Tình sinh ra trong một gia đình vốn đã rạn nứt từ gốc rễ. Mẹ cô, một người phụ nữ đẹp nhưng luôn khao khát tự do, đã quá chán ngán cuộc sống tù túng trong bốn bức tường lạnh lẽo với người chồng cục cằn, thô lỗ. Bà mong muốn những thứ xa hoa, nhưng tất cả những gì bà nhận được là sự đổ lỗi và một sự oán hận không thể nguôi ngoai. Ngày bà rời bỏ ngôi nhà, đi không một lời từ biệt, chỉ để lại sau lưng những mảnh vụn của một cuộc hôn nhân đổ vỡ, Tình vẫn còn quá nhỏ để hiểu rõ những gì đã thực sự xảy ra, nhưng trái tim non nớt của cô đã cảm nhận được nỗi trống trải đến nghẹn ngào.
Người cha, dần trở nên cay nghiệt và đắng chát, không còn ai để đổ lỗi ngoài đứa con gái. Tình trở thành tấm gương phản chiếu mọi thất bại và bất hạnh của ông. Mỗi lần nhìn thấy cô, ông lại nhớ đến sự phản bội của người vợ, và điều đó khiến ông mất kiểm soát. Ông trút lên Tình tất cả nỗi đau, sự tức giận, những gì không thể nói thành lời. Bằng những trận đòn roi và những lời chửi rủa tàn nhẫn, ông biến cô thành n·ạn n·hân của chính nỗi bất hạnh của mình.
Cô lớn lên trong bầu không khí nghẹt thở của sự oán hận, mỗi ngày trôi qua đều in hằn thêm một v·ết t·hương, cả thể xác lẫn tinh thần. Không có tiếng cười, không có sự an ủi, Tình sớm nhận ra rằng trong thế giới này, không ai bảo vệ cô ngoài chính cô. Thế giới xung quanh cô chỉ toàn đau đớn và bất công, và để tồn tại, cô phải trở nên mạnh mẽ, phải học cách tự đứng vững giữa cơn bão đời.
Nhưng điều đó cũng khiến tâm hồn cô méo mó. Sự dịu dàng, sự đồng cảm những cảm xúc mà lẽ ra cô nên học được từ gia đình đ·ã c·hết yểu trong cô từ những ngày đầu đời. Thay vào đó, cô bị ám ảnh bởi một ý nghĩ: chỉ có quyền lực, chỉ có sức mạnh mới cứu rỗi được cô, mới mang lại cho cô sự tự do mà cô khao khát. Những tổn thương sâu sắc không được chữa lành đã khiến cô lạc lối trong chính suy nghĩ của mình.
Khi trưởng thành, Tình bước vào trường y không vì lý do cao cả hay tình yêu đối với nghề, mà vì cô tin rằng đây là con đường tắt giúp cô đạt được quyền lực và sự kiểm soát mà cô khao khát bấy lâu. Cô nhìn người khác với con mắt của kẻ luôn tính toán, đánh giá, chứ không phải là một người muốn giúp đỡ. Mọi hành động của cô đều có mục đích, đều nhằm khẳng định vị thế và sự tồn tại của mình trong một thế giới mà cô tin rằng không có chỗ cho lòng tốt hay tình yêu thương.
Trong những năm học đại học ấy, cô học cách che giấu bản chất thật của mình dưới lớp vỏ bọc của một sinh viên gương mẫu, hiền lành và cần mẫn. Nhưng bên trong, cô luôn âm thầm quan sát, luôn chờ đợi cơ hội để tiến xa hơn, để có thể vượt lên trên mọi người và trở thành kẻ chiến thắng trong trò chơi cuộc đời mà cô tự đặt ra.
Khi ra trường với tấm bằng y khoa, Tình cảm thấy mình đã có đủ sức mạnh để kiểm soát số phận. Nhưng sự trống rỗng trong lòng cô vẫn còn đó, như một cái hố đen không thể lấp đầy. Những v·ết t·hương từ quá khứ không hề biến mất, chúng chỉ nằm sâu trong cô, chờ đợi thời điểm thích hợp để trỗi dậy và xé toạc mọi sự che đậy. Dù bề ngoài có vẻ bình thản, tâm hồn cô luôn dậy sóng với nỗi cô đơn và sợ hãi không bao giờ nguôi.
Và rồi, cô gặp Hiếu một người mà dường như có tất cả những gì cô hằng ao ước: sự tự do, quyền lực, và có lẽ, là tình yêu thương thật sự. Tình không chỉ bị thu hút bởi vẻ ngoài hào nhoáng của Hiếu, mà còn bởi hình ảnh người đàn ông đối lập hoàn toàn với người cha mà cô căm ghét. Cô bắt đầu tiếp cận Hiếu, từng bước, từng bước một, nhưng không phải vì tình yêu mà vì sự khao khát chiếm đoạt. Với cô, Hiếu không phải là người để yêu, mà là thứ để kiểm soát, để lấp đầy khoảng trống sâu thẳm trong tâm hồn cô, dù chỉ là tạm thời.
Hiếu không chỉ sở hữu vẻ ngoài cuốn hút, mà dường như trong mỗi hành động, từng cử chỉ của anh đều toát lên một phẩm chất thánh thiện hiếm thấy trong thế gian này. Anh là mẫu người khiến ai cũng dễ dàng mở lòng, vì ở anh, tồn tại một sự rộng lượng sâu thẳm, một niềm thiện chí gần như không bao giờ vơi cạn. Chính sự đối lập khắc nghiệt giữa sự nhân từ của Hiếu và sự tàn nhẫn mà Tình đã phải hứng chịu từ người cha độc đoán đã làm cô không thể cưỡng lại sức hút của anh. Hiếu, với lòng trắc ẩn của mình, là tất cả những gì mà Tình luôn khát khao nhưng chưa bao giờ có được trong suốt những năm tháng cô độc, dằn vặt. Cô tiếp cận anh bằng sự kiên trì lạnh lùng, lặng lẽ, từng chút một, sử dụng tất cả những kỹ năng mà cô đã học được qua năm tháng trui rèn trong sự dày vò của chính mình.
Ban đầu, Hiếu chỉ xem Tình như một người quen thân thiện, không hơn. Anh không thể hiểu được những dòng cảm xúc cuộn xoáy trong lòng cô, những nỗi ám ảnh và sự đấu tranh nội tâm mà cô che giấu sau vẻ ngoài điềm tĩnh. Nhưng Tình không phải người dễ bị bỏ qua. Cô tiếp tục tìm cách thu hút sự chú ý của Hiếu, cho đến khi anh bắt đầu nhận ra những biểu hiện khác lạ từ cô. Tuy nhiên, Hiếu không có ý định tiến xa hơn, bởi trong lòng anh đã có hình bóng khác. Lan, người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài dịu dàng nhưng quyết đoán, là người mà anh thực sự yêu thương. Mỗi lần anh nhìn thấy cô, lòng anh lại tràn ngập cảm giác kính trọng và ngưỡng mộ, bởi Lan không chỉ đẹp mà còn đầy nghị lực trong sự nghiệp.
Tình nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của Lan trong cuộc đời Hiếu. Sự ghen tị âm ỉ trong lòng cô dần biến thành một ngọn lửa không thể dập tắt. Lan dường như có tất cả những gì mà Tình không thể với tới, tình yêu của Hiếu, sự ngưỡng mộ của mọi người. Dù Lan từ chối Hiếu nhiều lần vì đam mê công việc, trong mắt Tình, điều đó chẳng khác gì một sự c·ướp đoạt. Những mảnh hạnh phúc nhỏ nhoi mà Tình từng mơ tưởng nay bị xé toạc bởi sự hiện diện của Lan, kẻ đã âm thầm hủy diệt tất cả giấc mộng của cô.
Cảm xúc trong Tình bùng nổ, những lý trí mỏng manh cuối cùng cũng vụn vỡ. Cô quyết định theo đuổi Hiếu bất chấp mọi hậu quả, không còn để ý đến đúng sai, không còn phân biệt đâu là điểm dừng. Từng bước đi của cô trở nên sắc bén, từ việc luôn xuất hiện ở những nơi anh thường lui tới đến việc tìm cách thân thiết hơn trong các cuộc gặp xã hội. Trong tâm trí Tình, chinh phục Hiếu không còn là một trò chơi, mà là một cuộc chiến sinh tử, nơi mà sự hoàn hảo của cô sẽ là bằng chứng cho chiến thắng.
Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc mà cô chờ đợi lâu nhất, khi Hiếu say sưa trong cơn men tại một bữa tiệc, cô tận dụng cơ hội để đưa anh về nhà, mọi thứ vẫn không diễn ra như cô mong muốn. Hiếu, trong cơn say, đã quên đi tất cả, bỏ lại đằng sau những giới hạn vốn có, và cuối cùng, họ qua đêm cùng nhau. Đối với Tình, đó là đỉnh cao của sự chiến thắng, nhưng trong trái tim sâu thẳm, cô biết rằng, khoảnh khắc đó chẳng qua chỉ là một sự nhầm lẫn tạm thời của định mệnh. Với Hiếu, đó chỉ là một sai lầm đáng hối hận, một sự sa ngã mà anh muốn nhanh chóng quên đi.
Sáng hôm sau, khi Hiếu tỉnh lại, anh chỉ cảm nhận được sự hối hận và tội lỗi. Không nói một lời, anh rời khỏi nhà cô, để lại Tình trong sự trống rỗng và bối rối. Từ lúc đó, Hiếu hoàn toàn tránh mặt cô, không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi, khiến Tình rơi vào trạng thái lo sợ và bất an. Những tưởng rằng cô đã có được anh, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Hiếu càng xa lánh, Tình càng bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, trong những cơn sóng giằng xé giữa hy vọng và nỗi đau.
Tình quyết định đối diện với Hiếu, lòng ngập tràn cảm xúc mà chính cô cũng không thể lý giải nổi. Nhưng lần nào, câu trả lời từ Hiếu cũng là sự lạnh lùng và thờ ơ đến tàn nhẫn. Dù cô cố gắng tìm mọi cách để gặp anh, Hiếu luôn giữ khoảng cách, như thể sự tồn tại của cô chẳng còn giá trị gì nữa. Ngày nọ, trong một khoảnh khắc tưởng như tình cờ nhưng lại đầy định mệnh, Tình bắt gặp Hiếu đang thân mật với Lan. Cảnh tượng đó như một cú đánh thẳng vào linh hồn cô, khiến từng mạch máu căng tràn sự đau đớn và phẫn uất. Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Mọi thứ mà cô khát khao, mọi hi vọng tưởng chừng mong manh, bỗng chốc tan biến trước mặt cô như làn khói mờ. Cô lao đến trong cơn cuồng nộ, không còn kiểm soát được bản thân. Những tiếng hét đầy oán hận vang lên, kéo theo cái nhìn tò mò và bàn tán của những người xung quanh. Hiếu, với ánh mắt đỏ ngầu và sự tức giận không thể kiềm chế, quay lại, gằn giọng mắng cô, yêu cầu cô ngừng ngay sự điên rồ ấy, không bao giờ được làm phiền anh nữa.
Những lời nói cay nghiệt như từng nhát dao cắm sâu vào lòng tự trọng của Tình. Cô hoàn toàn suy sụp. Trong tâm trí cô, Lan hiện lên như hiện thân của sự bất công, người đã tước đi tất cả những gì cô xứng đáng có: tình yêu của Hiếu, lòng tôn trọng của xã hội, và cả cảm giác thuộc về. Cô bắt đầu tin rằng chỉ cần loại bỏ Lan, cô sẽ có được những gì mình mong muốn. Mọi lý trí từ từ rút lui, nhường chỗ cho cơn thịnh nộ mù quáng tràn ngập. Cô bắt đầu lập kế hoạch, nhưng không phải là sự toan tính mưu mô mà là một sự buông bỏ tuyệt vọng, như thể chính kế hoạch đó là sợi dây duy nhất giữ cô khỏi việc chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Mỗi ngày, Tình âm thầm quan sát, nghiên cứu từng thói quen của Lan. Cô biết chính xác giờ giấc đi lại, những con đường mà Lan thường qua, và cả ngôi nhà tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống. Cô không cảm thấy sợ hãi, không còn cảm giác lo lắng về hậu quả, vì đối với cô, sự sợ hãi đã bị thay thế bởi một cơn khao khát báo thù đen tối, một ý niệm rằng chỉ cần Lan biến mất, thế giới của cô sẽ trở lại quỹ đạo mà cô đã từng tin tưởng.
Một đêm muộn, khi những tia sáng cuối cùng của thành phố đã sớm mờ dần, Tình quyết định hành động. Cô chờ đợi Lan dưới chân cột điện trong con hẻm vắng lặng, nơi mà những bao rắc đã được cô mang đến những ngày trước đó, lòng cô rỗng tuếch nhưng lại bùng lên ngọn lửa khao khát. Khi Lan bước đến trước cổng nhà, Tình từ từ tiến lại phía sau, tay cầm chặt chiếc khăn đã tẩm thuốc mê. Từng bước chân của cô nặng nề, như đang đi vào vùng đất xa lạ của chính tâm hồn mình. Khoảnh khắc khăn phủ kín mặt Lan, tất cả như lặng thinh. Cảm giác kỳ lạ ấy xâm chiếm Tình, sự thỏa mãn lạnh lẽo dâng lên, nhưng đồng thời cũng là sự trống rỗng không thể diễn tả.
Lan ngã xuống, b·ất t·ỉnh ngay trước cổng nhà mình, thân thể mỏng manh dường như chỉ là một vật thể vô tri vô giác trong bàn tay Tình. Nhưng thay vì cảm giác chiến thắng, Tình lại đột nhiên cảm thấy lạc lõng. Trong sự im lặng của đêm tối, cô nhìn xuống cơ thể Lan, cảm giác nhẹ nhõm mong đợi không bao giờ đến với cô. Nhưng ám ảnh về cuộc sống hạnh phúc cùng với Hiếu không cho phép cô dừng lại, nó giống như một sợi dây thừng thiết chặt lấy cổ của cô kéo cô tiến về phía trước, không thể cởi ra cũng không thể dừng lại.
Tình lặng lẽ dìu dắt cơ thể bất động của Lan vào trong nhà, từng bước như được dẫn dắt bởi một thế lực vô hình nào đó, không phải chính cô, mà là một sự thôi thúc tàn nhẫn ẩn giấu sâu thẳm trong tâm hồn. Khi kéo Lan lên phòng ngủ, nơi ánh đèn yếu ớt mờ ảo soi rọi, Tình bắt đầu thực hiện kế hoạch tàn ác mà cô đã toan tính từ lâu. Mọi chi tiết được dựng lên một cách tinh xảo và tỉ mỉ, từ cách tạo ra cái bẫy bằng cồn đến việc sắp đặt cơ thể Lan trong tư thế g·iả m·ạo t·ự s·át. Sau khi đã hoàn tất, Tình nhìn quanh căn phòng một lần cuối, kiểm tra mọi thứ với một sự cẩn trọng đến ám ảnh, như thể cô sợ rằng chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng sẽ dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn của cuộc đời mình.
Rời khỏi ngôi nhà trong màn đêm tĩnh lặng, Tình bước đi như một bóng ma, ý thức đang mờ nhạt dần trong cơn mê loạn của sự hưng phấn và ám ảnh. Trong tâm trí, cô tự thuyết phục mình rằng kế hoạch đã hoàn hảo, rằng sẽ không ai phát hiện ra sự thật đằng sau c·ái c·hết của Lan. Cảm giác chiến thắng thoáng chốc xâm chiếm lấy cô, như thể cô vừa lấy lại quyền kiểm soát cuộc đời mình, như thể mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn khi Lan không còn tồn tại.
Nhưng khi trở về nhà, trong màn đêm yên tĩnh, giữa những bức tường quen thuộc, cô cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ len lỏi, một cảm giác không phải là mãn nguyện, mà là trống rỗng. Bóng tối của tội lỗi bắt đầu dấy lên, âm thầm như những dòng nước ngầm, không ồn ào nhưng liên tục, rỉ rả và không ngừng làm mòn đi tâm hồn cô.
Từ hôm ấy, Tình quay trở lại với cuộc sống thường nhật, cố gắng tiếp tục công việc tại bệnh viện với vẻ bình thản bề ngoài. Nhưng phía sau lớp mặt nạ giả tạo ấy là một sự bất ổn đang ngày càng lớn mạnh, một sự xáo trộn nội tâm mà cô không thể kiểm soát. Cảm giác tội lỗi bám riết lấy cô, giống như một bóng đen theo sát mọi hành động, mọi lời nói. Mỗi bước chân, mỗi lần giao tiếp với đồng nghiệp, cô đều mang trong mình nỗi lo sợ rằng ai đó, ở đâu đó, sẽ khám phá ra sự thật.
Những cơn ác mộng đến vào ban đêm, như một lời nhắc nhở không thể thoát khỏi. Mỗi khi chìm vào giấc ngủ, Tình đều thấy Lan nằm bất động trên giường, đôi mắt mở to trống rỗng, và khuôn mặt cháy đen, biến dạng. Cảnh tượng ngôi nhà b·ốc c·háy dữ dội, với những ngọn lửa đỏ rực t·hiêu r·ụi mọi thứ trước mắt cô, trở thành một hình ảnh ám ảnh khắc sâu trong tâm trí Tình. Trong giấc mơ, cô nghe thấy tiếng kêu cứu của Lan, những lời van xin tuyệt vọng mà cô không thể thoát khỏi, và khi tỉnh giấc, trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, sự sợ hãi ngự trị khắp cơ thể.
Những ngày tiếp theo, dù cố gắng vùi mình vào công việc để lấp đầy khoảng trống, nhưng Tình không thể trốn thoát khỏi tội ác của mình. Càng làm việc, tâm trí cô càng r·ối l·oạn. Cô bắt đầu cảm thấy như mình đang bị theo dõi, như bất kỳ ai trong số những đồng nghiệp thân quen đều có thể nhìn thấu được tội ác mà cô đã gây ra. Mỗi câu hỏi vô thưởng vô phạt, mỗi ánh mắt thoáng nhìn qua đều khiến Tình căng thẳng, như thể bất kỳ lúc nào cô cũng sẽ bị vạch trần, như thể thế giới đang âm thầm phán xét cô trong mỗi khoảnh khắc.
Áp lực dồn nén ngày càng khiến Tình trở nên xa cách và lạc lõng với những người xung quanh. Cô trở nên n·hạy c·ảm với mọi thứ, từ những lời hỏi han nhỏ nhặt đến sự hiện diện của những người xung quanh. Cô tránh né giao tiếp, không dám nhìn thẳng vào mắt bất kỳ ai. Nỗi sợ hãi và tội lỗi biến cô thành một người phụ nữ dễ nổi cáu, dễ mất bình tĩnh, nhưng mỗi khi rơi vào trạng thái hoảng loạn ấy, cô lại vội vã che đậy bằng một nụ cười méo mó, giả tạo, như một chiếc mặt nạ gượng gạo trên gương mặt vốn đã rạn nứt từ bên trong.
Tình tưởng rằng cô có thể kiểm soát được tình hình, nhưng thực chất, chính tội ác ấy đang kiểm soát cô, biến cô thành một con rối trong bàn tay của những cảm xúc xáo trộn. Và như một chiếc dây thừng thít chặt quanh cổ, từng ngày, từng giờ, cảm giác tội lỗi và sợ hãi đang dần bóp nghẹt cô, khiến cô không thể nào thoát ra khỏi địa ngục do chính mình tạo ra.
Hiếu, người đàn ông từng là cả thế giới của Tình, giờ đây chỉ gợi lên trong cô một cảm giác ghê tởm tột cùng. Mỗi lần tình cờ nhìn thấy anh, ký ức về cái đêm định mệnh kia lại ùa về như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô, nhắc nhở về tội lỗi mà cô đã gây ra. Hiếu, với vẻ điềm tĩnh và sự vô tình của anh, trở thành biểu tượng sống cho tất cả những gì Tình đã đánh mất: tình yêu, hy vọng, và cuối cùng là lương tâm của chính mình.
Càng ngày, không chỉ tâm trí mà cả sức khỏe của Tình cũng dần suy sụp. Những cơn đau đầu kéo dài như thể đang nghiền nát từng mạch máu trong đầu cô, khiến mỗi giây phút tỉnh táo trở thành một cơn ác mộng. Cô mất ngủ triền miên, thức giấc trong sự căng thẳng không dứt, và cả cơ thể rã rời như một cái xác vô hồn. Tất cả những nỗ lực trốn chạy khỏi sự thật đều trở nên vô ích. Không có nơi nào đủ xa, không có nơi nào đủ yên bình để cô có thể thoát khỏi tội ác mà mình đã gây ra. Ngày qua ngày, sự hối hận và sợ hãi ăn mòn từng mảnh tâm hồn, khiến Tình chìm sâu hơn vào vực thẳm tuyệt vọng.
Cô đã nhiều lần nghĩ đến việc rời khỏi thành phố, trốn chạy khỏi tất cả, nhưng dù cô có đi đâu, bóng ma của tội lỗi vẫn sẽ theo sát bước chân cô. Cô hiểu rằng không có nơi nào đủ xa để xóa đi những gì đã xảy ra. Nỗi sợ hãi b·ị b·ắt giữ, bị phát hiện, và những giấc mơ ám ảnh về Lan đã biến cô thành n·ạn n·hân của chính hành động tàn bạo mà cô đã gây ra. Cô cứ ngỡ rằng khi Lan c·hết, cô sẽ giải thoát được bản thân khỏi sự ghen ghét và đố kỵ. Nhưng thực tế, chính cô lại trở thành tù nhân của những cảm xúc đen tối đó, mãi mãi đắm chìm trong bóng tối mà không có lối thoát.
Những ngày tháng đau khổ và dằn vặt tâm trí trôi qua như một cơn bão không bao giờ dứt, cho đến một ngày Tình bị cảnh sát bắt giữ. Cái c·hết của Lan không bị bỏ qua như một vụ t·ự s·át, mà đã thu hút sự chú ý của các nhà điều tra. Cuộc điều tra nhanh chóng phát hiện ra những bằng chứng không thể chối cãi, từng manh mối nhỏ nhoi mà Tình đã cố gắng che giấu đều bị vạch trần.
Tại đồn cảnh sát, Tình, kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, không còn đủ sức chống cự. Cô biết mọi thứ đã kết thúc. Không còn con đường nào để trốn chạy, cô chọn cách thành thật khai nhận mọi tội lỗi: từ việc gây mê Lan, đến việc dựng hiện trường giả, và cả hành động đốt cháy ngôi nhà để che giấu sự thật. Những lời khai của cô khiến vụ án được làm sáng tỏ, và mọi nghi ngờ hay suy đoán trước đó đều được gỡ bỏ, như những mảnh ghép cuối cùng của một trò chơi ghép hình đầy ám ảnh.
Khi phiên tòa diễn ra, sự tội lỗi và hối hận của Tình hiện rõ qua từng ánh mắt cúi xuống, từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt hốc hác. Tình không chỉ phải đối mặt với những bằng chứng không thể chối cãi về tội ác của mình, mà còn phải đối diện với ánh mắt đau khổ của gia đình Lan. Từng lời khai, từng đoạn phim, từng bằng chứng đều như những nhát dao cắt sâu vào tâm trí Tình, khiến cô càng thêm đau đớn và trống rỗng.
Hiếu, người đàn ông mà Tình từng yêu, giờ đây đứng lặng lẽ trong phiên tòa, đôi mắt anh lạnh lẽo nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh lạ thường. Mặc dù nỗi đau mất Lan không gì có thể bù đắp được, Hiếu hiểu rằng sự trừng phạt đối với Tình là cần thiết. Anh không thể thay đổi quá khứ, không thể cứu sống Lan, nhưng anh biết rằng ít nhất công lý cũng đã được thực thi. Đó là một chút bình yên mà anh có thể bám víu vào giữa cơn sóng gió của cuộc đời.
Bà Trâm, mẹ của Lan, ngồi im lặng trong phiên tòa, đôi mắt đẫm nước nhưng không còn sức để khóc. Mỗi đêm, bà vẫn thấy Lan trong những giấc mơ, vẫn cảm nhận được sự thiếu vắng không thể bù đắp của con gái. Mất Lan không chỉ là mất đi một phần máu thịt, mà còn là mất đi mọi niềm vui và ánh sáng trong cuộc đời bà. Những ký ức về Lan sẽ mãi mãi sống cùng bà, nhưng bà hiểu rằng phải học cách tiếp tục cuộc sống, dù mọi thứ đã thay đổi vĩnh viễn.
Trong khoảnh khắc đối diện với sự thật, Tình không còn sức để phản kháng. Cô cúi đầu nhận mọi tội lỗi, để mặc cho những lời buộc tội cuốn lấy mình như cơn sóng dữ. Sự ăn năn của cô sâu sắc nhưng vô nghĩa. Không gì có thể xóa bỏ những tổn thương mà cô đã gây ra. Những lời nói của cô tại phiên tòa chỉ như những tiếng thì thầm yếu ớt giữa biển khơi của đau thương và tội lỗi.
Sau khi bị tuyên án, Tình bắt đầu chuỗi ngày tù tội, nơi mà cô phải đối mặt với những cơn ác mộng không ngừng và bóng ma của tội lỗi. Cô sống trong một thế giới tối tăm, nơi mỗi ngày trôi qua chỉ là sự lặp lại của nỗi đau và sự hối tiếc không thể xóa nhòa. Và trong cơn ác mộng ấy, không có sự tha thứ nào có thể đến với mình, không từ xã hội, không từ Hiếu, và cũng không từ chính bản thân cô.
0