Tạo Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Phục Hưng
Nguyễn Tử Dương sắc mặt thâm trầm, khoé miệng giương lên nụ cười lạnh.
Người này còn không phải Đoàn Uyển Nhi thì là ai.
“Lão đại anh không ở lại sao?”
Chỉ thấy trong tiếng nhạc ầm ĩ cùng ánh đèn mờ, trong đám đông có một cô gái đang ra sức nhảy những điệu nhảy nóng bỏng.
Hắn biết con gái mình từ bé đã được chiều chuộng vì vậy không tránh khỏi tính tình có chút cứng đầu, nhưng không nghĩ đến lá gan của cô lại lớn đến vậy.
“Có phải con bé đắc tội với cậu không?”
Hắn nhớ lại ngày trước, có những thứ vĩnh viễn không thể xoá mờ trong kí ức, Phục Hưng là nơi khởi đầu cũng chính là nơi kết thúc, hắn đã đánh đổi quá nhiều lúc này chỉ còn lại Hoàng Sở Du, hắn thật sự không muốn mất thêm một ai nữa.
Chỉ thấy cánh tay trái của hắn đã mất đi một bàn tay, mặc dù đã qua nhiều năm nhưng thói quen vẫn rất khó bỏ.
“Nay tôi có việc bận không thể ở lâu, cậu với Đoàn tổng có thể tự giải quyết, chuyện của Phục Hưng tôi không muốn nhúng tay.”
Hoàng Sở Du âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, quả đúng như lão đại nói, lá gan hắn gần đây có chút lớn, nếu là trước kia cho hắn một trăm cái mạng cũng không dám làm chuyện như vậy.
Nhiệt độ trong phòng thoáng chốc lạnh đi vài phần, không khí trở nên tĩnh mịch một cách đáng sợ, ngay cả hô hấp đám người cũng không dám thở mạnh sợ chọc hắn sinh khí.
Hoàng Sở Du còn chưa nói hết, Nguyễn Tử Dương nhìn hắn, ngữ điệu cũng lạnh đi vài phần.
Nguyễn Tử Dương biết hắn lo lắng điều gì, vỗ vai hắn trấn an.
Sau khi rời khỏi quán bar, Nguyễn Tử Dương liền châm lên một điếu thuốc, lâu ngày không gặp Hoàng Sở Du khiến cho tâm tình của hắn có hơi dao động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Tử Dương nói xong, không có ở lại mà trực tiếp cất bước rời đi, dù sao tối nay sẽ phát sinh chuyện quan trọng hắn làm sao có thể bỏ lỡ.
Âm nhạc điên cuồng vang lên, điệu nhạc đặc biệt của DJ kích thích dây thần kinh của mỗi người, đám đông đột nhiên hưng phấn điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc, cô gái giống như yêu nữ biểu diễn trên khán đài, trong sàn nhảy, không khí được hâm nóng tới cao trào.
Giữa một đám người có nam và nữ, cô giống như một bông anh túc nở rộ giữa rừng hoa, biết là có độc nhưng vẫn khiến người khác phải điên cuồng.
Hoàng Sở Du nhận thấy sắc mặt Nguyễn Tử Dương khó coi, còn tưởng hắn tức giận mình, trong lòng như lửa đốt, hắn thật sự rất hối hận, biết rõ lão đại từ trước đến nay ghét nhất có người tự quyết định thay mình, hắn dẫn Đoàn Dực đến mà không báo trước một câu, việc này đã chạm đến quy tắc của lão đại.
Nhưng dường như nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, thân hình run rẩy, khó khăn mở miệng.
“Chuyện này… Đúng là tôi có một cô con gái.” Đoàn Dực mặc dù không hiểu ý đồ của Nguyễn Tử Dương nhưng vẫn thành thật đáp.
“Tôi không có giận cậu, cậu là anh em tốt nhất của tôi, vì vậy tôi không muốn lần sau gặp lại cậu đã biến thành một cỗ t·hi t·hể, còn chuyện bên Trung Quốc không cần vội vàng, tính mạng phải đặt lên hàng đầu.”
“Lão đại…”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên tôi nhìn thấy một người rất giống con gái ông.”
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng, Đoàn Dực muốn mở miệng nhưng cổ họng như có gì nghẹn lại nhất thời nói không thành lời.
Nguyễn Tử Sâm dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn về phía dưới khán đài.
“Du, cậu đi theo tôi được bao lâu rồi.”
Nguyễn Tử Dương nhìn hắn một hồi, ánh mắt di chuyển về phía dưới khán đài.
“Lão đại hay để em gọi cô ta lên đây.” Hoàng Sở Du tinh ý, hắn hiểu rất rõ Nguyễn Tử Dương, lão đại làm sao tự nhiên đi quản chuyện người khác, giữa hai người này nhất định có chuyện mờ ám.
“Vậy cậu có biết tôi ghét nhất chuyện gì không?”
“Tôi biết tính cách của cậu, nếu không phải có sự tình cậu nhất định sẽ không đi giúp người khác, vì vậy tôi có thể bỏ qua, nhưng mong rằng sẽ không có lần thứ hai.”
“Không cần…” Nói xong, Nguyễn Tử Dương liền đứng dậy.
Hoàng Sở Du nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa, trong lòng có hơi xúc động, lão đại mặc dù không muốn quản chuyện Phục Hưng, nhưng lại ngầm vì hắn giúp hắn không ít lần, vừa muốn mở miệng nói một tiếng cảm ơn, nhưng bỗng nhiên lời nói như nghẹn lại cổ họng, bởi vì hắn cảm thấy cho dù vạn lời nói cũng không thể đáp nổi ân tình này.
Đoàn Dực làm sao không hiểu Nguyễn Tử Dương đang chế giễu mình, gương mặt có hơi đỏ, ngày hôm nay cô con gái này của hắn thật sự đã làm hắn mất hết mặt mũi.
“Con gái của ông phóng túng như vậy cũng không phải chuyện tốt, nên nghiêm khắc dạy dỗ lại.”
Vừa dứt lời, Hoàng Sở Du không nói một lời quỳ mạnh xuống đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm nay cô ăn mặc hết sức nóng bỏng, áo đen trễ ngực để lộ ra bầu ngực sung mãn, no đủ. Chiếc quần đen ngắn khiến cho đôi chân thon dài đều được phơi bày, (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhất thời mấy người liền rơi vào do dự, mặc dù bọn họ không muốn làm trái ý Hoàng Sở Du nhưng khí tràng của người đàn ông này thật sự quá mạnh, ép người khác đến hít thở không thông, nếu không dựa vào nhan sắc của hắn nào cần Hoàng Sở Du ra lệnh tất cả đã sớm nhảy vào sâu xé. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Sở Du thấy vậy liền lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt, dù sao trước kia Đoàn Dực từng giúp hắn không ít chuyện hắn cũng không muốn ông rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Vừa thấy Nguyễn Tử Dương rời đi, Hoàng Sở Du vội vàng chạy về phía hắn, theo thói quen từ trong túi rút ra một điếu thuốc châm cho hắn, nhưng bàn tay vừa giơ lên, hắn liền nở nụ cười khổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi nhìn đến một bóng hình quen thuộc hắn có hơi sững sờ.
“Dực tổng, tôi nhớ không nhầm ông có một cô con gái đúng không?”
“Mấy cô không mau phục vụ anh Dương, còn ngồi đó làm gì.”
Hai từ ác quỷ cũng không đủ hình dung, một Nguyễn Tử Dương với đôi đồng tử màu đỏ vẫn là nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời hắn.
“Cậu nói đúng, là do tôi mấy năm nay đã quá nuông chiều nó.” Đoàn Dực gật đầu, vội vàng đáp.
Ngay lúc mọi người trong phòng đều rơi vào suy nghĩ của riêng mình thì Nguyễn Tử Dương lại hướng về phía Đoàn Dực lên tiếng.
Nghe vậy, Đoàn Dực cùng Đoàn Thiên Dực đều nhìn xuống khán đài, khi nhìn thấy gương mặt của cô cả hai đều c·hết lặng.
“Lão đại, anh phải tin tưởng em, cho dù thế nào em cũng không bao giờ phản bội anh.”
“Lão đại gì chứ, tôi đâu phải xã hội đen, tôi chỉ là người bình thường mà thôi, mở một vài công ty nhỏ làm ăn đàng hoàng chân chính…” Khẽ lắc ly nước trong tay, hắn nhìn Đoàn Dực nhếch miệng cười: “Tôi nói đúng không ông Dực.”
Chương 5: Phục Hưng
Nguyễn Tử Dương nhịp tay theo tiết tấu gõ lên bàn.
Thời gian hai năm đã làm hắn quên mất một vài chuyện, nhưng hắn sợ Nguyễn Tử Dương mãi mãi là điều không bao giờ thay đổi, đặc biệt khi đã nhìn thấy một bộ mặt khác của hắn.
“Chín năm tám tháng anh Dương.”
Hắn rốt cuộc cũng hiểu, ba chữ hồ ly tinh đặt trên người cô thật sự không oan uổng.
“Không cần, các cô cứ chăm sóc cậu ta đi.”
Đoàn Dực vì tức giận mà gương mặt trở nên đỏ bừng, gân xanh lộ rõ trên trán.
Dường như bọn họ rất sợ Hoàng Sở Du, thấy hắn quát lớn tất cả đều nhanh chóng hướng về Nguyễn Tử Dương, nhưng còn chưa đi được vài bước đã bị hắn đuổi ra.
“Tuy nhiên nhảy rất đẹp, nên thưởng.” Nguyễn Tử Dương nhếch miệng, châm chọc nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.