0
4:30 sáng
Màn đêm vẫn đang dùng những phút cuối cùng bao phủ lấy cả thủ đô, một màu xám âm u như lớp sơn dày bao trùm lên tất cả. Không khí lạnh buốt, sương giăng khắp nơi, đè nặng từng hơi thở, ép mọi âm thanh xuống đến tận cùng. Tiếng còi xe, tiếng bánh xe lăn nhẹ trên mặt đường, mọi thứ đều thì thầm, yếu ớt và rụt rè, như thể sợ hãi sẽ đánh thức một thứ gì đó đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Bên bờ sông Hồng, ở một khúc vắng, hai bóng người lặng lẽ ngồi bên mép nước, trên tay mỗi người là một cây cần câu. Họ ngồi bất động, im lặng như hai pho tượng cổ, trơ lì với thời gian. Ánh mắt họ đăm đăm, chăm chú nhìn dòng nước nhạt nhẽo trôi, như hai bóng ma đơn độc tồn tại trong thế giới riêng, xa rời mọi ràng buộc của thực tại.
Gió lạnh đầu thu lướt qua, mang theo làn hơi ẩm mỏng manh phủ lên mặt sông. Mặt nước lặng lờ bốc hơi, trôi hững hờ giữa không trung, tạo thành một màn sương mờ ảo bao trùm lấy dòng sông. Những bụi cỏ lau bên bờ đung đưa trong gió, mỗi chuyển động như thể có gì đó vô hình đang len lỏi giữa những thân lau, âm thầm theo dõi hai người, từng chút một. Tiếng côn trùng rả rích từ trong bụi cỏ, hoà vào tiếng nước chảy lặng lẽ, tất cả đan xen thành một thanh âm đều đặn, lạnh lùng mà hoàn mỹ đến đáng sợ.
Xa xa, những ánh đèn neon từ các tòa cao ốc hắt xuống mặt sông, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua làn sương trắng đục, biến các toà nhà thành những cung điện lơ lửng giữa bầu trời xám xịt. Dưới lớp sương mù dày đặc, từng ánh đèn yếu ớt lấp lánh như những vì sao lạnh lẽo, tô điểm cho một thế giới huyền hoặc và xa lạ.
Một trong hai người khẽ suýt một tiếng, âm thanh nhỏ nhưng vang lên đột ngột, giống như một nhát búa vô hình đánh tan bầu không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch bao trùm quanh họ.
“Lạnh quá…” Thám tử Ngọt kéo vạt áo che lấy cơ thể, bàn tay xiết chặt lấy hai bên áo, như thể muốn níu giữ từng tia hơi ấm không để thoát ra. Đôi mắt anh vẫn dõi về xa xăm.
Nam ngồi bên cạnh, thoáng nhếch mép:
“Sợ thì đi về.”
Ngọt không đáp, mắt anh chăm chú nhìn vào mặt nước đục lờ, nơi ánh đèn từ thành phố xa xa phản chiếu như những chấm sáng yếu ớt. Anh cất tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng có chút chế giễu:
“Còn cậu? Ba ngày không về tắm, cậu không thấy khó chịu à?”
Nam, bạn thân của thám tử Ngọt, anh vừa trở về từ Nhật Bản sau nhiều năm công tác, ngồi đó lặng lẽ, dáng vẻ ung dung, phóng khoáng. Cậu có cuộc sống mà nhiều người mơ ước, tiền bạc chỉ là con số, công việc không còn là điều bắt buộc. Vậy mà thay vì phung phí vào những thú vui xa xỉ, Nam chọn sống những ngày nhàn nhã, tìm kiếm sự thanh thản trong từng khoảnh khắc bên bờ sông lặng lẽ.
Nam khẽ cười, ánh mắt không rời khỏi cần câu:
“Có hơi ngứa… nhưng chẳng đáng để về nhà.”
Lời nói nhẹ nhàng, bâng quơ, như thể ba ngày ấy chẳng là gì đáng bận tâm. Không gian lại chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng gió khẽ rì rào qua tán cây và tiếng nước vỗ nhè nhẹ vào bờ. Ngọt trầm ngâm nhìn bạn, hơi nheo mắt như cố dò xét điều gì từ cái vẻ ngoài ất ơ ấy.
Một lúc sau, Ngọt lên tiếng, lần này giọng điệu nghiêm túc hơn:
“Công việc ở bên Nhật thế nào? Tại sao lại nghỉ mà về Việt Nam thế? Đừng nói với tớ là có quá nhiều tiền nên cậu muốn về quê ngồi câu cá đấy nhé.”
Nam khẽ chép miệng, vẻ mặt thoáng chút đăm chiêu nhưng giọng cậu vẫn bình thản:
“Tớ vướng phải một chút rắc rối ở bên đó, không ở lại được.”
Ngọt liếc nhìn bạn, mắt lóe lên tia tò mò:
“Rắc rối gì thế?”
Nam nhún vai, ánh mắt lướt qua Ngọt rồi nhanh chóng nhìn đi nơi khác, như thể muốn dập tắt câu chuyện:
“Việc linh tinh thôi, không đáng kể.”
Như để chuyển hướng cuộc trò chuyện, Nam đột nhiên hỏi, giọng trầm nhưng đầy quan tâm:
“Đừng chỉ nói về tớ, cậu dạo này thế nào?”
Thám tử Ngọt cảm nhận được sự né tránh trong câu trả lời của Nam, nhưng không vội truy vấn thêm. Anh bình thản trả lời, giọng điềm đạm như chính không gian yên tĩnh của buổi sớm:
"Gần đây tớ cũng chẳng nhận được ủy thác nào. Cậu biết đấy, công việc của tớ có khi cả tháng trời chẳng ai tìm đến."
Nam, mắt vẫn hướng về phía phao câu của mình, gật đầu nhè nhẹ. Với nụ cười thoáng qua, cậu đáp:
"Nếu cần hỗ trợ tài chính, cứ bảo tớ. Đừng ngại."
Ngọt mỉm cười, lắc đầu nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn sắc sảo nhưng thư giãn:
"Tạm thời không cần. Cảm ơn cậu."
Sau đó, không gian lại trở về sự im lặng vốn có của nó. Hai người tiếp tục ngồi lặng lẽ, như thể sự tĩnh lặng này là điều cần thiết để họ chiêm nghiệm những suy nghĩ riêng. Sự yên ả chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ và tiếng chim hót vọng lại từ xa.
Bỗng nhiên, thám tử Ngọt nhận thấy phao câu của mình khẽ giật. Một cử động nhỏ nhưng đủ để anh cảm nhận được. Ngọt nheo mắt quan sát kỹ, rồi bất chợt phao chìm sâu xuống nước, báo hiệu một cú cắn câu. Nhanh như cắt, anh giật mạnh cần câu, động tác dứt khoát và đầy kinh nghiệm.
Sợi dây căng lên, chống lại lực kéo của con cá lớn đang cố thoát thân. Ngọt cảm nhận được sức nặng từ phía đầu dây bên kia, và sau vài giây giằng co, anh bắt đầu quay cuộn dây, từng vòng chắc chắn. Cần câu cong lại, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, kéo từng nhịp đều đặn, không hề vội vã. Con cá quẫy mạnh, tạo ra những tiếng động nhỏ giữa dòng nước yên tĩnh.
Cuối cùng, sau một vài phút nỗ lực, một con cá chép lớn nhô lên khỏi mặt nước. Thân cá sáng bóng, khi Ngọt kéo nó lên bờ, con cá vẫn giãy giụa, nhưng rõ ràng là đã thua cuộc. Nó nặng khoảng 1kg, một chiến lợi phẩm đáng tự hào cho buổi câu sáng nay.
Thám tử Ngọt nhìn con cá trong tay mình, nụ cười thoáng hiện trên môi, khi khoảnh khắc yên bình của buổi sớm dường như được hoàn thiện thêm bởi niềm vui nhỏ nhoi này.
Nam nhìn thấy con cá chép lớn lấp lánh trong tay thám tử Ngọt, không khỏi xuýt xoa:
“Sao cậu may mắn thế nhỉ?”
Anh thở dài, ánh mắt lướt qua sô cá của Ngọt, nơi chứa khoảng chục con, to nhỏ khác nhau. Ngay cả con cá vừa câu lên cũng chưa phải là lớn nhất. Một con cá chép khác, to gần hai cân, nằm lẫn trong đám cá, lặng lẽ như một chiến tích của một tay câu chuyên nghiệp.
Nam liếc nhìn về phía sô của mình, trống rỗng không có lấy một con. Mặc dù đã ngồi câu suốt ba ngày, kết quả của anh chẳng hề giống Ngọt. Thay vì những con cá tươi ngon, sô của Nam chỉ chứa đựng những món đồ lạ lùng, kỳ quặc. Anh nhún vai, lắc đầu cười khổ.
“Dù chưa câu được con cá nào, nhưng những thứ khác thì... nhiều vô kể,” anh nói, nhìn về đống linh tinh xếp thành một núi nhỏ dưới chân. Một đôi giày rách, hai cái áo, một cái quần đùi cũ, một chiếc balo bị sờn, ba cái quần lọt khe và thậm chí có cả một tấm ảnh cưới nhòe nhoẹt nước. Trong đống đồ ấy, lại có một vòng cổ bằng vàng, một chiếc đồng hồ Patek Philippe Grandmaster Chime đắt tiền, và một chiếc iPhone 13 đã ngâm nước không biết bao lâu. Điều kỳ lạ nhất là chiếc ví đeo tay, bên trong còn nguyên 50 triệu đồng tiền mặt, nhăn nhúm nhưng vẫn còn giá trị.
Nam mỉm cười khổ sở, liếc nhìn Ngọt:
“Thay vì cá, tớ lại thành người thu gom đồ đạc dưới đáy sông.”
Ngọt bật cười nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua đống đồ hỗn độn dưới chân Nam. Trong khi một bên là xô cá đầy ắp, thì bên kia lại chất đống những thứ kỳ lạ mà Nam vô tình "câu" được:
“Nghe có vẻ như cậu mới là người thắng cuộc hôm nay với bộ sưu tập này. Những thứ này chắc chắn có giá trị hơn cả mẻ cá của tớ.”
Nam dùng chân gạt vòng cổ, đồng hồ và những món đồ có giá trị về phía sau, rồi cười đùa:
“Cậu có thể lấy tất cả nếu muốn.”
Ngọt nhìn những thứ rác rưởi đúng nghĩa còn sót lại, bĩu môi:
“Tớ không cần những thứ này.” Ánh mắt anh vô ý liếc về phía chiếc quần lọt khe đã thủng lỗ.