0
Ngọt nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào nhà, cẩn thận quan sát mặt sau của ổ khóa. Từ bên trong, không có khe cắm chìa như bên ngoài, chỉ có một nút vặn đơn giản – dễ dàng và tiện lợi cho ai muốn mở từ trong nhà. Thiết kế như vậy khiến Ngọt càng thêm nghi ngờ về cách mà h·ung t·hủ có thể đã vào được đây.
Không bỏ sót bất cứ điều gì, Ngọt tiếp tục đi quanh ngôi nhà lần nữa, kiểm tra từng ngóc ngách với sự tỉ mỉ đến từng chi tiết. Anh rà soát mọi căn phòng, từ phòng khách, nhà bếp, đến phòng ngủ của chị Lan, mỗi bước chân đều thận trọng, như một nghệ sĩ sắp đặt đang tìm kiếm sai sót trong bức tranh hoàn mỹ.
Nhưng sự cẩn trọng của Ngọt lần này dường như vô ích. Dù đã kiểm tra kỹ lưỡng, tất cả manh mối có thể đã bị t·hiêu r·ụi trong đ·ám c·háy. Không còn gì đáng giá để thu thập, không một dấu vết hữu ích còn sót lại.
Anh đứng lặng giữa phòng khách, tay khoanh trước ngực, suy tư. Dữ liệu từ chiếc Mi Band và những vật dụng cá nhân của chị Lan đã mang đến vài gợi ý, nhưng cảm giác như có một bức tường vô hình chắn ngang, vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải, nhiều ngõ cụt chưa mở ra.
Cảm thấy không còn gì có thể điều tra thêm, Ngọt quyết định rời đi. Cảm giác thất vọng len lỏi, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, khi anh bước ra khỏi căn nhà. Lần này, ánh sáng ban mai đã xua tan bóng tối nặng nề từ đêm trước, nhưng điều đó chỉ khiến không gian quanh anh trở nên trống rỗng hơn.
Ngọt đi dọc theo con ngõ nhỏ, ánh nắng chiếu sáng lên những con đường chật hẹp, làm nổi bật từng góc cạnh của cảnh vật. Sự im lặng đến khó chịu lơ lửng trong không gian, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nhẹ của anh.
Tiếp tục đi về phía căn nhà gần đó, Ngọt dừng lại trước hiên nhà của một người đàn ông lớn tuổi. Ông cụ, mái tóc bạc phơ, ngồi trên chiếc ghế gỗ, đôi mắt lờ mờ qua cặp kính dày nhìn chăm chú vào tờ báo cũ. Khi thấy Ngọt đến gần, ông chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại dò xét.
"Chào ông, tôi là thám tử Ngọt," anh nói một cách lịch sự và dè dặt. "Tôi đang điều tra vụ c·háy n·hà chị Lan. Ông có thể chia sẻ bất cứ điều gì bất thường mà ông thấy đêm đó không?"
Người đàn ông khẽ đặt tờ báo xuống, rồi chậm rãi gật đầu, giọng nói khàn khàn nhưng bình tĩnh: "Thật ra, tôi không thấy gì cả. Tối đó tôi đã đóng cửa và lên giường từ rất sớm. Mặc dù không ngủ được, nhưng tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng động nào trước khi v·ụ c·háy xảy ra. Cậu biết đấy, tai mắt của người già không còn được tốt như trước nữa."
Ngọt giữ thái độ điềm tĩnh, không để lộ sự thất vọng: "Cảm ơn ông. Vậy ông có hệ thống camera an ninh nào không? Nếu có, tôi muốn kiểm tra đoạn phim ghi lại đêm hôm đó."
Ông cụ gật đầu, nhấc mình khỏi chiếc ghế, dẫn Ngọt vào trong nhà. Chậm rãi, ông kết nối chiếc laptop cũ kỹ với hệ thống camera, mắt chăm chú tìm kiếm đoạn video liên quan.
"Đây rồi," ông cụ chỉ vào màn hình, đoạn video hiện lên từ khoảng 10 giờ tối đến nửa đêm hôm đó.
Ngọt nhìn chăm chú, đôi mắt không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Không có người đi qua, nhưng ở một góc khuất, một bóng dáng thoáng hiện lên trên bức tường. Dù chỉ thoáng qua, nhưng bản năng của anh đã nhận ra có điều gì đó quan trọng.
"Khoan đã," Ngọt nghiêng người về phía màn hình, giọng đầy tập trung. "Ông có thấy bóng người này không? Có vẻ như có ai đó đã đi qua ngõ nhỏ đêm đó."
Người đàn ông nhíu mày, nhìn kỹ hơn, rồi khẽ gật đầu: "Đúng là có bóng người, nhưng tôi không nhớ đã thấy ai cả."
Ngọt không nói gì thêm, lặng lẽ chụp lại đoạn hình ảnh trên màn hình. Sau đó, anh bước ra ngoài, hướng về nơi cái bóng xuất hiện trên tường, đầu óc anh bắt đầu sắp xếp lại những mảnh ghép của sự việc. Ông cụ tò mò bước theo sau, ánh mắt ông vẫn đọng lại chút hoang mang.
Khi đến đúng vị trí, thám tử Ngọt dừng bước, đôi mắt chăm chú nhìn vào bức tường nơi cái bóng thoáng hiện trong video: "Cháu muốn kiểm tra kỹ khu vực này," anh nói với ông cụ, giọng điệu cẩn trọng nhưng không mất đi vẻ thân thiện. "Rất có thể đây là nơi cái bóng xuất hiện."
Ông cụ chỉ gật đầu, không nói gì thêm, ánh mắt vẫn dõi theo khi Ngọt bắt đầu cuộc kiểm tra của mình. Vẫn như thường lệ, anh tiến hành mọi thao tác với sự tỉ mỉ thường thấy, như thể mỗi chi tiết đều chứa đựng một bí ẩn cần được giải mã.
Ngọt lấy thước từ túi đồ nghề, cẩn thận đo đạc vị trí của cái bóng trên tường. Anh hạ thước xuống đất, đo chính xác chiều cao từ mặt đất lên tới điểm mà bóng in lên, so sánh với chiều cao của tường và khoảng cách tới chiếc camera an ninh. Mọi thứ được anh xử lý chính xác như một nhà toán học đang phân tích một công thức phức tạp.
Anh cúi xuống, xem xét kỹ lưỡng bóng đèn bên cạnh, đo đạc khoảng cách giữa nó và bức tường để loại trừ bất kỳ yếu tố nào có thể gây ra sự biến dạng của cái bóng. Từng thông số, từng độ lệch nhỏ nhất, tất cả đều được ghi chép cẩn thận trong cuốn sổ tay của anh, mỗi dòng chữ trong đó đều là kết quả của sự tỉ mỉ và tinh tế.
Khi mọi việc hoàn tất, Ngọt quay lại nhìn ông cụ: "Bác có thể giúp cháu sao chép đoạn video này vào USB được không?" anh hỏi, giọng điềm đạm.
Ông cụ không chút do dự, dẫn anh vào nhà, đến chiếc máy tính cũ kỹ của mình. "Cháu đợi một chút nhé, máy của bác hơi chậm," ông vừa nói vừa ngồi xuống, đôi tay chậm rãi gõ phím, từng cú click chuột vang lên đều đặn trong không gian yên tĩnh của căn nhà. Ngọt đứng im lặng phía sau, mắt dõi theo những thao tác trên màn hình, chú ý tới từng chi tiết trong đoạn video đã sao chép.
Cuối cùng, khi đoạn video đã được chuyển xong, anh cẩn thận nhận lấy USB từ tay ông cụ: "Cảm ơn bác rất nhiều. Thông tin này có thể sẽ giúp ích cho cuộc điều tra," Ngọt nói với sự chân thành và biết ơn.
Ông cụ mỉm cười hiền từ, gật đầu: "Cháu cứ làm việc của mình. Bác hy vọng mọi chuyện sớm được làm sáng tỏ."
Ngọt rời khỏi nhà, lòng mang theo cảm giác kỳ lạ của những manh mối mơ hồ. Anh bước về phía xe, cẩn thận cất chiếc USB vào túi trước khi ngồi xuống ghế, suy tư về những gì vừa thu thập được. Đôi mắt anh dõi về xa xăm, như muốn kết nối từng mảnh ghép còn rời rạc trong vụ án.
Một lúc sau, Ngọt lấy chiếc xe đạp từ cốp xe ra, rồi thong thả đạp dọc theo những con đường quanh khu vực nhà chị Lan. Ánh mắt anh không ngừng rà soát từng góc khuất, từng lối nhỏ như thể mỗi góc đường đều có khả năng chứa đựng một mảnh ghép của một bức tranh chưa hoàn chỉnh.
Sau một hồi khám phá, thám tử Ngọt phát hiện ra một con đường nhỏ, ẩn khuất sau những hàng rào cao và cột điện. Con đường này không hề xuất hiện trong tầm nhìn của camera giá·m s·át, một lối đi lý tưởng cho bất kỳ ai muốn lẩn trốn mà không để lại dấu vết.
Ngọt chầm chậm đạp xe dọc theo con đường hẹp đó, mắt quan sát kỹ lưỡng, cho đến khi anh nhận ra mình đang dần rời xa khu dân cư. Những khúc quanh nhỏ dẫn anh tới một khoảng đất rộng lớn, vắng lặng như thể đã bị thời gian bỏ quên. Nơi đây không có dấu vết của cuộc sống hiện đại, chỉ là một mảnh đất hoang khô cằn, mặt đất nứt nẻ và bụi bặm, phủ đầy cỏ dại và những con đường mòn nhỏ dẫn ra nhiều hướng khác nhau.
Điểm duy nhất đáng chú ý là con đường lớn cắt ngang khu đất này, nhưng nó cũng chìm trong sự im lặng kỳ lạ, như thể chính nó cũng bị thời gian lãng quên. Ngọt dừng xe, bước chầm chậm trên mặt đất khô khốc. Đôi giày của anh đè ép trên lớp bụi bám dày, mỗi bước đi đều mang theo sự thận trọng, giống như chỉ cần một chút lơ là ngắn ngủi, là mọi manh mối có thể tan biến vào hư không.
Anh đi bộ dọc theo khu vực, ánh mắt dò xét từng dấu vết, từng chi tiết nhỏ bé nhất. Chỉ cần một sự sơ suất của kẻ thủ ác, dấu vết sẽ vẫn còn đâu đó. Điều quan trọng là anh phải tìm thấy nó, một dấu hiệu nhỏ nhưng đủ để nối kết tất cả lại với nhau.
Đi thêm một đoạn, thám tử Ngọt dừng lại khi phát hiện một khu vực tập kết rác. Đống rác bừa bộn chất cao, bốc lên thứ mùi h·ôi t·hối nồng nặc, thể hiện rõ rằng nó đã lâu không được dọn dẹp. Anh bước xuống khỏi chiếc xe đạp, lặng lẽ quan sát xung quanh với ánh mắt dò xét.
Tháo balo, Ngọt cẩn thận lấy ra khẩu trang và đôi găng tay. Anh đeo chúng lên một cách thận trọng, những cử chỉ chậm rãi nhưng chắc chắn, rồi bắt đầu công việc của mình. Từng lớp rác bị anh bới lên một cách tỉ mỉ, đôi mắt quan sát kỹ lưỡng như thể tìm kiếm một kho báu ẩn giấu trong đống hỗn độn này. Mỗi lần gặp thứ gì khả nghi, anh đều dừng lại kiểm tra cẩn thận, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Trong đống rác là vô số thứ bỏ đi: từ bao rác lớn nhỏ, đến mảnh vụn nhựa, giấy và thức ăn thừa. Cảnh tượng hỗn độn dường như không kết nối gì với vụ án, nhưng thám tử Ngọt vẫn kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm, một manh mối dù nhỏ đến đâu, đều có thể là mảnh ghép quan trọng còn thiếu.
Khi đã bới được nửa đống rác, Ngọt dừng tay. Dưới lớp rác thối, một chiếc áo khoác đen và một chiếc mũ lưỡi trai hiện ra. Anh sờ vào túi áo, cảm nhận thấy bên trong có vài vật dụng lạ. Thay vì kiểm tra ngay tại chỗ, anh quyết định cẩn thận gấp chúng lại, rồi đặt vào một túi chống thấm, đảm bảo rằng không có bằng chứng nào bị ảnh hưởng bởi thời tiết hoặc môi trường.
Sau khi kiểm tra thêm một chút mà không phát hiện thêm gì đáng giá, thám tử Ngọt dọn dẹp lại đống rác, đạp xe quay trở về chỗ đỗ ô tô. Trước khi đi, anh cẩn thận cất túi đựng áo khoác và mũ vào cốp xe. Sau khi kiểm tra lại xe đạp, Ngọt lái xe về văn phòng với vô số suy nghĩ trong tâm trí, bắt đầu dồn dập xây dựng các giả thuyết.
Khi về đến văn phòng, anh ngồi xuống bàn làm việc, mở túi chống thấm ra và đặt chiếc áo khoác cùng mũ lên bàn. Mang găng tay vào lần nữa, Ngọt bắt đầu kiểm tra từng món một cách kỹ lưỡng. Trong túi áo khoác đen, anh tìm thấy một chiếc bật lửa đã qua sử dụng nhưng vẫn còn khá mới, cùng với một ổ khóa và chìa, có vẻ như loại thường dùng để khóa cổng nhà và trông rất giống với loại ở nhà chị Lan.
Nhưng phát hiện quan trọng nhất là một bình thuốc gây mê dạng hơi, nhãn hiệu Desflurane, vẫn còn một lượng nhỏ bên trong. Khi đưa lại gần, Ngọt nhận ra mùi hóa chất thoang thoảng, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy nó đã được sử dụng gần đây, có lẽ chỉ một vài lần. Ngoài ra, trong túi áo còn có một chiếc khăn mùi xoa bẩn, bốc lên mùi hôi nồng của rác thải, và một sợi tóc dài màu nâu nhạt mắc kẹt trong lớp lót áo.
Những món đồ này, tưởng chừng vô thưởng vô phạt, giờ đây lại trở thành những manh mối quý giá, có thể giúp anh tiến xa hơn trong việc điều tra. Ngọt cẩn thận đặt tất cả vào một chiếc hộp nhỏ, khóa kỹ, rồi cất vào ngăn kéo an toàn trong văn phòng. Dù đã khám phá được nhiều thứ, nhưng sự căng thẳng từ vụ án vẫn bám lấy tâm trí anh như một bóng đen.
Anh đứng dậy, vươn vai duỗi người để xua tan chút mệt mỏi. Bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy nhẹ nhàng giúp anh tạm thời rũ bỏ những suy tư đang vây kín đầu óc. Sau khi tắm xong, cảm giác sảng khoái và nhẹ nhõm hơn, anh quay lại bàn làm việc, nơi mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng nhưng vẫn mang lại một cảm giác chưa hoàn toàn thỏa mãn.
Ngọt ngồi xuống, với tay lấy điện thoại và tìm kiếm một quán ăn quen thuộc để đặt bữa trưa muộn. Trong lúc chờ đợi, anh mở lại tập hồ sơ kết quả xét nghiệm t·hi t·hể của chị Lan. Kết quả cho thấy trong dạ dày của n·ạn n·hân có dấu vết của loại thuốc ngủ TN1, một loại thuốc có tác dụng cực mạnh, có thể gây mất ý thức nếu dùng quá liều. Loại thuốc này được tìm thấy trong dạ dày chị Lan, có thể chị đã tự uống hoặc bị ép sử dụng trước khi c·hết.
Chi tiết này khiến thám tử Ngọt không khỏi suy ngẫm. Hung thủ có thể đã sử dụng thuốc gây mê và thuốc ngủ để làm n·ạn n·hân mất khả năng kháng cự.
Khi bữa ăn được giao tới, thám tử Ngọt tạm gác mọi thứ lại, nhanh chóng ăn trưa để lấy lại sức. Sau đó, anh dọn dẹp bàn, trở lại công việc với sự tập trung cao độ. Anh cầm điện thoại và gọi cho Giang, một người bạn thân làm bác sĩ, người đã từng nhiều lần hỗ trợ anh trong các vụ án trước đây.
“Giang, cậu có biết gì về thuốc ngủ TN1 không? Đây là loại thuốc liều cao, và đã được tìm thấy gần t·hi t·hể n·ạn n·hân cũng như trong dạ dày của cô ấy,” Ngọt vừa nói vừa gửi cho Giang vài bức ảnh từ hồ sơ xét nghiệm.
Giang im lặng một lúc, như đang cân nhắc thông tin. Sau đó, anh trả lời: “TN1 à? Đó không phải là loại thuốc phổ biến. Nó chủ yếu được sử dụng trong các ca gây mê ngắn hạn, và chỉ trong các bệnh viện có thiết bị chuyên dụng.”
Nghe vậy, thám tử Ngọt cau mày: “Vậy có nghĩa là không phải ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận loại thuốc này. Có đúng không ?”
Giang đáp chắc nịch: “Đúng vậy. Nếu n·ạn n·hân có TN1 trong người, khả năng rất lớn là nó xuất phát từ một cơ sở y tế. Cậu nên điều tra xem chị ta có liên quan gì đến bệnh viện hay có người thân làm trong ngành y không.”
Anh lập tức ghi lại thông tin vào trong sổ tay, đây có thể là đầu mối dẫn dắt anh tới một mối quan hệ mới, chưa từng được xem xét trong vụ án. “Cảm ơn cậu, Giang. Tớ sẽ tiếp tục điều tra về hướng này. Có gì tớ sẽ gọi lại.”
Giang đáp: “Không có gì. Cậu nhớ cẩn thận đấy.” Cuộc gọi kết thúc, nhưng đầu óc thám tử Ngọt vẫn bận rộn với hàng loạt suy nghĩ về manh mối vừa phát hiện.
Anh ngồi im một lúc, chìm đắm trong những phân tích. Sau đó, một ý tưởng lóe lên khiến Ngọt ngay lập tức cầm điện thoại gọi lại cho Giang.
“Giang, tớ cần cậu giúp thêm một việc. Cậu có thể kê cho tớ một đơn thuốc TN1 được không?” Giọng Ngọt điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự quyết đoán.
Bên kia, Giang tỏ ra hơi bất ngờ: “Cậu cần đơn thuốc đó để làm gì?” Giang hỏi, giọng pha chút nghi hoặc.
Thám tử Ngọt giải thích ngắn gọn: “Tớ định dùng nó để lần theo dấu vết của h·ung t·hủ.”
Giang im lặng vài giây, cân nhắc. Rồi anh nói: “Được rồi, tớ sẽ lo cho cậu. Đợi tớ một chút.”
Chẳng lâu sau, điện thoại thám tử Ngọt rung lên với một tin nhắn mới đến. Anh mở ra xem, đó là ảnh chụp đơn thuốc với đầy đủ chữ ký và con dấu của bệnh viện, đương nhiên loại thuốc TN1 có kê trong đó.
Ngọt khẽ mỉm cười. Anh không lãng phí thời gian, lập tức dùng máy photocopy trong văn phòng để in đơn thuốc ra. Chiếc máy kêu rè rè đều đặn, từng trang giấy từ từ trượt ra với hình ảnh rõ ràng của đơn thuốc mà Giang vừa gửi. Anh cầm lấy tờ giấy, săm soi từng chi tiết, từ con dấu cho đến chữ ký, đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo.
Những suy nghĩ trong đầu anh bắt đầu nối kết với nhau, từng mảnh ghép từ những manh mối trước dần hiện ra, tạo nên bức tranh ngày càng rõ ràng về vụ án. Hung thủ có thể đã lợi dụng vị trí hoặc mối quan hệ trong ngành y tế để tiếp cận loại thuốc này. Anh tự hỏi liệu có ai đó trong gia đình hay bạn bè n·ạn n·hân làm việc tại bệnh viện, hoặc có liên quan đến thuốc gây mê.