Hộ vệ tên A Tú nhìn về ba cái bàn, ngồi đầy người. Bọn họ đều là hộ vệ của Mặc gia, dù cho chẳng có tí tu vi nào, nhưng vẫn rất uy phong.
Trên bàn dọn đầy các món ăn, thịt cá vẫn tính đầy đủ, hương thơm nứt mũi.
A Tú thấy thế cũng không nhịn được, nhanh chóng ngồi vào bàn.
Nhưng hắn chưa kịp động đũa, thấy hai bóng người từ xa đi lại, vội vã đứng dậy hô to:
"Chào Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia ạ."
Bọn hộ vệ nghe thế cũng giật mình đứng dậy cung kính chào hỏi Mặc Tân hai người.
Mặc Lương thấy cảnh này hơi bất mãn: "Hừ, lũ tham ăn."
"Hai đứa kia đâu?" Mặc Tân giọng nói lạnh lùng hỏi.
"D-dạ thưa, chúng nó đang ở trong phòng củi ạ. V-vẫn còn sống, thưa hai vị thiếu gia." A Tú sợ sệt trả lời, đôi mắt không dám nhìn kỹ hai vị thiếu niên trước mắt.
"Nhìn cái gì, dẫn đường đi cái đồ vô dụng." Mặc Lương đạp hắn một cái cho bỏ tức.
Tứ thiếu gia vẫn chưa quên sự vô dụng của đám hộ vệ này, nuôi một đám phế vật, tốn cơm tốn bạc.
"Dạ, mời hai vị đi theo tiểu nhân ạ." A Tú nhịn đau, gượng đứng dậy, cười dẫn đường.
Trong phòng củi, Vương Điền nghe thấy đồng thanh tiếng chào hỏi, biết ngay là ai đến.
Tranh thủ thời gian lay động Trần Nhị Cẩu: "Nhị Cẩu, tỉnh táo lại đi. Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia đến rồi."
Nhị Cẩu cả người còn đang đờ đẫn, nghe được chữ Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia; Cơ thể hắn không kìm chế được mà run rẩy.
Ánh mắt Trần Nhị Cẩu nuối tiếc, bờ môi khô nứt thì thào: "Vậy là hết rồi sao, kết thúc rồi nhỉ ?!"
'Ẽo'. Âm thanh cửa gỗ mở ra.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào trong, thắp sáng căn phòng củi.
Ánh mắt của Vương Điền, Trần Nhị Cẩu chưa kịp thích ứng với ánh sáng, nheo mắt lại, cố gắng nhìn hướng hai bóng hình mờ đen trước cửa.
Mặc Tân xem xét hai tên dược đồng, không biết nên xử lý như thế nào thì thỏa đáng.
Lúc đầu, cứ nghĩ kẻ giao dịch với ba đứa nó là thành viên của một gia tộc nào đó, cho nên mới có ý định chém đầu thị uy.
Nhưng hiện tại hắn đã nghe Nhâm gia gia nói qua, người giao dịch chỉ là một tên võ giả bình thường ở khu ổ chuột, có một ít cơ duyên mà thôi.
Với lại đã bị Nhâm gia gia đ·ánh c·hết, thế thì biết chuyện này chỉ còn hai tên dược đồng.
Bọn hộ vệ chỉ biết Vương Điền hai người là tội nhân, còn lại thì mù mờ, tin tức không rõ.
Mặc Tân thở dài, ánh mắt dần lạnh lùng. Thầm nhủ: 'Thôi được rồi, tốt nhất là g·iết đi.'
Tay phải vận sức, một luồng linh khí trong suốt dưới sự chỉ dẫn của tinh thần lực, bao bọc lại bàn tay của Mặc Tân.
Thạch cấp chưa thể vận dụng linh khí để bao bọc cơ thể. Mặc Tân là đặc thù, vì hắn có Hồn cấp tinh thần lực.
Mặc Tân mới Thạch cấp tầng 1, chưa đủ sức một chiêu lấy mạng. Nên để tiết kiệm thời gian, Mặc Tân không ngại làm điều đó.
Ra chiêu nhanh như chớp, tàn ảnh cánh tay di động về phía đầu Trần Nhị Cẩu.
"Tam ca, dừng tay." Mặc Lương đã nhận ra ý đồ của Mặc Tân, vội lên tiếng can ngăn.
Không quên dùng sức bắt lại tay phải của Mặc Tân, tay hắn chỉ cách đầu Trần Nhị Cẩu có một cộng tóc.
Mặc Tân chớp nhoáng thu hồi linh khí, không để Mặc Lương nhận thấy.
Trần Nhị Cẩu trợn cả mắt, khuôn mặt hoảng sợ vô cùng. Bản thân mình vừa rồi đã đi một bước vào quỷ môn quan a.
Vương Điền lúc này cũng rất kinh sợ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Đây là điều hiển nhiên, không phải ai đối mặt với c·ái c·hết cũng bình thản, dửng dưng.
Mặc Tân có phần nghi hoặc nhìn qua Mặc Lương: "Làm sao?" Trong giọng nói của tam thiếu gia có vài phần khó hiểu.
"Tam ca, ta đối với hai tên dược đồng này có ý nghĩ khác. Nếu như làm được, vậy thì gia tộc ta từ nay sẽ không thiếu võ giả. Và bọn chúng sẽ đều trung thành tuyệt đối với Mặc gia mình." Mặc Lương giải thích cho hành động của mình.
Mặc Tân ánh mắt phiêu hốt, như nhớ ra điều gì, thu tay lại, gật đầu: "Ý nghĩ không sai, nhưng nhất định phải cẩn thận."
"Tam ca yên tâm đi, ta xưa nay vốn luôn rất cẩn thận." Mặc Lương giang tay cười tươi.
Mặc Tân có chút không tin tưởng. Thôi được rồi, có trải nghiệm, có đau thương, có mất mát… thì mới đi lên được. "Tùy ngươi, vậy thì việc này ngươi xử lý, ta về phòng."
Mặc Tân cảm giác nơi đây không có việc của mình, liền đưa ra ý rời đi.
"Dạ, tam ca đi thong thả." Mặc Lương đáp lời.
Vỗ vai tứ đệ vài cái, Mặc Tân phẩy tay áo rời khỏi phòng củi, đi hướng phòng mình.
…
Về tới phòng, Mặc Tân hơi lắc đầu, hắn có cảm giác mình rất lạ lẫm. Từ hành động lời nói đến suy nghĩ.
Từ lúc trùng sinh đến nay, hắn cảm thấy tính tình của mình ngày càng độc ác, tàn nhẫn. Gặp chuyện là cứ muốn g·iết người.
Không lẽ mình gặp phải nguyền rủa gì…Mặc Tân thầm nghĩ.
"Thôi được rồi, không muốn nghĩ chuyện không đâu nữa. Việc hàng đầu bây giờ là gia tăng thực lực."
"Linh nhi, ngươi có ở đó không?"
"Dạ có ạ, thiếu gia có việc ạ?"
"Có nhớ công thức của chén thuốc ngày hôm qua không?"
"Dạ vẫn nhớ ạ."
"Thế thì tốt, ngươi đi làm một chén y như vậy, mang về cho ta." Mặc Tân ra lệnh cho Linh nhi đi nấu thuốc.
"Thiếu gia, mời ngài chờ tí. Thuốc sẽ đến trong ít phút nữa ạ." Xong lời, Linh nhi rời khỏi phòng đi làm việc.
Mặc Tân thở dài một hơi, chỉ cần uống một lần thuốc nữa là v·ết t·hương lần trước do Tứ di nương gây ra sẽ khỏe hẳn.
Đến lúc đó phải nhanh chóng tăng cao thực lực, cố gắng trong vòng nửa năm trở thành Linh cấp võ giả.
Dù sao Mặc Tân đã chậm rất nhiều so với người cùng tuổi.
…
Phòng củi.
Lúc này, Vương Điền và Trần Nhị Cẩu đều hoang mang trước những câu chữ mà Mặc Lương nói ra.
Mặc Lương ánh mắt nghiêm túc, đảo mắt xem xét hai tên dược đồng.
"Làm sao đã nghĩ kỹ chưa? Nên nhớ thời gian của ta rất quý giá. Ta muốn nghe được câu trả lời của các ngươi vào chiều nay." Dứt lời, Mặc Lương phẩy tay áo rời đi.
Trần Nhị Cẩu không thể tin được, quay sang Vương Điền: “Thiếu gia nói thật ư?”
Vương Điền bản thân hắn cũng không hiểu rõ: “Ta không biết chắc được, nhưng đây là cơ hội.”
Giọng hắn vui vẻ, “Tứ thiếu gia cho chúng ta hi vọng sống sót, vậy thì phải cố gắng nắm lấy.”
“Hắn đã hứa hẹn với chúng ta. Chỉ cần thề c·hết hiệu trung Mặc gia, Mặc Lương sẽ truyền thụ công pháp, giúp hai ta trở thành võ giả.”
Trần Nhị Cẩu vẫn còn lo lắng: “Ngươi không sợ bị lừa à?”
“Có gì mà phải sợ? Ngươi đừng quên đây là con đường sống duy nhất của hai ta. Từ chối, vậy thì…”
Vương Điền làm động tác chặt cổ, Trần Nhị Cẩu thấy thế hơi run rẩy.
“Đây là lựa chọn duy nhất.” Vương Điền ánh mắt lấp lóe, thì thầm.
…
Thạch Sơn trấn.
Khu chợ võ giả.
Một nhóm bốn người, đi lại trên đường. Ánh mắt liếc qua các gian hàng hoặc là quan sát người đi đường.
Khắp nơi đều vang lên tiếng rao bán. Con chợ rất náo nhiệt, người đi kẻ đến.
“Đại ca, tiếp đến chúng ta nên làm gì đây?” Tam Vân vỗ cái bụng mập mạp của mình, truyền âm hỏi thăm Nhất Tiễn.
Bốn người này hiển nhiên là Thâm Sơn Tứ Quái.
Đến đây để thăm thú địa thế, tin tức. Đồng thời tìm kiếm chỗ trú lâu dài, cho đến khi bí cảnh mở ra.
“Hay là chúng ta làm nghề cũ đi.” Nhị Mẫn đưa ra ý kiến.
Thâm Sơn Tứ Quái không những nổi tiếng bởi thực lực cao cường, mà còn bởi vì bọn họ là ăn c·ướp.
Đánh c·ướp không biết bao nhiêu võ giả của Thâm Sơn thành, thậm chí Thất Tinh Các phân bộ cũng bị bọn hắn ă·n t·rộm vài ba lần.
“Nhị tỷ, ngươi bị ngu à?” Tứ Mỵ cười đểu.
“Ngươi mở to mắt ra, xem thử đi. Nơi đây võ giả có tu vi cao nhất cũng chỉ là Linh cấp võ giả. Sẽ có bảo bối gì cho mình c·ướp chứ. Dù c·ướp cũng chưa chắc dùng được, ở đây không có tài nguyên thích hợp đối với Hồn cấp võ giả.”
Nhị Mẫn trên trán nổi gân xanh, bất quá vẫn nhịn được, hừ một tiếng không đáp lời.
Nhất Tiễn nhìn xung quanh khu chợ, có chút ý tưởng: “Hay là mình kinh doanh một quán rượu. Tài nấu nướng của lão tam không tồi, tứ muội nhưỡng rượu rất thơm.
Hẳn sẽ rất đông đúc. Mà lại chúng ta sẽ càng dễ dàng thu thập thông tin, dù sao quán rượu là nơi thám thính, tìm hiểu thông tin tốt nhất.”
Lúc này Nhị Mẫn cũng truyền âm: “Ừm, đại ca nói không sai. Chúng ta chỉ biết đại khái là bí cảnh ở khu vực xung quanh đây.
Địa điểm cụ thể còn chưa điều tra ra, nên thu thập tin tức từ đó phân tích ra vị trí chính xác, để lập kế hoạch.”
“Bí cảnh xuất thế sẽ gây nên động tĩnh rất lớn, có thể sẽ hấp dẫn rất nhiều cường giả tiến đến tranh đoạt, lên kế hoạch ứng phó mọi trường hợp là tốt.” Tam Vân gật đầu.
“Được rồi, vậy mọi chuyện cứ tính như thế.” Nhất Tiễn truyền âm cho cả ba.
Ba người gật đầu, bốn bóng hình len lỏi vào dòng người biến mất khỏi nơi đây.
0