Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Tỷ thí
Thất Tinh các xưa nay sẽ không tham gia vào các cuộc phân tranh của các bản thổ thế lực hay gia tộc tại đây.
Hồng Khánh ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn, hừ lạnh: "Làm sao? Từ khi nào việc riêng của các gia tộc, Thất Tinh các cũng nhúng tay?!!"
Rồi lại vẻ mặt lạnh lùng: "Có chuyện sủa lẹ, ta còn phải về ôm nương tử của ta."
"Aizz, ta còn chưa xem đủ."
Mẹ nó, không có kiến giải thì nhảy vào làm gì? Hồng Khánh thầm hét trong lòng.
"Hửm, Nhâm lão dù già những vẫn bén nhọn như năm xưa a."
Hồng Khánh trong lòng mừng rỡ, hắn đang chờ câu này. Nhưng ngoài mặt, lại khá thản nhiên, không nhanh không chậm:
"Vâng, đệ đi ngay đây."
Không còn quan tâm các sự việc xảy ra ở đây nữa.
"Không được!!! Ai cho Hồng gia các ngươi quyền làm thế?" Lúc này một âm thanh dõng dạc vang lên. Âm thanh đó thuộc về nhị ca Cơ Thành Trung.
Đám mật thám của các gia tộc, bắt đầu tản đi, trở về báo tin.
"Đi, người ta dù sao vẫn là Linh cấp võ giả."
Cơ Thành Trung hơi nhìn kỹ tam đệ, ê nói chuyện hơi ác nha.
Đó chính là một ông lão râu tóc bạc phơ. Nhâm lão không yên tâm tình hình phía bên này, nên đã đến đây trợ trận.
"Thôi khích đểu đi. Ngươi mấy năm nay vẫn không thay đổi mấy. Vẫn cứ thích nói chuyện lòng vòng." Mặc Kiên mặt cười không thay đổi nói ra.
Ai có nhà thì về nhà, ai vừa mất nhà thì vào quán trọ dưới quyền Mặc gia ở tạm thời một đoạn thời gian. Quán trọ rất rộng lớn, dư sức chứa đủ một trăm hộ gia đình.
Nhâm Lão cũng không dễ coi, nhưng đây là việc của hậu bối, hắn không có quyền nhúng tay.
"Đúng đó. Chẳng lẽ ngươi muốn nhị ca bị mang danh bất nghĩa, bất trung, bất hiếu??" Mặc Tân cũng chen lời.
"Lần này tổn thất quá lớn, không đòi lại món nợ này, tâm không thuận." Trên trán Đinh Dũng vẫn còn dấu đỏ, sắc mặt khó coi nói ra. Cứ nghĩ đến Hồng gia, cho dù là hắn cũng không nhịn được mà giận dữ.
Dù sao dân thường mới là nguồn mộ lính yêu thích của họ.
Nhâm Xung hơi gật đầu, xem như đáp lại. Mặc cho hai bên có thù, nhưng lễ nghi là vẫn phải giữ.
"Bọn hắn thích chơi gì, thì chiều bọn hắn."
Cuối cùng Mặc Kiên và Hồng Khánh cũng mặt đối mặt.
Chương 53: Tỷ thí
Vẫn là Hồng Khánh dẫn đầu, đội hình vẫn giống như nãy, thiếu mỗi Hồng Minh.
"Ừm, nhớ cẩn thận."
Đồng thời, thanh lọc nguồn nước, giúp cho nguồn nước không bị ô nhiễm, bảo đảm chất lượng nước trong tình trạng tốt nhất. Và có thể hấp thu những chất thải từ con người và động vật, biến hóa thanh lọc tạo ra phân bón hữu cơ, rất tốt cho nông nghiệp.
"Làm sao ta biết được? Việc này phải để nhạc phụ quyết định. Nhưng lời ngươi nói quá vô sỉ." Hắn vẻ mặt nghiêm túc đáp lại.
Trực Thanh thì dẫn người đi sắp xếp chổ ở cho những người đã mất nhà vào quán trọ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vết thương khép rất nhanh, khí huyết dù không có tu luyện vẫn chậm chạp tăng lên.
Hiện giờ, Mặc Kiên, Mặc Tân, Cơ Thành Trung, Đinh Dũng đều mượn tạm bàn ghế vỉa hè bên cạnh để ngồi đỡ.
"Hahaha, buồn cười. Mắc gì bọn ta phải đổi. Dám không đưa, vậy sẵn sàng mỗi ngày bị như thế đi." Hồng Khánh cười nhếch mép, đưa tay chỉ đống tàn tích của Mặc Hiên các.
Ngay sau khi Đinh Dũng rời đi, lại có một bóng hình tiếp cận bọn họ.
Nếu không phải cha ngươi là Linh cấp võ giả từ Thất Tinh các, lão tử ngay lập tức đập ngươi thành thịt nát. Hắn hận hận nghĩ.
Nghe được Cơ Thành Trung mắng mình. Hồng Khánh trán nổi gân xanh.
Thất Tinh các chỉ quản những chuyện an nguy liên quan đến sự tồn vong của trấn.
"Công nhận, năm xưa nếu không b·ị t·hương, hắn có cơ hội đột phá trung kỳ bình cảnh."
"Yên tâm, tình trạng của hắn đã được ta ổn định. Dù b·ị t·hương nặng nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ. Tu dưỡng tốt, tầm một tuần sau là sẽ khỏe hẳn." Nhâm lão cười tươi.
"Ân oán của chúng ta với Hồng gia vẫn chưa kết thúc." Mặc Kiên uống một miếng nước mát.
Bởi vì trong Thất Tinh các cũng sẽ có một số thành viên của thế lực hoặc gia tộc gia nhập vào.
Vấn đề vệ sinh thì không phải lo, bởi vì đây là một thế giới thần kỳ. Ở đây có một loại nhất giai linh khoáng tên là Chủng Lâm thạch. Nó là loại khoáng sản phổ biến ở Tùng Xuân trấn.
"Thế là tốt, thế là tốt. Phù." Mặc Kiên thở phào nhẹ nhõm. Mặc Tân và Cơ Thành Trung cũng yên tâm lại.
Cho dù một số người có quan hệ khá mật thiết với Mặc gia c·hết, thì đều là do Hồng gia đập phá công trình dẫn đến bị kiến trúc đè t·ử v·ong.
"Được thôi, đã ngươi muốn tỷ thí võ công thì tỷ thí."
"Dù sao có lực uy h·iếp của Linh cấp võ giả vẫn tốt hơn là không có." Nhâm lão ánh mắt sắc bén liếc về đám võ giả đứng ở phía xa kia.
"Nếu đã là võ giả, vậy thì giải quyết theo kiểu võ giả." Mặc Kiên nói ra, hắn hơi châm chước. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi muốn c·hết thì cứ xem, bọn ta không cản. Hahaha."
Một canh giờ sau, trời đã chuyển sang chiều. Những ánh năng chiều tà len lỏi qua tán cây, chiếu lên khuôn mặt người đi đường.
Gia chủ Hồng gia ánh mắt lơ đễnh liếc qua Nhâm lão, hơi chắp tay:
Hồng Khánh hơi khinh miệt hành động của gia chủ Mặc gia. Bất quá vì gia tộc, hắn nhịn một chút.
Nhắc đến chuyện này cũng kỳ, không hiểu sao dù b·ị t·hương nặng, nhưng cơ năng trong thân thể Lương nhi lại tăng một mảng lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi chạy một chuyến Hồng gia, bảo bọn hắn quay lại đây. Ngay hôm nay, giải quyết hết thảy ân oán của hai gia tộc ta." Mặc Kiên vuốt cằm, ánh mắt phức tạp.
Dân chúng đều hài lòng với sự hứa hẹn của Mặc gia. Lòng tin bọn họ tràn đầy, thấy được hi vọng sống. Vẻ mặt của họ cảm kích, mang ơn, đều có cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhâm lão vẻ mặt hơi nghiêm, vuốt râu: "Sợ thực lực của các ngươi không đủ, nên đến đây trấn thủ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối với điều này Thất Tinh các mắt nhắm mắt mở, cùng lắm phạt Hồng gia phải bồi thường cho thân nhân người mất mà thôi.
"Gia chủ, ngài tính làm sao?" Đinh Dũng xoa xoa cổ tay.
"Hừ, đã như thế. Ta sẽ không lòng vòng." Hồng Khánh cũng không còn dùng mặt cười để nói chuyện. Hắn chỉ muốn buồn nôn Mặc Kiên mà thôi.
"Bọn ta muốn Tam Thủy phố của các ngươi." Hồng Khánh xoa chiếc nhẫn trên tay. Mở miệng đòi miếng bánh lớn của Mặc gia.
Rồi Hồng Khánh lại đưa sự chú ý về phía đối thủ bấy lâu nay của mình. Hơi cười mỉa: "Thời gian thật tàn nhẫn. Vị công tử hào hoa tuấn tú năm xưa, bây giờ lại biến thành một tên bụng phệ gia chủ."
"Thế thì ý ngươi thế nào?" Hồng Khánh bình phục cảm xúc, hỏi Cơ Thành Trung.
Còn lại các gia tộc thích dày vò như thế nào thì làm, bọn hắn không quá quản. Chỉ cần không đụng tới dân thường là được.
Hắn đứng dậy, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt. Chỉ là lúc này ánh mắt của hắn khá bất mãn.
Thấy là ai, Mặc Kiên vội vã đứng dậy: "Nhâm lão, sức khỏe của Lương nhi thế nào?"
Nhưng trên đời này có một câu nói: Phép vua thua lệ làng.
Đó là lý do vì sao Mặc Tân bảo không khí ở đây rất tốt, đừng tưởng chỗ này là thế giới cổ đại, nên vấn đề vệ sinh sẽ vô cùng kém. Thế giới siêu phàm, có thế giới siêu phàm chỗ hay.
Tuy hắn là Linh cấp võ giả, nhưng Thạch Sơn trấn không phải chỉ có một mình hắn là Linh cấp.
Các gia tộc tuy bóc lột dân thường, nhưng cũng không dám g·iết họ. Nếu dám, Thất Tinh các không phải ăn chay.
Tác dụng của nó đơn giản là vô cùng thực dụng. Nhờ vậy, nó xuất hiện ở rất nhiều nơi.
Thấy đám võ giả kia đã rời đi, Nhâm lão thu hồi ánh mắt hình viên đ·ạ·n.
Vd: đồ sát dân thường, g·iết người vô tội, ma đạo võ giả, thú triều…Nói chung chỉ các chuyện lớn thôi.
Một lát sau, Đinh Dũng trở về. Theo sát phía sau hắn là đoàn người của Hồng gia.
Giúp bên này, sẽ không công bằng với bên còn lại. Vì thế Thất Tinh các luôn đem mình bức ra đống phiền phức này, thờ ơ với bọn hắn.
Hồng Khánh vẻ mặt khó coi, như nhớ lại chuyện gì.
Nhìn xem khung cảnh hoang tàn, hắn hơi thở dài. Lần này xem như ăn thiệt thòi lớn.
Khuôn mặt Mặc Kiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt xuất hiện một ít sát ý.
Bất quá, sau một hồi quan sát, điều này có rất lợi đối với hắn.
Chủng Lâm thạch, sẽ thanh lọc không khí trong khu vực xung quanh, giúp cho khu vực đó luôn sạch sẽ, thoáng mát.
Nhâm lão nghĩ, chắc là do công pháp cao thâm, nên cũng chẳng đoái hoài đến nữa.
Thất Tinh các chính là thế lực bá chủ của Lăng châu. Bọn họ có mặt ở khắp mọi nơi.
…
"Ủa, gia gia đến đây làm gì đó?" Mặc Tân hỏi thăm.
"Nhâm lão, lâu rồi không gặp."
"Nhà ngươi định lấy cái gì để đổi?" Mặc Kiên vẫn ngồi trên ghế mây, nhàn nhã uống nước.
Ngay cả một nơi lạc hậu như Thạch Sơn trấn cũng có phân bộ của bọn họ là biết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.