“Ta Vương Điền.”
“Ta Trần Nhị Cẩu.”
“Xin thề đời này kiếp này hiệu trung Mặc gia, tuyệt không hai lòng, trung thành đến c·hết.” *2.
Hai giọng nói đồng thanh vang lên. Hiển nhiên là hai tên dược đồng trộm đồ, Vương Điền và Trần Nhị Cẩu.
Lúc này cả hai đang quỳ lạy người thiếu niên trước mặt.
Mặc Lương gật đầu: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn tứ công tử.” Hai người đứng dậy cảm kích nói.
“Khách khí cái gì, đều là người một nhà cả. Gọi Lương ca là được rồi.” Mặc Lương vỗ vai hai người, cười nói.
“Ấy, tứ công tử, việc này không được. Phải có tôn ti trật tự. Thuộc hạ không dám.” Vương Điền đổ mồ hôi, cúi người nói. Trần Nhị Cẩu cũng sợ sệt, làm theo.
“Thế thì thôi.” Mặc Lương ra vẻ tiếc nuối.
“Ngồi xuống đi.” Hắn phẩy tay, mời hai tên thuộc hạ mới vào chỗ.
“Đa tạ tứ công tử.” Lần này Vương Điền hai người không có từ chối.
“Nếu đã thần phục Mặc gia, vậy thì không thể bạc đãi các ngươi. Chắc hẳn các ngươi cũng đang rất chờ mong.” Mặc Lương đưa tay sờ vào vạt áo, lôi ra một quyển sách.
Trần Nhị Cẩu hai đứa hai mắt sáng lên, nhìn chăm chăm vào quyển sách.
Thấy cảnh này, Mặc Lương hơi cười.
Vương Điền cũng biết mình mất lễ nghi, vội vã kéo Trần Nhị Cẩu đứng lên.
“Xin tứ công tử thứ lỗi cho thuộc hạ, chỉ là…”
“Không sao, ta hiểu. Ngồi xuống đi.” Mặc Lương không để tâm, nói.
“Dạ.” *2
Hai người đồng thanh, nghiêm chỉnh ngồi xuống, nhưng vẫn không ức chế được sự hưng phấn.
“Như đã hứa, đây là công pháp của các ngươi." Mặc Lương đưa quyển sách cho Vương Điền.
Người sau trịnh trọng, nâng hai tay nhận lấy. Vội vã xem bìa của cuốn sách, lẩm nhẩm: “{Ly Hỏa Kinh}”
Trần Nhị Cẩu mừng rỡ: “Công pháp, thực sự là công pháp.”
Vương Điền quá hưng phấn: “Cảm ơn tứ công tử, cảm ơn ngài.”
Mặc Lương: “Ấy đừng vội vui mừng. Còn một số điều các ngươi nên biết.”
Uống một hớp trà làm trong cổ họng, Mặc Lương tiếp tục: “Thứ nhất, công pháp không được ngoại truyền, chỉ các ngươi mới được tu luyện.
Thứ hai, một khi đã tu luyện công pháp, vậy thì các ngươi sẽ chịu sự khống chế của ta.
{Ly Hỏa Kinh} là bản yếu hóa của công pháp ta đang tu luyện.
Sau này vấn đề sinh tử của các ngươi sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của ta.
Ta muốn sống, các ngươi sẽ sống. Ta muốn c·hết, thì không toàn thây. Thế nào? Có còn muốn không?”
Hết lời, Mặc Lương chăm chú quan sát sắc mặt của Vương Điền và Trần Nhị Cẩu.
Nghe thế, nụ cười trên mặt hai tên dược đồng có phần giảm bớt.
“Nếu không thích ta sẽ đổi cái khác. Suy nghĩ cho kỹ đi. Tối đến tìm ta.” Mặc Lương quyết định cho bọn chúng thêm thời gian để suy nghĩ.
“Đa tạ tứ công tử đã khoan dung. Hai ta sẽ cho ra câu trả lời trong thời gian ngắn nhất ạ.” Vương Điền và Trần Nhị Cẩu đứng dậy, chắp tay cam đoan.
“Xin phép ngài, hai ta rời đi ạ.” *2
“Ừ, đi đi.”
Mặc Lương ánh mắt có phần thâm thúy nhìn bóng lưng hai người.
“Hai đứa bay, tuyệt đối đừng làm ta thất vọng.”
Trở tay đóng cửa, nắm chặt thời gian tiếp tục tu luyện.
Hắn phải nhanh chóng đổi tu công pháp, gia tăng thực lực của mình.
Nghĩ đến sự mạnh mẽ của công pháp {Hỏa Bạo Thông Thiên Quyết} là lòng của Mặc Lương lại nóng như lửa đốt.
…
Dược phòng,
“Kỳ lạ, đây là loại dược hoàn gì?” Một ông lão râu tóc bạc phơ, ánh mắt sắc bén có thần, đang cầm trên tay một viên đỏ thẫm dược hoàn, tò mò quan sát.
Ông lão chính là Nhâm Xung, Nhâm gia gia.
Viên dược hoàn này là chiến lợi phẩm, sau khi hắn g·iết tên tán tu mua trộm dược liệu của Mặc gia.
Là cái tên sỡ hữu chiếc dược đỉnh thần kỳ aka số một.
Nhâm Xung đưa viên dược hoàn lại gần mũi, ngửi một phát, “Hửm? Mùi rất thơm.
Quái lạ, mình không phát hiện được tổ hợp loại dược liệu gì có mùi giống như vầy.”
Nếu nhìn và ngửi không giải quyết được vấn đề, vậy thì phải nếm thử.
Từ lý do an toàn, ông lão lấy ra một thanh dao nhỏ, cạo một ít thành phần trên bề mặt dược hoàn.
Nhâm Xung bỏ bụi dược hoàn vào miệng, từ tốn nhấm nháp cảm nhận. Và cuối cùng là nuốt.
Sau đó, Nhâm Xung mở to mắt, vẻ mặt kinh nghi vô cùng.
Lại cạo một ít bụi dược hoàn, bỏ vào miệng. Hắn muốn chứng thực ý nghĩ trong lòng mình.
Một lát sau, tiếng cười của ông lão vang lên, rất to lớn. Âm thanh vang vọng cả dược phòng, hơi có tí quá khích.
May mà đám dược đồng đều đã cho nghỉ, hiện nay xung quanh không có ai, nếu không sẽ bị tiếng cười làm cho giật mình.
Trong phòng, Nhâm Xung hơi bình tĩnh lại cảm xúc.
Khuôn mặt ông lão lộ rõ sự vui vẻ. Hắn mang phần còn lại của dược hoàn bỏ vào trong bình ngọc, hiển nhiên dược hoàn không chỉ có một viên.
“Thứ này là đồ tốt, phải chia sẻ việc này với mấy đứa nhỏ mới được.”
…
Ánh chiều tà len lỏi khắp ngóc ngách, phố phường.
Các gian hàng hai bên đường bắt đầu dọn dẹp, khiêng quầy hàng về nhà.
Người đến người đi trở về chốn cũ.
Dần dần xuất hiện các ánh đèn, soi sáng bóng tối.
Lầu các, đình viện dần được thắp sáng.
Giờ là cảnh đêm của Thạch Sơn trấn.
Mặc gia, phòng ăn.
Mọi người đang ngồi trên bàn, dung nạp năng lượng.
“Vậy là ngươi quyết định thu phục hai đứa nó.” Mặc Kiên vừa nói vừa mớm cháo cho Mặc Lan.
“Đúng vậy, thưa cha. Ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta không quá hài lòng tình trạng hiện giờ của gia tộc mình.” Mặc Lương ăn no, vỗ bụng hồi đáp.
“Quá thiếu loại thuộc hạ mạnh mẽ nhưng trung thành.”
Mặc Kiên lau miệng cho Ngũ muội, quay sang nhìn hắn: “Tùy ngươi, nên nhớ phải đề phòng bị phản bội.”
“Cha, yên tâm. Ta có kế hoạch dự phòng. Con trai của ngài không ngu đến mức đó.” Khuôn mặt Mặc Lương đắc ý.
Mặc Tân ở bên cạnh, híp mặt vui vẻ nhìn mọi người. Không khí sinh hoạt đầm ấm, hắn rất thích.
Liếc mắt nhìn qua Tứ di nương, hắn lại có chút sợ sệt. Theo bản năng sờ lên v·ết t·hương cũ.
Chỉ còn một lần uống thuốc nữa thôi, thân thể sẽ khỏi hẳn.
Đến lúc đấy phải nhanh chóng gia tăng thực lực. Mặc Tân thầm than.
“Hahaha, cả nhà đông vui quá ta.” Vẻ mặt Nhâm lão hớn hở, đi vào phòng ăn.
Không có chút nào câu nệ, ngồi xuống nhập tiệc.
Cơm nước xong xui, đang lúc Nhâm lão dự định mở miệng, thì mọi người đã chuẩn bị về phòng hết.
Cả nhà, ai cũng phấn khởi, vẻ chăm chỉ viết đầy lên mặt.
Nhâm lão thấy cảnh này, vội lên tiếng: “Ê, ta có chuyện cần nói, đừng có đi gấp như thế chứ!!”
Dù cho ông cụ đã kịp thời gọi lại, nhưng vẫn để tuột mất Mặc Lương.
Mặc Lương bật hết tốc lực, lao nhanh về phòng. Cố gắng giành giựt từng giây, chuyển tu công pháp.
Lời của Nhâm lão, hắn không nghe được. Liền biến mất ở góc tường.
‘Haizz’ Nhâm lão bất đắc dĩ, nhìn thằng cháu biến mất.
Mặc Kiên nghi vấn: “Nhâm lão, chuyện gì thế?”
“Ngài có chuyện nói nhanh, chúng ta còn phải tu luyện đâu!!” Tam di nương gấp rút.
“Đúng thế.” Đại di nương gật đầu.
Không dài dòng, Nhâm lão từ vạt áo, lấy ra một bình ngọc, để nó lên bàn.
Mọi người ánh mắt tò mò nhìn về phía chiếc bình.
Chợt Tống Tiểu Đồng ánh mắt co rụt, cảnh giác nhìn chiếc bình trên bàn.
Hành động của nàng, không có ai chú ý đến.
“Trong đó có gì thế? Nhâm lão, ngài đừng kéo dài thời gian nữa.” Tam di nương thúc giục.
Nhâm lão làm một hớp trà, khai thông cổ họng: “Ta đánh g·iết cái tên chủ mưu v·ụ t·rộm thuốc, thuận tiện lấy luôn chiếc bình này về.
Đây là chiếc bình chứa ba viên dược hoàn, mà hắn và tên Thạch cấp tầng bảy, giao dịch dược thảo để đổi lấy.”
“Điều quan trọng là,” Nhâm lão nhìn kỹ mọi người ở đây, “Mấy viên thuốc nhỏ này, có thể giúp chúng ta trực tiếp tăng cao tu vi.”
“Lão đã thử qua, ngay cả một vị Linh cấp võ giả như ta, còn cảm nhận được nội khí tăng lên. Mặc cho chỉ tăng lên một ít, nhưng cũng rất kinh khủng.”
Nghe thế, ở đây tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chăm chăm hướng bình ngọc.
Mặt ngoài Mặc Tân ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại rất bình thản.
Chỉ là một viên dược hoàn thôi mà, mọi người có cần phản ứng lớn như thế không. Chờ thấy được đan dược, hai mắt chẳng lẽ muốn trợn ra ngoài.
Mặc Tân cũng không cảm thấy quá nghi ngờ. Dù sao Thạch Sơn trấn quá lạc hậu, lại không có tài nguyên gì quý giá.
Ngay cả đan sư, phù sư truyền thừa, hắn đều không thấy đâu.
Một phần là không có tài nguyên liên quan, còn lại liền là quá vắng vẻ. Cho nên nhiều truyền thừa đều không thể chảy đến đây.
Có thể xưng Thạch Sơn trấn là thâm sơn cùng cốc, khỉ ho cò gáy địa khu.
Một viên dược hoàn có năng lực: trực tiếp tăng lên tu vi, làm cho bọn họ bất ngờ cũng không có gì là lạ.
Mặc Kiên hai mắt sáng lên: “Lúc còn trẻ, ta có được cơ hội đến Hoa Niên thành. Từng gặp qua loại dược hoàn có năng lực tương tự như này, giá bán vô cùng đắt đỏ.”
“Nghe bảo là xuất từ một vị dược sư uy tín, không phải ai cũng có thể luyện được.”
Nhâm Xung gật đầu, cười tươi: “Ta có ý định, để ba viên thuốc này lại, cho ba đứa cháu dùng. Không xem nó là tài nguyên tu luyện, nhưng có thể đưa nó xem như vật dụng trợ giúp đột phá Linh cấp bình cảnh.”
“Các ngươi thấy thế nào?!”
“Tất nhiên là đồng-”
“Ta phản đối.” Tứ di nương im lặng từ đầu đến cuối, lúc này lại lên tiếng.
Âm thanh rất dứt khoát, không có nửa điểm phân vân.
Thấy ai cũng nghi ngờ nhìn mình, Tống Tiểu Đồng vẻ mặt nghiêm trọng: “Mấy viên thuốc này là vật không lành, ta nghi ngờ nó là đồ của ma đạo.”
Lời nói của Tứ di nương làm cho tất cả đều sợ hãi.
Ma đạo võ giả vốn vô cùng tàn nhẫn và nguy hiểm. Bọn hắn không tiếc giá cả, sử dụng mọi biện pháp để gia tăng tu vi của mình.
Giết người, luyện máu, luyện trẻ nhỏ, thậm chí còn ăn thịt cả người nhà…
Nhâm lão run giọng: “Ý ngươi nói là…”
Tứ di nương lắc đầu: “Ta không chắc. Nhưng hẳn liên quan đến các vụ án m·ất t·ích gần đây của trấn mình. Ta cảm nhận được rất rõ luồng ma khí, toát ra từ viên thuốc trên tay ngươi.”
“Đưa viên thuốc cho ta.”
Nhâm lão vội vàng đưa cho Tống Tiểu Đồng.
Nàng ta đưa tay bóp chặt viên thuốc, viên thuốc biến thành tro.
Một khuôn mặt đầu lâu, từ đống tro tàn nhô lên gầm thét trong một tích tắc, rồi biến mất.
Thấy vậy, ai cũng đứng lên. Vẻ mặt kinh khủng sợ sệt, tiếp đó là thở phào may mắn.
Nhâm lão càng là hoảng hồn, khuôn mặt tự trách vô cùng. Hắn suýt chút nữa hại cháu mình.
0