0
Vừa chia tay với một nhóm người, lại gặp một người quen.
Bạch Vân hắn đang có ý định đến hàng rèn, đúc lại áo giáp của mình thì thấy hai bóng người quen thuộc
Giơ tay lên gọi: "Mặc Lương, Mặc Tân."
Hai huynh đệ thấy có người gọi mình thế là quay sang tìm kiếm âm thanh đầu nguồn.
Chợt, thấy được Bạch Vân là người gọi, vui vẻ đi tới.
"Chào ngươi, ngươi đây là đi đâu?" Mặc Tân tò mò nhìn xem Bạch Vân ôm một cái áo giáp, hẳn là binh khí của hắn.
"Ta đang có ý định đi sửa lại binh khí của mình." Bạch Vân nói.
"Thật trùng hợp, chúng ta cũng đang dự định đi đến hàng rèn.
Cùng đi chung chứ?" Mặc Lương mời.
"Ừm."
Mọi người vui vẻ trò chuyện, hỏi thăm dạo gần đây thế nào.
Nhờ cái đùi thỏ nhất giai hậu kỳ, hôm trước mua ở chỗ Tần Sơn, Bạch Vân thuận lợi đột phá đến Thạch cấp tầng bảy.
Mặc Tân hai người nghe vậy liên tục mở miệng chúc mừng. Còn bảo hôm nào nhất định phải mời tiệc.
Bạch Vân cũng rất vui vẻ, hì hì cười liên tục.
Mấy hôm nay có không ít người chúc mừng hắn, nhưng hắn chính là loại người gặm nhấm niềm vui, cho nên đến giờ vẫn còn mừng.
Đi đến chỗ ngoặt, có một đám người tụ tập giữa đường nói chuyện. Cười đùa tí tửng, không coi ai ra gì.
"Triết ca, chúc mừng ngươi."
"Đúng thế, Triết ca năm nay mới mười bảy tuổi nha."
"Ôi là Thạch cấp tầng bảy đấy, ngài có cơ hội trở thành thiếu tộc trưởng rồi đó."
Một người thiếu niên đứng giữa, rất hưởng thụ lời nói của đám người xung quanh.
Hắn tên là Bạch Triết, tháng này vừa tròn mười bảy tuổi.
Tối hôm qua nhờ vào một gốc nhất giai hậu kỳ thảo dược, nhất cổ tác khí đột phá bình cảnh, đưa thân trở thành Thạch cấp hậu kỳ võ giả.
Nhất giai hậu kỳ thảo dược là chiến lợi phẩm của một lần đại chiến hai tháng trước, hắn dùng mạng sống của mình c·ướp đến.
Thạch cấp hậu kỳ võ giả đã được tính là lực lượng trung kiên của cả gia tộc.
Các ngươi nghĩ đột phá bình cảnh hậu kỳ rất dễ ư.
Không có đâu, mỗi tên võ giả phải nếm qua không biết bao nhiêu khổ cực, đau khổ trên con đường võ đạo gian nan.
Thế nhưng có rất nhiều người là không phá tan được đạo bình cảnh kia, cam nguyện một đời tầm thường
Bởi vì ở nơi này là Bạch gia, một trong tam đại phú hộ của Thạch Sơn trấn, lại còn là lâu đời võ đạo thế gia, vì vậy nên số lượng Thạch cấp hậu kỳ võ giả không ít.
Bạch Triết vốn là cô nhi, cha mẹ của hắn đều đã hi sinh trong một lần chống cự thú triều.
Có được một thân thực lực như ngày hôm nay, ngoài sự giúp đỡ của gia tộc ra, là do hắn liều mạng mà luyện ra tới.
Bọn hắn cười đùa tí tửng, trong ánh mắt của Bạch Triết vô tình lọt vào mấy bóng hình. Trong đó có một cái rất quen thuộc.
"Tiểu Vân Tử, ngươi đi đâu đấy?" Bạch Triết gạt mở đám bạn, cười đi tới chỗ Bạch Vân chào hỏi.
Ánh mắt của hắn như có như không liếc qua Mặc Tân cùng Mặc Lương. Bạch Triết âm thầm đánh giá hai người.
Mặc Lương, tứ thiếu gia Mặc gia. Người bên cạnh ngoại hình cùng hắn rất giống, hẳn là Mặc Tân.
Nghe nói tam thiếu gia Mặc gia là một con ma bệnh cơ mà.
"Bạch Triết, đừng có thanh âm trêu chọc. Lần trước là do ta bất cẩn nên mới để lọt nhất giai thượng phẩm linh dược vào tay ngươi.
Việc này sẽ không đời nào xảy ra nữa."
Bạch Vân tức giận, đưa tay chỉ Bạch Triết la.
Nhắc tới chuyện này, tuấn mỹ thiếu niên cũng rất tức giận.
Bởi vì chủ quan, nên mới để mất cơ duyên đột phá vào tay người khác.
May mà hắn vận khí không tệ, có được nhất giai hậu kỳ yêu thú thịt.
Bạch Triết cũng cười cười đi tới ôm vai Bạch Vân: "Tiểu Vân Tử, ngươi nói cái gì thế? Ta là đến tạ ơn ngươi a.
Nghe nói ngươi cũng đã đột phá Thạch cấp hậu kỳ.
Đây là việc vui, ta mời tiệc chúc mừng, việc này xem như bỏ qua.
Ngươi xem thế nào?"
"Được." Bạch Vân còn có thể nói gì thêm cơ chứ.
Linh dược đã bị Bạch Triết ăn vào trong bụng, sao mà đòi lại được.
Với cả, không dành được tài nguyên, vốn là tài nghệ không bằng người.
Bạch Vân không đến mức hận lên Bạch Triết, nhưng tức giận vẫn là không ít.
Đánh kẻ chạy đi, chứ ai đánh người chạy lại.
Bạch Triết chịu tạ lỗi vậy thì xem như việc này đã xong.
Lần này hắn chịu mời khách, nhất định phải ăn cho Bạch Triết thịt đau mấy tháng.
Thấy chuyện này cuối cùng cũng giải quyết êm đẹp, Bạch Triết âm thầm thở phào.
C·ướp đi cơ duyên của tộc nhân đó thế nhưng là việc tối kỵ, sẽ để lại tiếng xấu.
Lúc đó hắn không khắc chế được lòng tham lam của mình mới đánh bạo c·ướp đi linh dược.
May mà hiện giờ mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, Bạch Vân cũng chịu bỏ qua.
Lại đưa nhãn cầu về hướng hai huynh đệ của Mặc gia.
"Tiểu Vân, giới thiệu cho ta hai vị tuấn tú huynh đệ này đi." Bạch Triết cười niềm nở.
Bạch Vân dù nói không truy cứu chuyện lúc trước, nhưng vẫn còn lửa giận, gạt mở tay hắn:
"Phía bên tay trái của ta chính là Mặc Lương, tứ thiếu gia Mặc gia.
Xem như họ hàng của Bạch gia mình. Hẳn là ngươi cũng thường nghe qua hắn."
"Lương đệ thực sự là tuấn tú phi phàm, nay mới được gặp mặt trực tiếp thật là vui sướng."
"Đâu đâu có, Triết ca mới thực sự là tuấn kiệt." Mặc Lương miệng cười bắt tay với Bạch Triết.
Bạch Vân tiếp tục đưa tay phải: "Phía bên tay phải chính là tam thiếu gia Mặc gia, ca ca của Mặc Lương, Mặc Tân."
"Tân đệ, dáng người cao lớn, tinh thần sáng láng quả thực là làm ta giật mình."
"Triết ca, ngươi thế nhưng là quá tâng bốc ta."
Hai bên lại lời ra tiếng vào trò chuyện, khách sáo đến không được.
Bạch Vân nhìn thấy có chút không chịu nổi, gắt gỏng nói với Bạch Triết: "Được rồi. Bọn ta còn có việc, không phải đến để chơi.
Mau bảo đám huynh đệ của ngươi tránh đường."
Bạch Triết thấy thế, vỗ đầu cười áy náy: "Nếu mọi người đã có việc vậy thì đi nhanh đi, kẻo lỡ."
Thế là mọi người ai lại làm việc nấy.
Trước lúc đi, Bạch Vân còn không quên nhắc nhở việc Bạch Triết phải mời tiệc.
"Yên tâm đi, ta nhất ngôn cửu đỉnh." Bạch Triết vỗ ngực nói.
Nghe thế thiếu niên tuấn mỹ mới yên tâm dẫn Mặc Tân hai người rời đi.
…
'Keng…Cốp…Keng…Cạch'
'Xèo…Xèo'
Cả ba vừa đi vừa tán gẫu cuối cùng cũng đi tới hàng rèn. Cỗ khí tức nóng hổi phả vào mặt.
Âm thanh rèn phôi sắt, phôi đồng vang lên khắp nơi.
Lò rèn không lúc nào là không có lửa, tiếng xèo xèo từ âm thanh làm nguội phôi rèn.
Từng vị Bạch gia tộc nhân, giơ lên búa rèn đánh mạnh vào phôi v·ũ k·hí.
Như rằng cái thứ đó có thù không đội trời chung vậy.
Mồ hôi đầy người, thấm đẫm áo quần.
Từng cú giáng mạnh mẽ, hữu lực và chính xác giúp rèn nên một phôi sắt cứng cỏi, bền vững.
"A Lương, A Tân. Ta qua bên kia sửa giáp, lát nữa gặp lại." Bạch Vân nói.
"Ừm, lát nữa gặp lại." Mặc Lương gật đầu. Mặc Tân vẫy tay.
"Tam ca đi thôi, đi gặp cậu sáu của ta." Mặc Lương dẫn đường, hai người đi đến một gian hàng rèn.
'Keng…Cạch…Cập'
Một người đàn ông trung niên để trần thân trên, thần sắc nghiêm túc, đang cầm búa gõ mạnh vào phôi kiếm.
Thân hình cực kỳ lực lưỡng nhưng khuôn mặt lại rất tuấn tú, gây nên sự tương phản rất lớn. Trên cổ còn vắt ngang một cái khăn bẩn.
Cánh tay cơ bắp đưa búa lên cao, lại vung mạnh xuống dưới.
Từng cú gõ mạnh mẽ, vững vàng, chuẩn xác vào nơi cần được thối luyện.
Âm thanh không chút nào ồn ào, như rằng hắn đã gõ theo một nhịp điệu nào đó.
Mặc Tân hai người vừa tới nơi. Đứng tại đó ngắm nhìn hắn, từng chút đưa phôi kiếm rèn luyện hoàn thành.
Mặc Tân chăm chú quan sát, trong lòng thầm nghĩ không tệ.
Tay nghề không tệ, đã sắp đụng đến ngưỡng ngàn rèn luyện khí học đồ.
Trước muốn trở thành một tên chân chính luyện khí sư, ngươi phải là là một tên luyện khí sư học đồ.
Đây là con đường không thể bỏ qua.
Thành thạo phương pháp rèn luyện của nhiều loại linh khoáng, dung hội quán thông từ đó rèn luyện, nâng cao trình độ rèn kim.
Đẳng cấp của luyện khí sư học đồ từ thấp đến cao là: thập rèn, trăm rèn, ngàn rèn.
Một khi thợ rèn đột phá mức ngàn rèn, đưa phôi rèn luyện thành v·ũ k·hí có thể dung nhập nội khí vào trong.
Từ đó có thể gia tăng sức mạnh cho võ giả, khi đó thợ rèn sẽ trở thành chân chính luyện khí sư.
Gọi là Linh cấp luyện khí sư. Còn v·ũ k·hí thì gọi là Linh rèn v·ũ k·hí.
Mặc Lương đang định lên tiếng, thì bị Mặc Tân can ngăn.
Hắn làm ra thủ thế im lặng, Mặc Lương dù không rõ lắm nhưng cũng không lên tiếng. Tiếp tục xem cậu sáu mình gõ búa.
Mặc Tân nhìn kỹ vào phôi kiếm đang bị tác động mạnh kia.
Tâm lý thầm nhủ, người đàn ông trung niên là đang muốn nhất cử xé rách bình cảnh, từ trăm rèn học đồ biến thành nghìn rèn học đồ.
Tuyệt đối không được bị quấy rầy.