Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 156: Đến Trần gia trang nghe chuyện Thông Thiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Đến Trần gia trang nghe chuyện Thông Thiên


“Thông Thiên Hà tám trăm dặm rộng,

“Ha ha ha! Tưởng là ai, hoá ra là Huyền Thuỷ! Con đừng lo, nàng ta còn phản bội cái ‘Thần Giáo’ đó trước con nữa. Bây giờ đang là hiền thê thục nữ, bận sinh hài tử cho tình lang rồi!”

Đường Tăng:…

Theo chân viên ngoại bước vào trong, mấy thầy trò cuối cùng cũng biết vì sao ông không ngại mời người lạ vào nhà. Vừa mới bước vào trong đã thấy gia nhân, người hầu tới lui tấp nập lo chuyện ma chay, có kẻ cao to chả kém Sa Tăng, có người lực lưỡng không khác chi Bát Giới.

Năm sư đồ còn đang hoang mang, không biết chuyện gì, thì ông lão đã tiến lên nói:

Trong không khí thoang thoảng mùi bông lau sậy và mùi hăng hăng đặc thù của cá, tôm phơi khô, Ngộ Không còn ngửi ra được một mùi hương khói phảng phất. Tai nghe tiếng kèn trống, mũi hướng phía mùi hương, Ngộ Không nhìn thấy một nhà trông khá giả, hình như đang tổ chức đám tiệc chi đó.

Mực nước sâu thăm thẳm khôn lường.

Suy nghĩ hoài mà cũng chẳng ra, Đường Tăng không nghĩ ngợi nữa, tiếp tục nằm thiền hồi phục thương thế. Đi được một quãng, sư huynh đệ Ngộ Không nhìn nhau trao đổi ánh mắt, chốc sau Ngộ Không dường như được phó thác sứ mệnh nào đó, vò đầu bứt tai bước đến bên Tử Liên hỏi:

“Mô Phật! Lão thí chủ hiểu lầm rồi! Bọn ta là tăng sĩ Đông Thổ, đi sang Tây Phương bái Chân Phật, cầu Chân Kinh. Bởi vì nghe bên đây trống nhạc tấu vang, không biết có chuyện chi nên ghé qua xem thử. Thấy nhà có ma chay, không tiện hỏi thăm nên mới định quay đầu đi!”

Nhưng nếu không cống nạp đồng nam, đồng nữ, Thông Thiên Đại Vương sẽ giáng tội xuống, cho l·ũ l·ụt, t·hiên t·ai quấy phá khôn nguôi, người n·gười c·hết trôi, c·hết chìm không phải không có. Chính vì vậy, hơn 500 hộ dân ở Trần Gia Trang, cũng chỉ đành nhịn đau cắt ruột, mỗi năm sẽ thay phiên nhau cống nạp đồng nam, đồng nữ cho Đại Vương ăn thịt.

“Than ôi! Khổ cho phận già bọn ta, tuổi sắp xế chiều mới có được mụn con, bây giờ phải cống nạp tế thần mất rồi! Hu hu hu!”

“Buồn? Buồn chuyện gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tên kia? Hắn là ai?”

Thầy trò đi đến gần tới cửa, mới biết người ta đang tổ chức ma chay, sợ tang gia bối rối nên định quay đầu qua nhà khác. Tuy nhiên, có một ông lão quý khí vô cùng đã nhìn thấy họ, kêu gia nhân ra dắt họ vào.

“Cũng là tại bọn con tài hèn sức mọn, không những không thể chia sẽ bớt gánh nặng cho sư phụ, mà còn làm gánh nặng thêm cho người!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hắc Bào Hộ Pháp – Hắc Thuỷ Huyền Xà!”

Chính vì thế, hiện tại Đường Tăng cũng không thể nào ung dung rảo bước về tây như trước nữa. Thế là hắn đành “hái” Ngộ Đạo Tử Liên trên Cửu Bảo Trượng xuống, đeo kính râm vào, nằm vắt vẻo trên toà sen.

“Trần Thanh ta đây đã sống gần 70 tuổi rồi, mà chưa từng gặp trường hợp nào như thế này cả. Trưởng lão ôi, trưởng lão là bậc tu hành thì đừng có nói ngoa mà mắc tội. Từ Đông Thổ tới đây chí ít cũng 54000 dặm, không biết bao muôn trùng hiểm nguy, làm sao người trần mắt thịt có thể vượt qua được?”

“Mô Phật! Bần tăng xin mạo muội hỏi một câu, nhà lão viên ngoại vốn không có tang sự mà lại tổ chức cầu siêu là tại vì sao?”

Sa Tăng nói thêm.

Đường Tăng hỏi tiếp, nhưng Tiểu Phàm cũng lại lắc đầu.

Bát Giới lân la lại, ấp úng nói.

Trương Tiểu Phàm nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm vì bị sốc không thôi, Đường Tăng phải cố giải thích tường tận hắn mới tạm tin chuyện đó. Đoạn, Đường Tăng hỏi tiếp:

Trời lặng gió sóng trào cuồn cuộn? (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy sắc trời cũng đã ngã màu tối, Trần viên ngoại tốt bụng mời mọi người vào nhà ở lại một đêm rồi hẵng đi. Thịnh tình không thể chối từ, thầy trò Đường Tăng thuận theo lời mời của Trần viên ngoại bước vào trang viên.

Vốn dĩ nhà của Trần viên ngoại giàu có nhất quanh đây, đất chín chục miếng, ruộng gần trăm khoảnh, gia cầm, gia s·ú·c gộp lại cũng cả ngàn con, lúa thóc, vải vóc, của cải nhiều không kể xiết, chả tiếc chi cống nạp mấy con. Ấy thế nhưng, đồng nam, đồng nữ cũng chẳng thể thiếu, huồng hồ gì cũng là con mình dứt ruột đẻ ra, làm sao mà đành đoạn mang đi cống nạp. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sư phụ! Ngài còn buồn lòng chuyện hôm trước sao?”

Tiểu Phàm nhíu mày, lo âu đáp.

Chương 156: Đến Trần gia trang nghe chuyện Thông Thiên

Ngao Liệt thuật lại với giọng buồn buồn.

Đoạn, mấy thầy trò phải tốn hết sức chín trâu, mười hổ mới thuyết phục được Trần viên ngoại. Thoạt đầu, Trần viên ngoại vẫn còn hơi bán tính bán nghi, nhưng trông đám người Ngộ Không tướng mạo lạ kì (do đã biến hoá đôi chút cho giống người thường) chắc mẩm cũng có chân tài thực học, nên cũng tin tưởng, tán thán ý chí của mấy sư đồ không thôi.

“Ôi chao! Các con hiểu lầm rồi, ta trầm tư chuyện khác chứ không phải chuyện tu vi. Tu vi khôi phục lại mấy hồi ấy mà, quan trọng là tất cả chúng ta đều vượt qua được kiếp nạn đó là được!”

“Haizz! Thánh Tăng… sư phụ mắt sáng như đuốc!”

Muốn qua sông nan giải muôn phần.”

Đường Tăng nghi hoặc hỏi lại.

Nói tới đây, hai lão huynh đệ họ Trần nhìn hai đứa trẻ ngây ngô nô đùa trước sân, sụt sùi khóc than:

Tiểu Phàm trầm giọng, nặng nề nói.

“Thú thật với ngài, con đang lo nếu rời khỏi ‘Thần Giáo’ tên kia sẽ tìm đến con tính sổ. Tất nhiên là con không sợ hắn, nhưng Bích Dao thì…”

Lần này tới Đường trưởng lão cũng nhíu mày không thôi, hắn thực sự không nghĩ ra nếu không phải hai người này, thì còn ai có thể dao động được những trụ cột Ma giáo cổ xưa như Huyền Thuỷ gia nhập cái đồ quỷ “Thần Giáo” gì đó? Hỏi trực tiếp Tiểu Phàm, thì hắn bảo lúc đó hắn đã thề với Thiên Đạo rồi, không trực tiếp nói ra được.

Đường Tăng nghe vậy liền phân trần:

Mặc dù Đường Tăng nói như vậy, nhưng huynh đệ Ngộ Không vẫn phải xác thực lại đôi ba lần nữa, tới khi khẳng định là Đường trưởng lão thật sự ổn mới thôi.

“Không phải La Hầu? Vậy thì là Vô Thiên?”

Trong lúc chờ hạ nhân dọn đồ ăn lên, Đường Tăng vốn đã biết nhưng vẫn hỏi:

Đường Tăng nghe xong thì mỉm cười đáp:

Nhất là phải kể đến Thanh Bình Kiếm của Thông Thiên Thánh Nhân, con sông Thông Thiên này chính là do một kiếm của ngài ta chém ra mà thành. Vì lẽ đó, chư vị đại năng mới gọi đây là Thông Thiên Hà, nhưng càng lưu truyền về sau người ta càng quên đi cái điển tích đó, mà lại lý giải tên con sông theo một cách nôm na, khiên cưỡng như đã thấy.

“Cuối cùng thì cái ‘Thần Giáo’ quái quỷ đó do ai cầm đầu? La Hầu à?”

Trần viên ngoại năm nay đã 63, nhưng cũng có một đứa con gái với th·iếp thất, năm nay mới lên 8 tên Nhất Xứng Kim, còn em trai Trần Thanh năm nay đã 58 tuổi có đứa con trai lên 7 gọi Trần Quan Bảo. Theo như tính toán, năm nay đã đến nhà bọn họ cống nạp đồng nam, đồng nữ. Dù thương con, nhưng ngặt nỗi không cống nạp 2 đứa nhỏ thì cả xóm cũng c·hết, nên chỉ đành ngậm ngùi mà tổ chức cầu siêu sớm cho chúng, rồi tối nay đem ra miểu Thông Thiên cống nạp.

Nói tiếp chuyện hậu di chứng của Đường trưởng lão. Quả thật lần này hơi quá trớn nên hầu như toàn thân Đường Tăng hiện tại đã như miếng giẻ rách, mắt mù tạm thời, kinh mạch nứt vỡ, nguyên thần hao tổn, di chuyển thôi cũng sẽ như ngàn kiến cắn xé thân thể.

Tất nhiên Đường Tăng tạm thời không thể vận dụng pháp lực, không thể điều khiển Tử Liên di chuyển, nên đành nhờ các đồ đệ thay nhau “dắt” Tử Liên đi theo. Khi nào nắng quá thì kêu Ngộ Không hạ Già Thiên Xích Tán xuống 1 chút che nắng.

Nói tới đây, lại phải nhắc đến trận đại chiến kinh khủng kh·iếp của 5 vị Thánh thời Phong Thần đại kiếp. Bởi vì các vị này đánh nhau quá dữ dội, Tam Giới gần như sụp đổ. May mà Hồng Quân Đạo Tổ cứu lại kịp, nhưng cũng để lại “di chứng” là vô vàn biển sâu, sông lớn do dư âm của trận đánh tạo ra.

Phía trước, Bát Giới móc bồ cào vào Tử Liên lôi theo, phía sau, Đường Tăng nằm thiền trên toà sen nhớ lại đoạn hội thoại đêm trước khi chia tay với Trương Tiểu Phàm: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngài đừng giấu bọn con nữa, ngài buồn lòng vì bị hao tổn tu vi có đúng không? Với lại mắt của ngài…”

“Các vị ôi, sao mà các vị đến trễ thế? Cả đoàn tăng sĩ đã vào chỗ tụng niệm hết thời kinh rồi! Thôi thì sự việc cũng xong, các vị vào dùng bữa đi rồi hẵng về!”

Trần Trừng thở dài ngao ngán, nói. Trên khuôn mặt đã có đường nét của tuổi tác, lại hằn thêm vài vệt buồn của nỗi âu lo.

Ông lão nghe xong thì sửng sốt một chút rồi phì cười nói:

“Haizzz! Tổ chức cho con của lão cùng con của em lão!”

Đường Tăng nghe vậy thì nghi hoặc, vấn:

Theo lời kể của Trần viên ngoại – Trần Trừng, sông Thông Thiên có một vị Thông Thiên Đại Vương pháp lực phi thường, có thể độ cho hơn 500 hộ bá tánh Trần Gia Trang dọc bờ sông quanh năm mưa thuận, gió hoà, mùa màng tốt tươi. Tuy nhiên, cứ mỗi năm như thế phải cống nạp cho Thông Thiên Đại Vương một đôi đồng nam, đồng nữ, cùng dê, heo, gà, vịt,… làm tế phẩm.

Đang đắn đo không biết qua sông thế nào, thì mấy thầy trò nghe có tiếng kèn trống quanh quẩn đâu đây. Ngộ Không thấy vậy liền nhảy lên mây ngó xuống, thì thấy gần đó có một xóm gần 500 cái nhà, nhà nào nhà nấy đều có chài, lưới phơi trước sân, thuyền bè đậu sát bờ sông thành một dọc, chắc là thôn xóm làm nghề ngư phủ.

Thì ra, ông lão này tưởng mấy thầy trò là tăng sĩ đến cầu siêu, hộ niệm, bởi vì tới trễ nên không dám vào nhà.

Trương Tiểu Phàm nghe Đường Tăng nói thẳng thừng như thế, cũng ngạc nhiên một thoáng. Có vẻ như Đường Tăng biết nhiều thứ hơn hắn tưởng. Nhưng lần này Đường Tăng đoán sai, bởi vì Tiểu Phàm lắc đầu.

Thế là mấy thầy trò dời bước tới đó xem thử, sẵn tiện xin bữa cơm chay cùng hỏi han tí chuyện.

Đường Tăng nghe vậy thì không khỏi phì cười:

Xuân qua, hạ đi, thu lại đến, mấy thầy trò ngày đi đêm nghỉ không biết đã qua bao nhiêu dặm đường. Đến một nơi thấy phía xa xa kia là một con sông to lớn vô cùng, chung quanh lặng gió mà nước sông cuồn cuộn không ngừng. Dòng nước cứ thế chảy xiết về một hướng mà không thấy bờ bến, như thể là đang chảy ngược lên trời, nên người ta gọi nó là Thông Thiên Hà.

“Mấy hôm nay ta cảm nhận được con có vẻ không vui?”

Cạnh bờ sông có một tảng đá to, trên ghi Thông Thiên Hà, dưới đề:

“Đại sư huynh và Nhị sư huynh nói đúng! Suốt quãng đường vừa qua thầy cứ trầm tư không thôi, không nói một lời nào! Chắc chắn là còn buồn chuyện đó!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Đến Trần gia trang nghe chuyện Thông Thiên