tôi bảo cô cút!”
Lý An Ngọc gương mặt tái mét, hai mắt trợn to không thể tin nổi đây là Lâm Khang mà cô biết?
“Nhưng…”
Lâm Khang kiên định nhìn cô lạnh giọng nói: “Cô không ngại mất mặt? Xin lỗi tôi ngại bẩn.”
Lời nói của hắn như đâm sâu vào Lý An Ngọc, cô chưa từng bị hắn đối xử nặng nề, lập tức cảm thấy ủy khuất khóc nức lên xoay người chạy ra khỏi căn phòng.
Lâm Khang thấy vậy không có đuổi theo, trái tim đột nhiên co thắt lại nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn biết tình cảm giữa hắn và cô ta đã sớm chấm dứt, chỉ là hắn ngu ngốc nghĩ rằng mình có thể níu kéo được thôi.
Không khí trong phòng hết sức căng thẳng thì bị một đạo thanh âm phá vỡ.
“Haha, sự việc cũng xong rồi mọi người tiếp tục chơi đi.”
Mọi người trong phòng cũng bắt đầu phản ứng kịp thời.
“Đúng, đúng mọi người tiếp tục đi, hôm nay tôi bao.”
Rất nhanh không khí căng thẳng đã được xua đuổi thay vào bầu không khí náo nhiệt như ban đầu.
Đồng Bác Văn không để ý nhiều, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhẹ nhàng mở ra một chai rượu, động tác của hắn hết sức cẩn thận, chỉ tùy ý uống một ly rượu cũng hết ưu mỹ.
“Đã mất công vào đây rồi, để tao đưa mày đến phòng vip.”
Hoàng Sở Du cũng không thích những nơi đông người, hắn gật đầu đứng dậy đi theo Đồng Bác Văn.
Như nhớ ra điều gì hắn nhìn sang Lâm Khang, một mặt bỉ ổi cười nói: “Giờ mày cũng coi như là anh em của tao, để tao gọi vài em lên tiếp mày.”
Lâm Khang như muốn mở miệng nói gì đó thì bị Đồng Bác Văn chặn lại: “Cậu đừng lo, những cô gái ở đây đều không kém bạn gái của cậu, thậm chí còn hơn bạn gái cậu rất nhiều.”
“Không sai, chỉ cần ở đây một đêm mày nhất định sẽ quên đường về.” Hoàng Sở Du như nhớ tới chuyện gì, hắn chẹp miệng lộ ra gương mặt bỉ ổi.
Vừa ra khỏi phòng, một cuộc gọi bỗng truyền đến, Hoàng Sở Du lấy điện thoại từ túi ra, nhìn thấy người gọi đến, sắc mặt tức khắc liền biến đổi.
“Lão đại!”
Đồng Bác Văn biết người gọi đến là ai, có thể để cho Hoàng Sở Du cam tâm gọi một tiếng lão đại, không ai khác chính là Nguyễn Tử Dương
Nhưng người kinh sợ nhất chính là Lâm Khang, mặc dù còn chưa biết thân phận của Hoàng Sở Du, nhưng hắn biết nhất định là không đơn giản, vậy mà giữa đường lại xuất hiện một người, người này thậm chí Hoàng Sở Du cũng phải hô hắn một tiếng lão đại, rốt cuộc hắn có thân phận thế nào.
Đầu dây bên kia một hồi không trả lời, nhưng không ai dám tỏ ra thái độ không vui.
“Cậu vẫn còn ở Hà Nội?”
Hoàng Sở Du vội đáp: “Đúng vậy, em còn chút việc chưa giải quyết, bây giờ cùng với thằng Văn đang ở quán bar của nó… Anh gọi em là chuyện?”
“Quả thật có chuyện nhờ cậu.”
Còn chưa nói hết, Hoàng Sở Du đã nhanh chóng lên tiếng: “Lão đại có chuyện gì cứ nói, dù là núi đao biển lửa em cũng không ngại.”
“Sự việc không có nguy hiểm như cậu nói, chỉ là công ty truyền thông An Thịnh… Cậu biết đúng không?”