Tạo Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Không Biết Xấu Hổ
“Anh Dương!”
Đoàn Uyển Nhi bưng trán, cô xuýt xoa một tiếng, vừa muốn hỏi tại sao hắn không tránh thì nhìn đến gương mặt người đàn ông cả người như bị sét đánh, ngây ngốc thật lâu rồi kích động ôm lấy hắn.
Đoàn Uyển Nhi lúc này có hơi hối hận, cô biết hắn là người rất ghét phiền phức, cô đột nhiên kéo hắn vào rắc rối, hắn nhất định sẽ chán ghét mình.
Một quyền vừa rồi Nguyễn Tử Dương mang theo năm thành lực đạo, khiến cho Đao Tam trong miệng tràn ngập máu tươi, ngay cả răng hàm cũng rơi vài chiếc.
“Muốn chạy, cả khu phố này đều là địa bạn của anh Hổ, mày có chạy đằng trời cũng không thoát được tay tao.” Đao Tam đắc ý cười lớn.
“C·hết tiệt! Mày dám lừa tao, đêm nay tao nhất định phải chơi c·hết con điếm này!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoàn Uyển Nhi bĩu môi nhìn hắn một cái, sau đó núp sau lưng Nguyễn Tử Dương, chỉ tay về phía đám người tố cáo.
Nguyễn Tử Dương mặc kệ hai người rời đi, hắn nhanh chóng ổn định tâm tình, vừa muốn quay về nhà thì Đoàn Uyển Nhi giữ chặt tay hắn không buông.
Sự việc quá bất ngờ khiến cho hắn phản ứng không kịp, một cước của Đoàn Uyển Nhi tuy không mạnh nhưng rơi vào hạ bộ lại đau đớn không gì sánh kịp.
Nghe vậy đám đàn ông không những sợ hãi mà ngược lại cười càng lớn, không chút kiêng nể quét mắt trên người cô, ánh mắt dừng trước ngực, trong mắt d·ụ·c vọng càng lúc càng không thể che giấu.
“Chúng ta đi thôi, đừng để ý tới họ.”
Hai người còn lại sau khi chứng kiến một màn khủng bố trước mắt, nào còn dũng khí ở lại, bọn họ nhanh chóng rời đi mặc kệ sống c·hết của Đao Tam, vào lúc này bọn họ chỉ quan tâm tính mạng, ai cũng không muốn người nằm dưới kia sẽ là mình.
Hơn nữa hắn càng không muốn mình quay về con người trước kia, một người cho dù ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy chán ghét.
“Cô biết Phục Hưng không? Lão đại của tôi chính là A Cẩu, người cầm đầu cái khu phố này, cho dù cha cô có là ai cho hắn mười lá gan cũng không dám động đến người Phục Hưng.”
“Mày dám đánh tao? Anh tao chính là Vương Hổ, mày có tin…”
Còn chưa dứt lời, Nguyễn Tử Dương đi về phía hắn, nắm tay không chút do dự hướng thẳng về gương mặt của hắn, từng quyền rồi lại đến quyền tiếp theo, cho đến quyền thứ năm hắn mới dừng lại.
Không để hắn cười được lâu, Nguyễn Tử Dương không nói một lời, phi thẳng về phía hắn, nắm tay siết chặt đấm mạnh vào khuôn mặt đê tiện của Đao Tam.
Thượng đế quả thật muốn trêu đùa hắn, liên tục gặp Đoàn Uyển Nhi hai lần rốt cuộc là có ý gì.
“Buông ra!”
“Mau dừng tay, nếu không sẽ c·hết người mất.”
Nghe vậy đám người trở nên hưng phấn, gã đàn ông nắm chặt tay cô vừa muốn dẫn cô đi đến nơi khác thì đột nhiên Đoàn Uyển Nhi bật dậy, dùng sức đá vào hạ bộ của hắn.
Trong đêm tối, cô gái đi chân trần chạy thẳng về phía trước, đột nhiên phát hiện phía trước có người, vừa muốn dừng lại nhưng vì chạy quá nhanh cô cứ vậy sa thẳng vào lòng người đàn ông.
“Em không đi được, anh đưa em về nhà được không?”
“Dù sao cũng là lần đầu của tôi… Không thể quá tuỳ tiện được.”
Chương 6: Không Biết Xấu Hổ
Đao Tam mặc dù phản ứng kịp thời, nhưng hắn làm sao là đối thủ của Nguyễn Tử Dương, vừa muốn né tránh thì một quyền của Nguyễn Tử Dương đã rơi trên mặt hắn, tức khắc làm hắn bay xa ba mét, thân hình lảo đảo ngã quỵ xuống mặt đất.
“Mẹ kiếp! Thằng ranh, mày muốn c·hết? Mày có biết tao là người của Phục Hưng không? Nếu không muốn c·hết thì đưa cô gái kia cho tao.”
“Một mình mày không thể khiến cô ta thoải mái được đâu, bọn tao nhất định sẽ khiến cô ta sướng đến phát điên.” Nhị Cẩu nở nụ cười d·â·m đãng, đối với Nguyễn Tử Dương tràn ngập khiêu khích.
Gã đàn ông dùng sức khoá chặt hai tay của Đoàn Uyển Nhi, ánh mắt trần trụi d·ụ·c vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoàn Uyển Nhi hạ mí mắt, bày ra bộ dáng xấu hổ, gương mặt phiếm hồng nói tiếp.
Nguyễn Tử Dương vốn không có ý định dừng tay, vừa muốn động thủ thì Đoàn Uyển Nhi vội vàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, hoảng sợ nói.
“Anh yêu, mấy người bọn họ có ý định xấu với bạn gái của anh.”
Mang theo tâm tình phức tạp trong lòng, Nguyễn Tử Dương cứ vậy đi về phía trước, đến khi nghe thấy một tiếng kêu, hắn mới sực tỉnh nhìn về phía xa.
“Gọi bạn em tới đón.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu mấy người muốn không phải không được, nhưng nơi này không thích hợp a, không bằng chúng ta đổi nơi khác.”
“Cút!”
“Ai muốn đi với mấy người! Còn không bỏ tôi ra, nếu không cha tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người.” Đoàn Uyển Nhi cắn răng, lớn giọng quát.
“Mày là ai? Không muốn c·hết thì cút đi cho tao!” Đao Tam mắt thấy Đoàn Uyển Nhi trong lòng người đàn ông, đáy mắt tràn ngập ghen tị.
“Xe em hỏng rồi.”
“Đừng nhiều lời, tao sắp không nhịn được rồi, nếu mày không động thì để tao lên trước.” Gã đàn ông trên mặt đầy rẫy những vết sẹo, dường như là người đứng đầu ở đây, hắn vừa lên tiếng hai người kia lập tức liền im bặt.
“Xe em đâu?”
Lén lút ra ngoài chơi nhưng không may bị cha phát hiện, vừa muốn quay về kí túc xá trốn vài hôm thì ai ngờ đến lại gặp phải đám lưu manh này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mắt thấy gã đàn ông bàn tay thô ráp muốn đặt lên bộ phận mẫn cảm của mình, Đoàn Uyển Nhi nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt mị hoặc nhìn hắn, thanh âm tràn đầy mê hoặc.
Bộ dáng Đao Tam lúc này vô cùng thê thảm, mơ hồ đã không nhìn rõ hình người, cả gương mặt đều tràn đầy máu tươi, toàn bộ xương hàm đều vỡ nát, chỉ cần thêm một chút lực đạo e rằng tính mạng của hắn cũng khó lòng mà đảm bảo.
Nhìn xem người đàn ông nằm thoi thóp trên mặt đất, Nguyễn Tử Dương thần kinh thoáng buông lỏng, hắn nghiến chặt răng, thầm hận bản thân mình, hắn rất sợ mình quay về con người trước kia, một người tuy là hắn nhưng lại hoàn toàn xa lạ.
Vừa nghe đối phương là người Phục Hưng, Đoàn Uyển Nhi liền cảm thấy ngày hôm nay có lẽ là ngày đen đủi nhất của cô.
Cảm nhận nhuyễn hương trong cơ thể, Nguyễn Tử Dương sắc mặt thoáng thay đổi, hắn dùng tay đẩy cô ra nhưng Đoàn Uyển Nhi lúc này hệt như một con bạch tuộc ôm chặt người hắn sống c·hết không chịu buông.
Hơn nữa ba người kia bộ dáng vô cùng dữ tợn, cô sợ Nguyễn Tử Dương sẽ gặp phải không ít đau khổ.
Một màn này hắn đã gặp không ít, vừa muốn rời đi thì phát hiện quần áo người này có chút quen thuộc, đến khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, sắc mặt Nguyễn Tử Dương liền tối sầm.
“Em gái, ăn mặc như vậy còn không phải đi tiếp khách, cô còn tỏ vẻ thanh cao cái gì, đi với bọn tôi một đêm, tôi nhất định sẽ khiến cô d·ụ·c tiên d·ụ·c tử.”
Chỉ thấy trong ngỏ hẻm có ba tên mặt mũi dữ tợn, trong đó có hai người đang đè chặt lên người cô gái.
Đoàn Uyển Nhi thần sắc lộ rõ vẻ lo sợ, mặc dù cô không biết Phục Hưng rốt cuộc là tổ chức gì, nhưng cha cô từng nói qua cho dù hắn ở Hà Nội có chút danh tiếng nhưng đứng trước Phục Hưng lại nhỏ bé vô cùng.
Đao Tam bưng má, thần sắc lộ vẻ kinh hãi, không chút tin tưởng nhìn về phía Nguyễn Tử Dương.
Nguyễn Tử Dương nhìn cô, ánh mắt không còn ác liệt như trước.
Hắn kêu lên một tiếng, hai tay nắm chặt đũng quần, nhân cơ hội Đoàn Uyển Nhi chạy thẳng về phía trước.
Nguyễn Tử Dương trừng cô một cái, hướng mắt về phía đám người, thật lâu sau mới phun ra một từ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Điện thoại em rơi rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.