Ánh mắt của người đàn ông trở nên kinh khủng, cánh tay cầm búa càng là như tàn ảnh, không lưu tình đập tàn nhẫn lên phôi kiếm.
Âm thanh vang keng keng liên hồi trong gian nhà rèn, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Nhưng người đàn ông chính là không dừng lại.
Miếng phôi kiếm càng ngày càng sáng, quang mang đại thịnh.
Suýt chút nữa thì mù mắt hai vị thiếu gia.
Mặc Tân hai người nhắm mắt, nhanh chân lùi lại.
Dù thế người đàn ông làm như không thấy, hai mắt chằm chằm nhìn vào cái nguồn sáng nhỏ kia.
Đến cảnh giới Thạch cấp hậu kỳ, huyệt đạo ở hai mắt sẽ được đả thông và cường hóa rất lớn.
Cho nên ánh sáng kiểu này, chưa đủ để ảnh hưởng đến tầm nhìn của người đàn ông trung niên, chứ nói chi là bị mù.
Sau một hồi, người đàn ông trung niên đưa phôi kiếm vào thùng nước. Vang lên tiếng xèo xèo liên hồi.
Hắn hơi thở dài, miệng lẩm nhẩm: "Lần thứ tư rồi. Khó, khó quá."
Hiển nhiên là hắn đã thất bại trong việc trở thành một tên ngàn rèn học đồ.
Thấy cậu sáu của mình rảnh tay, Mặc Lương dẫn Mặc Tân qua chào hỏi.
"Cậu sáu, ngài có khỏe không?"
Bạch Tâm đang phiền muộn thì nghe có người gọi mình, quay ra liền thấy đó là Mặc Lương cùng một tên thiếu niên chạc tuổi hắn, đang đi tới gần.
Đốc xúc lại tâm trạng, nở một nụ cười chào đón: "Tiểu Lương, đi đâu đấy? Đến thăm ta à."
"Không có, ta là đến đây để đặt rèn binh khí mới. Thăm ngài chỉ là thuận tiện." Mặc Lương thẳn thắn đáp lời.
"Hừ, có chuyện mới nhớ tới ta. Thằng cháu hư." Bạch Tâm chê bai hắn một câu, rồi lại đưa tay ra hỏi: "Bản vẽ đâu? Đưa đây."
"Bản vẽ gì cơ? Cậu."
"Bản vẽ v·ũ k·hí chứ cái gì nữa?! Chứ không phải đến tìm ta rèn v·ũ k·hí mới à."
Mặc Lương lắc đầu: "Cậu hiểu lầm, thăm cậu chỉ là thuận tiện. Ta muốn v·ũ k·hí không phải là kiếm nữa.
Mà là một thanh trường thương."
Ở Bạch gia, thợ rèn có rất nhiều, tài nghệ cao thấp không đều.
Nếu nói về năng lực rèn đúc trường kiếm, ngoài các vị lão tổ ra, Bạch Tâm nhận số hai không ai nhận số một.
Điều đó không có nghĩa là mấy thứ khác hắn yếu, chỉ là không mạnh bằng những người khác mà thôi.
Dù sao cũng không phải chuyên môn của hắn.
"Cậu, đây là tam ca của ta Mặc Tân." Mặc Lương lại giới thiệu.
"Ừm chào ngươi. Nếu không ngại, có thể giống như Tiểu Lương, gọi ta cậu sáu là được rồi." Bạch Tâm hơi cười nói ra.
"Vâng, cậu sáu." Mặc Tân gật đầu dạ.
"Cái thằng kia thì muốn dùng thương, không nói. Ngươi đến là muốn rèn thứ gì?"
"Dạ, thưa cậu sáu, v·ũ k·hí của con sẽ là một thanh trường đao ạ." Mặc Tân thành thật trả lời.
Nhưng trong lòng hắn lại rất bất đắc dĩ.
Ngay từ đầu, hắn là có ý định rèn ra mấy thanh phi đao, từ đó tập được chiến kỹ {Tàng Ảnh Phi Đao} cực kỳ mạnh mẽ.
Đáng tiếc là không có tương ứng tài liệu để luyện chế phi đao.
Tối qua hắn đã hỏi phụ thân rồi, mấy loại khoáng thạch mà hắn liệt kê ra Mặc Kiên một loại đều chưa từng nghe qua.
Thế là hắn đành phải ngậm ngùi đổi loại chiến kỹ khác phù hợp hơn, bất quá vẫn là dùng đao.
Nghe Mặc Tân nói vậy, Bạch Tâm không nói hai lời, một bàn tay hô tới đầu Mặc Lương.
Làm tứ thiếu gia kêu lên đau đớn: "A, Sao cậu đánh con?"
"Đã một thằng dùng thương, một đứa dùng đao, vậy thì đến chỗ ta làm gì. Biến." Bạch Tâm gầm thét.
Hắn vốn chính là nóng tính, lại còn xông phá bình cảnh thất bại, hiện tại đang rất giận.
Tưởng hai tên tiểu bối đến có việc cần nhờ, mới nín nhịn cười nói hỏi han.
Ai ngờ chỉ là tới thăm, lại còn đến đúng lúc hắn đang đột phá kỹ nghệ.
Chắc chắn là do hai thằng nhãi đó, nên mình mới thất bại.
Bạch Tâm gật gật đầu nhìn hai thằng cháu đi xa, tìm kiếm lý do thất bại.
Mặc Lương xoa đầu rên rỉ.
Mặc Tân cười ha hả nhìn đệ mình, may mà cùng cậu sáu mới nhận nhau, chưa đủ quen thuộc.
"Ca còn cười, nếu không phải muốn hai người nhận biết nhau, ta là sẽ không đến đó." Mặc Lương ủy khuất trách móc tam ca mình.
"Được rồi, hahaha, xin lỗi. Kh-khụ, è hem. Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu." Cảm giác cười đủ rồi, Mặc Tân mới nhớ đến chính sự.
"Đi, sang chỗ dượng năm. Ông ấy là một trong những thợ rèn giỏi nhất ở đây, tài nghệ đạt đến cấp bậc ngàn rèn.
Tinh thông rèn trọng binh, trọng giáp. Làm người cũng rất hào sảng, không như cậu sáu.
Chắc chắn tam ca sẽ thích." Mặc Lương vừa đi vừa nói.
Còn không quên nhắc đến cậu sáu, hiển nhiên là đầu còn khá đau.
Mặc Lương bắt đầu công cuộc dẫn đường lần nữa.
Những nơi đi qua đều đang thấy Bạch gia tộc nhân giơ lên búa rèn gõ mạnh vào phôi v·ũ k·hí.
Từ già đến trẻ, từ nam đến nữ đều đang huy sái mồ hôi.
Dừng bước ở một trong nhiều gian hàng rèn, một người đàn ông vạm vỡ đang ngồi uống trà, nghỉ ngơi.
Có vẻ như là đã rèn xong, hiện đang rảnh.
"Dượng năm." Nghe có âm thanh quen thuộc vang lên, Lý Sinh ngửa đầu đưa mắt nhìn sang.
Hai tên thiếu niên từ xa chạy chậm tới.
Mặc Lương hớn hở vẫy tay chào dượng mình, không quên gọi lên để gây nên sự chú ý của Lý Sinh.
Hắn quay sang Mặc Tân: "Tam ca, nhanh chân lên. May mắn chúng ta đến đúng lúc dượng năm đang rảnh rỗi.
Phải biết hàng rèn của dượng năm xưa nay rất đông khách. Hiếm khi mới thấy ổng rảnh rang."
Thấy có người đến tìm, Lý Sinh uống hết nước trong ly rồi đứng dậy.
Cũng là lúc hai huynh đệ Mặc Tân vừa chạy đến trước mặt hắn.
"A là Tiểu Lương đấy à. Đến thăm dượng hả? Thương thế đã dưỡng tốt chưa, mà chạy khắp nơi đấy?" Lý Sinh cười hỏi thăm.
"Dạ, đã hồi phục tốt rồi dượng. Không những thế, thực lực của ta cũng tăng trưởng rất lớn.
Hiện cháu ngài đã là Thạch cấp tầng bảy võ giả nha." Mặc Lương cười đáp.
"Hahaha, là chuyện tốt."
"Thế đây là?"
Lý Sinh lại nhìn về phía Mặc Tân, nghi hoặc chưa biết rõ thiếu niên này là ai. Nhưng hắn cũng đã đoán được phần nào.
"Dượng năm đây chính là tam ca của ta. Ngài chưa gặp lần nào, dù sao năm xưa tam ca không mấy khi ra khỏi nhà."
Mặc Tân niềm nở: "Dạ, chào dượng năm. Ta tên Mặc Tân."
Hắn trực tiếp gọi dượng năm luôn.
Như tứ đệ nói dượng năm làm người hào sảng, hẳn sẽ không quá để ý xưng hô của hắn.
"Ây thì ra ngươi chính là Mặc Tân." Lý Sinh nhìn kỹ hắn, bước tới gần dùng bàn tay thô to tràn đầy vết chai của mình vỗ vài phát vào bắp tay của Mặc Tân.
"Ừm, cũng được, xem như cứng cỏi. Đáng tiếc là hơi chậm, thực lực yếu kém." Người đàn ông vạm vỡ nhìn thẳng vào mắt tam thiếu gia, cho ra lời bình.
Điều này khiến cho Mặc Tân không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn cảm giác như là mình đang đi xin việc.
Được lãnh đạo để ý, ánh mắt khá hài lòng nhưng ngươi còn cần phải cải thiện.
"Với cả đừng gọi ta dượng năm, ta tên Lý Sinh. Ngươi có thể gọi ta là Lý thúc thúc."
Lý Sinh nở một nụ cười nói ra, còn không quên vỗ bả vai hắn mấy cái.
"Ngồi đi hai đứa. Thế hôm nay tới tìm ta có chuyện gì?" Lý Sinh mời Mặc Tân hai người ngồi xuống, rót cho mỗi người một chén trà.
"Dạ dượng năm, hôm nay hai huynh đệ ta đến đây, thứ nhất chính là đi thăm nhà ngoại, thứ hai là kiếm ra một thanh v·ũ k·hí phù hợp với bản thân."
Mặc Lương sờ đầu nói tiếp: "Hồi trước ta dùng kiếm, nhưng hiện nay ta muốn đổi một thanh v·ũ k·hí mới là trường thương, vì thế nên mới đến chỗ dượng a."
"Còn ta thì muốn ba thanh đao, tốt nhất là trọng đao, trọng lượng tăng dần." Mặc Tân tiếp lời.
"Trường thương cùng trọng đao à?!" Lý Sinh có nghi vấn trong lòng nhưng vẫn không hỏi ra.
Đổi v·ũ k·hí vậy thì đồng nghĩa với việc phải đổi chiến kỹ.
Nghe nói Mặc gia xưa nay không có loại chiến kỹ gì dùng đao hay dùng thương mà.
"Tốt. Theo ta vào hàng rèn. Ta sẽ thiết kế v·ũ k·hí theo yêu cầu của hai ngươi."
Lý Sinh dẫn theo hai tên thiếu niên đi vào trong, tuy đã không dùng một lúc nhưng nhiệt độ bên trong vẫn rất nóng hổi.
Ở trong này, có thể ngửi được rất rõ mùi kim loại, khoáng thạch cùng mùi than tro.
Lý thúc thúc cầm ra một quyển vở, nhìn Mặc Lương: "Nói ra yêu cầu của ngươi đi."
Mặc Lương bắt đầu mô tả chiều dài, hình dáng của thương. Hắn đặc biệt nhấn mạnh hoa văn trên trường thương phải trông rất soái.
Điều đó giúp tăng uy phong của hắn khi chiến đấu, đồng thời cũng để đánh dấu chủ quyền.
Lỡ sau này hắn có chuyện gì xảy ra, có thể nhờ vào điểm đặc thù trên cây thương để tra ra manh mối, mặc cho chỉ có một ít.
Cây thương đẹp như thế, bán chắc chắn rất đáng tiền. Hung thủ bỏ thì sẽ cảm thấy đáng tiếc.
Xã hội hiểm ác không thể không đề phòng, nhất là nơi có ý niệm cường giả vi tôn như Thiên Cân giới.
Lý Sinh ghi chép xong, quay sang cho Mặc Tân một ánh mắt. Tam thiếu gia hiểu ý:
"Về hình dáng của đao thì ta không có quá nhiều yêu cầu, ngài thích làm thế nào thì làm. Nhưng quan trọng là phải nặng."
"Ba cây à?"
"Vâng ba cây đao, mong ngài chiếu theo thực lực của ta rồi rèn ra ba cây đao có trọng lượng tăng dần.
Tiếp tục thay thế, dùng đến khi ta trở thành Linh cấp võ giả." Mặc Tân nghiêm túc trả lời.
"Linh cấp võ giả, tự tin như thế sao?!" Lý Sinh hơi kinh ngạc, lũ trẻ thời nay đều có niềm tin như thế à.
Lão tử kẹt tại Thạch cấp đỉnh phong mười năm nay còn chưa luyện ra được nội khí, mấy đứa bay lấy đâu ra ảo vọng lớn như thế hả.
"Hiển nhiên rồi dượng năm, vậy ngài phải xem hai ta là ai.
Hai huynh đệ chúng ta sau này sẽ là bá chủ của Trường Long đại lục." Mặc Lương tí tửng khoát vai Mặc Tân, hướng về Lý Sinh cười nói.
Nếu như lúc trước có người hỏi Mặc Lương có chắc là sẽ trở thành Linh cấp võ giả không, thì hắn sẽ bảo là có cơ hội.
Nhưng từ chuyện tối hôm qua, có được siêu cấp công pháp thì hắn đảm bảo dám hô to chắc chắn.
Không những là Linh cấp võ giả, ta Mặc Lương nhất định sẽ đi đến cảnh giới còn cao hơn thế nữa.
Lý Sinh cũng cười cười, xem là hai đứa nhỏ đang nói đùa.
0