Thám tử Ngọt không nói gì thêm, lặng lẽ mở chiếc điện thoại, ánh mắt anh dán chặt vào màn hình. Những ngón tay lướt nhẹ qua từng thông tin, như thể anh đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó giữa dòng dữ liệu tẻ nhạt. Khi anh mở ứng dụng Mi Fitness, chọn mục giấc ngủ và nhịp tim của chị Đinh Ngọc Lan, sự tập trung của anh càng trở nên mãnh liệt. Mỗi con số, mỗi biểu đồ đều có thể tiết lộ điều gì đó quan trọng anh cần tìm ra manh mối từ những con số tưởng như vô tri vô giác này.
Thời gian trôi qua chậm rãi, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi màn hình. Cuối cùng, sau một hồi kiểm tra, thám tử Ngọt nhận ra rằng giấc ngủ của chị Lan bắt đầu vào lúc 11 giờ 45 đêm hôm đó. Nhưng điều khiến anh chú ý nhất chính là nhịp tim của chị tại thời điểm 11 giờ 37 đã vọt lên đến 170. Đây là một con số đáng lo ngại, có điều gì đó không ổn. Chị có thể đã rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ hoặc thậm chí đang tiến hành một hoạt động mạnh mẽ nào đó. Tuy nhiên, chỉ ba phút sau, vào lúc 11 giờ 40, nhịp tim đột ngột giảm xuống chỉ còn 45 sự tụt giảm mạnh mẽ và rất không bình thường, khiến anh nghĩ đế khả năng chị Lan có thể đã bị tác động bởi một loại thuốc an thần mạnh hoặc một c·hấn t·hương vật lý nghiêm trọng khiến chị lâm vào hôn mê.
Ngẩng đầu lên, thám tử Ngọt nhìn bà Trâm với ánh mắt trầm ngâm. “Cô có thể cho cháu biết tin nhắn cuối cùng từ chị Lan được gửi vào thời gian nào không?” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng sự chú ý vẫn không hề giảm.
Bà Trâm nhìn xuống, tìm lại những dòng tin nhắn, rồi đáp bằng giọng chậm rãi: “Tin nhắn cuối cùng được gửi đi vào lúc 11 giờ 50.”
Ngọt khẽ gật đầu, ánh mắt anh vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại, nhưng trong tâm trí, những dữ liệu này dần ghép lại thành một bức tranh rõ nét hơn. Bà Trâm nhìn anh với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, không kiềm được sự thắc mắc: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Ngọt ngẩng lên, đôi mắt anh gặp ánh mắt của bà Trâm, như muốn từ tốn truyền tải sự nghiêm trọng của vấn đề: “Dựa trên dữ liệu từ chiếc Mi Band 8 của chị Lan và các thông tin khác, có một số chi tiết rất đáng để chúng ta suy ngẫm,” anh nói, giọng đều đều nhưng đầy chắc chắn.
“Nhịp tim của chị Lan vào lúc 11 giờ 37 là 170 con số cho thấy chị ấy đang ở trong trạng thái căng thẳng hoặc vận động mạnh. Nhưng chỉ ba phút sau, vào lúc 11 giờ 40, nhịp tim của chị đột ngột giảm xuống còn 45. Đây là một sự sụt giảm quá nhanh, và điều này chỉ có thể xảy ra khi có một yếu tố bên ngoài tác động. Chị ấy có thể đã bị t·ấn c·ông hoặc bị ảnh hưởng bởi một chất gì đó khiến cơ thể rơi vào trạng thái hôn mê.”
Ngọt đi chậm rãi quanh phòng, ánh mắt anh dõi theo từng chi tiết nhỏ. Giọng nói không nhanh không chậm, nhưng mỗi lời nói ra như lấp đầy không khí căng thẳng trong căn phòng: “Theo kết quả k·hám n·ghiệm t·ử t·hi, cơ thể của chị Lan không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy sự tổn thương về mặt thể chất. Điều này có nghĩa là không có b·ạo l·ực xảy ra trước khi chị q·ua đ·ời, và do đó, chúng ta có thể loại bỏ khả năng chị bị t·ấn c·ông trực tiếp. Thay vào đó, chị ấy có thể đã bị ảnh hưởng bởi một loại chất gây mê hoặc thuốc ngủ.”
Anh dừng lại, ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt bà Trâm và chị Thúy: “Chúng ta biết rằng chị Lan đã sử dụng một liều thuốc ngủ rất cao trước khi q·ua đ·ời. Những loại thuốc ngủ, đặc biệt là dạng viên hoặc dạng hơi, khi dùng với liều cao, sẽ gây ra tình trạng buồn ngủ cực độ, làm giảm khả năng nhận thức của người dùng. Cơ thể sẽ trở nên chậm chạp, các phản xạ gần như bị ức chế hoàn toàn.”
Ngọt đứng đối diện với hai người phụ nữ, ánh mắt anh ánh lên sự cẩn trọng: “Trong tình trạng hôn mê do thuốc ngủ, người dùng thường không thể nhận thức được những gì xảy ra xung quanh, ngay cả khi đối mặt với nguy hiểm. Điều này giải thích vì sao chị Lan không thể phản ứng với bất kỳ mối đe dọa nào từ bên ngoài. Thậm chí khi v·ụ c·háy xảy ra, chị ấy cũng không có khả năng tự bảo vệ mình.”
Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Bà Trâm nhìn thám tử Ngọt với đôi mắt sững sờ, giọng nói đứt quãng, run rẩy: “Vậy cậu có ý gì? Con gái tôi... Có phải t·ự t·ử không?”
Thám tử Ngọt gật đầu một cách chậm rãi, nhưng ngay sau đó, giọng anh trở nên đanh lại, từng chữ phát ra rõ ràng như những nhát búa đóng chặt vào tâm trí mọi người: “Dựa vào những dữ liệu mà chúng ta có, kết hợp với các kết quả điều tra, cháu có thể khẳng định chắc chắn rằng chị Lan không t·ự t·ử. Có sự can thiệp của một yếu tố bên ngoài, và c·ái c·hết của chị ấy là kết quả của một hành động tội ác.”
Bà Trâm lặng người, đôi mắt bà mở to, còn chị Thúy đứng cạnh, lặng im không thốt nên lời. Thám tử Ngọt nhìn thẳng vào họ, tiếp tục: “Nhịp tim của chị Lan vào lúc 11 giờ 40 là 45, cho thấy chị đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Nhưng tin nhắn cuối cùng lại được gửi đi vào lúc 11 giờ 50. Chỉ có thể là ai đó đã thay mặt chị Lan gửi đi tin nhắn này."
Lời nói của thám tử Ngọt rơi vào bầu không khí nặng nề. Bà Trâm không giấu được sự đau khổ, giọng bà nhỏ lại như thể mỗi lời nói ra đều nặng trĩu: “Nếu con bé không t·ự t·ử... thì ai là người đã g·iết nó? Liệu cậu có thể tìm ra kẻ đã làm điều này không?”
Chị Thúy, với đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt, nói thêm: "Chúng tôi.. cần biết ai là người gây ra... t·hảm k·ịch này." Giọng chị nghẹn ngào đứt quãng, giống như có một sợi dây vô hình đang âm thầm siết lấy cổ chị."
Thám tử Ngọt trả lời, giọng bình tĩnh: “Cháu hiểu nỗi lo lắng và đau khổ của cô và em. Cháu sẽ tiếp tục điều tra để tìm ra ai đã gây ra c·ái c·hết của chị Lan. Những thông tin mới này sẽ giúp cháu xác định thêm các nghi vấn và thu hẹp đối tượng khả nghi.”
Bà Trâm gật đầu, cảm giác nặng nề hơn: “Chúng tôi rất cần biết sự thật. Dù không thể thay đổi quá khứ, nhưng ít nhất chúng tôi hy vọng có thể hiểu rõ hơn về c·ái c·hết của con gái mình như vậy tâm tôi mới được sự yên bình.”
Chị Thúy thở phào, trong lòng tràn ngập cảm xúc hỗn độn: “Chúng tôi rất cảm kích vì cậu đã giúp chúng tôi hiểu rõ hơn về tình trạng của chị Lan. Mong rằng cậu sẽ sớm tìm ra được h·ung t·hủ.”
Thám tử Ngọt nở một nụ cười nhẹ: “Cháu sẽ làm hết sức mình. Cô cứ yên tâm.”
Nhìn đồng hồ, anh nhận ra trời đã tối. Anh đứng dậy, quay sang bà Trâm và chị Thúy: “Thưa cô, hiện tại cháu không còn thông tin gì thêm để khai thác ở đây. Trời cũng đã tối, cháu xin phép đi về. Còn nhiều điều cháu cần suy nghĩ về vụ án, vì còn rất nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.”
Bà Trâm, mặc dù vẫn còn buồn bã, nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu đã giúp đỡ rất nhiều rồi, cậu cứ về nghỉ ngơi đi. Chúng tôi rất biết ơn sự nhiệt tình của cậu.”
Chị Thúy cũng đồng ý, giọng nhỏ nhẹ: “Cậu ở lại dùng bữa với chúng tôi nhé, để chúng tôi có cơ hội cảm ơn cậu.”
Thám tử Ngọt từ chối một cách lịch sự: “Cháu rất cảm ơn lòng tốt của cô và em, nhưng hiện tại cháu cần về để tiếp tục xử lý thông tin.”
Trước khi rời đi, thám tử Ngọt cẩn thận mang theo chiếc điện thoại của chị Lan và tập kết quả xét nghiệm tử thi. Anh lễ phép chào bà Trâm và chị Thúy, sau đó rời khỏi căn nhà.
Tuy nhiên, thay vì về thẳng nhà, thám tử Ngọt lái xe quay lại ngôi nhà bị cháy của chị Lan. Đêm đã xuống sâu, sự tĩnh lặng của phố phường tạo điều kiện cho anh quan sát dễ dàng hơn.
Dừng xe cách ngôi nhà một đoạn, anh bắt đầu đi bộ loanh quanh khu vực. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, từng chi tiết nhỏ nhặt hiện ra rõ ràng hơn. Anh chú ý đến từng góc khuất, từng chi tiết mà ban ngày có thể đã bị bỏ sót.
Khi ánh đèn chiếu lên người, bóng dáng anh in lên tường, nhấp nhô theo mỗi bước chân. Anh dừng lại, nhìn kỹ cách bóng mình di chuyển, đồng thời kiểm tra góc quay của các camera xung quanh.
Ngọt bước vào con ngõ nhỏ dẫn đến nhà chị Lan, nơi bóng tối dường như nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Con ngõ hẹp, vắng vẻ, không có lấy một ngôi nhà hai bên, và tuyệt nhiên cũng không có bóng dáng của một chiếc camera an ninh nào. Không gian tĩnh mịch đến lạ thường, tiếng bước chân của anh vang lên trong khoảng trống, âm thanh lẻ loi vọng đi vọng lại trong ngách nhỏ, tạo cảm giác giống như có ai đó đang âm thầm bước theo, như một lời nhắc nhở khéo léo về sự chở lại của kẻ đã gây ra c·ái c·hết bi thảm của chị Lan.
Chừng năm, sáu mét trước cổng nhà chị Lan, một cột điện đứng cô độc bên vệ đường, dưới chân cột là đống rác bừa bãi, với những bao tải đựng đầy rác thải chất thành một góc khuất tối tăm. Dưới ánh sáng nhạt nhòa của chiếc đèn đường cũ kỹ, nơi ấy trở thành một góc ẩn chứa đầy vẻ u ám và khó chịu. Ngọt dừng bước, đôi mắt sắc bén của anh thoáng liếc qua đống rác, nơi chân cột điện. Mọi chi tiết, dù nhỏ nhặt đến mấy, cũng không thể thoát khỏi tầm quan sát tỉ mỉ của anh.
Tiếp tục tiến về phía cổng, ánh mắt anh không rời khỏi những dấu vết mờ nhạt trên mặt đất và những vết loang lổ trên tường. Từng vết chân, từng mảng bẩn hay cả những vết cào nhỏ trên bề mặt thô ráp đều được ghi nhớ trong đầu anh, như những manh mối tiềm ẩn chỉ chờ được khai thác.
Sau một lúc quan sát kỹ càng, Ngọt lặng lẽ quay người trở lại xe. Thân thể anh có chút mệt mỏi, nhưng tâm trí vẫn không ngừng hoạt động, xoay vòng với hàng loạt câu hỏi chưa có lời đáp.
Chiếc xe lăn bánh qua những con phố vắng lặng, ánh đèn đường nhấp nháy qua cửa kính như những vệt sáng mờ ảo, khiến không gian đêm trở nên thêm trầm lắng, đặc quánh như sương mù nặng nề phủ xuống.
Khi về đến nhà, đồng hồ mới điểm 9giờ 54 tối, nhưng dường như một ngày dài với những bước chân không ngừng đã để lại trong anh một cảm giác mệt mỏi khó tả. Tuy vậy, đêm còn rất dài, và những bí ẩn chưa được giải đáp vẫn đang lơ lửng trong tâm trí anh.
Ngọt mở điện thoại, nhanh chóng đặt một phần đồ ăn qua mạng, như một cách để xoa dịu cơ thể sau một ngày dài. Trong khi chờ đợi, anh bước vào phòng tắm, để dòng nước ấm làm dịu đi sự căng thẳng. Tiếng nước chảy róc rách khiến anh thấy nhẹ nhõm phần nào. Tắm xong, chuông cửa vang lên báo hiệu bữa tối đã đến. Anh ra nhận hàng, ngồi xuống bàn ăn, và lặng lẽ thưởng thức bữa tối muộn trong sự im lặng bao trùm.
Bữa ăn kết thúc, anh dọn dẹp bát đĩa rồi quay lại bàn làm việc. Ánh sáng từ màn hình máy tính tỏa ra làm cho không gian xung quanh trở nên ấm áp hơn, trong khi bóng đêm vẫn phủ khắp nơi. Anh đăng nhập vào tài khoản Facebook của chị Lan, sử dụng thông tin mà anh lấy được từ điện thoại của cô. Giao diện hiện ra, tràn ngập hình ảnh, bài viết, và những dòng trạng thái của n·gười đ·ã k·huất, tất cả dường như đọng lại như những khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời chị.
Ngọt lướt qua những bài viết, tìm hiểu từng dòng chữ, từng tấm ảnh về những mối quan hệ của chị Lan. Mọi thứ trông có vẻ bình thường: công việc, bạn bè, gia đình, không có gì gợi lên một dấu hiệu bất thường. Nhưng chính những tương tác từ người khác, những bình luận và tin nhắn trao đổi, mới thật sự thu hút sự chú ý của anh.
Anh cẩn thận xem xét danh sách bạn bè, ghi lại tên những người thường xuyên tương tác với chị Lan. Từng bài viết gắn thẻ, từng bức ảnh chụp chung, mỗi cuộc trò chuyện riêng tư có thể là mảnh ghép quý giá để dựng nên bức tranh toàn cảnh về cuộc đời của chị trước khi q·ua đ·ời.
Ngọt dành thêm thời gian để đọc kỹ các cuộc trò chuyện, đặc biệt chú ý đến những tin nhắn cuối cùng mà chị Lan đã gửi và nhận. Anh thừa biết, đôi khi chính những chi tiết nhỏ nhặt và tưởng chừng vô nghĩa lại có thể mở ra một manh mối không ngờ tới.
Ghi chú lại tên một số người thường xuyên liên lạc với chị Lan, Ngọt chuyển sự chú ý sang danh sách bạn bè. Anh không khỏi ngạc nhiên khi thấy số lượng bạn của chị Lan khá đông, lên tới vài trăm người.
Ngọt ngồi lặng, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nhưng tâm trí đã hiện nên những tính toán phức tạp. Việc ghi chép và phân tích từng người trong danh sách bạn bè của chị Lan trên Facebook sẽ là một công việc khổng lồ, đòi hỏi thời gian và sự kiên nhẫn hai thứ anh đang thiếu. Anh đột ngột ngồi thẳng lên, quyết định liên lạc với Hà, người bạn cũ, đồng thời là một chuyên gia máy tính đáng tin cậy.
"Hà, tôi cần một chút trợ giúp," giọng Ngọt khẽ nhưng đi thẳng vào vấn đề khi Hà bắt máy. "Tôi đang điều tra một vụ án, cần phân tích danh sách bạn bè của chị Lan trên Facebook. Có cách nào nhanh hơn không?"
Bên kia, Hà, với sự tinh tế của một chuyên gia, không chần chừ: "Cậu cứ gửi thông tin tài khoản cho tôi, Ngọt. Để phần còn lại cho tôi lo."
Ngọt không mất nhiều thời gian để gửi thông tin chi tiết cho Hà. Nhẹ nhõm thoáng qua khi anh đặt niềm tin vào năng lực của người bạn. Hà không chỉ giỏi công nghệ mà còn đáng tin trong những lúc khó khăn.
"Cảm ơn cậu, Hà. Tôi nợ cậu một bữa nhậu rồi." Ngọt đáp nhẹ nhàng, sự căng thẳng vơi đi đôi chút.
"Cậu biết đấy, gái đẹp và rượu ngon là hai thứ tôi không thể từ chối," Hà đáp lại, giọng điệu thoáng pha chút hài hước. "Hoặc nếu cậu có năm triệu thì tôi sẽ không rất biết ơn."
Ngọt mỉm cười, một nụ cười kín đáo, gần như không thể hiện qua giọng nói: "Được thôi. Khi nào có kết quả?"
"Có lẽ là chiều mai," Hà đáp lại, có chút ngập ngừng, nhưng tự tin rằng mọi thứ sẽ được hoàn tất trong thời gian đó.
Ngọt cúp máy, cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Công việc giờ đây đã có một hướng đi rõ ràng hơn, và với sự giúp đỡ của Hà, mọi thứ sẽ trở nên thuận lợi hơn. Anh tắt máy tính, leo lên giường, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một đêm hiếm hoi yên bình giữa những rối ren của cuộc điều tra.
...
Sáng hôm sau, anh thức dậy sớm. Ánh sáng ban mai len lỏi qua rèm cửa, phủ lên căn phòng nhỏ một sắc vàng nhẹ nhàng. Sau bữa sáng đơn giản, anh bước ra ngoài, đầu óc vẫn xoay vần với hàng loạt giả thuyết và câu hỏi chưa có lời đáp. Một lần nữa, Ngọt lái xe đến nhà chị Lan.
Hôm nay, anh quyết định kiểm tra kỹ hơn khu vực trước nhà. Đôi mắt của anh không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Trèo lên mái che cổng, anh cẩn thận thổi lớp bụi mỏng còn sót lại sau v·ụ c·háy. Không có dấu hiệu của việc ai đó trèo qua đây. Không vết xước, không dấu giày. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn.
Anh trầm ngâm suy nghĩ. Căn nhà này chỉ có một lối vào duy nhất là cánh cổng lớn phía trước. Không có con đường nào khác để lẻn vào. Vậy, làm thế nào h·ung t·hủ có thể vào trong mà không để lại dấu vết?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh: "Phải chăng h·ung t·hủ là người quen?" Nhưng ngay lập tức, anh xua đi suy nghĩ đó, ánh mắt dừng lại trên cột điện và đống rác gần đó, những thứ không có vẻ gì khả nghi.
Ngọt tiến về phía cửa chính, ánh mắt dán chặt vào ổ khóa. Đây là loại khóa tự động, rất tiện cho những người bận rộn, chỉ cần đẩy cửa vào trong là nó sẽ tự động khóa. Ổ khóa bị cạy phá, với những vết xước sâu và lớn. Thêm vào đó, phần kim loại bị cháy sém đen thui bởi ngọn lửa từ v·ụ c·háy trước đó.
0