Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Cường giả đến
Tốc độ của cả ba nhanh chóng vô cùng, không khí chung quanh như bị xé rách. Nội khí bao bọc hai chân khiến cho họ đạt được tăng tốc rất lớn.
"Hôm nay tuy không phải ngày vui, nhưng chắc chắn là một ngày đáng nhớ. Phải mở tiệc. Đi, đi về." Mặc Kiên vuốt cằm nói ra.
"Dạ." Cả ba vị Linh cấp của Thất Tinh các vâng lời vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ừm, tuy huyết khí có chút loạn, nhưng vấn đề không lớn. Nghỉ ngơi một ngày là sẽ khỏe." Ông lão vuốt râu cười vui vẻ.
Mọi người ở trấn đều đang gọi hắn là thiếu niên thiên tài.
Khuôn mặt ủy khuất cực kỳ, Tống Tiểu Đồng tâm mệt, gắp thay nàng.
Cả ba vị Linh cấp võ giả vuốt mồ hồi trán, cúi người cung kính:
Mặc Kiên không cho hắn chọn, tự động quyết định luôn.
Cơ Thành Trung vội vã chối từ, nhưng bị ánh mắt của Mặc Kiên làm cho động lòng.
Thực ra lúc nãy Phan Quân đang muốn thăm dò thử ba người này. Chuyện hắn đến đây, vốn chỉ có Thất Tinh các là được biết cặn kẽ. Nếu hành tung của hắn bị bại lộ, vậy thì nói rõ phân bộ ở chỗ này có nội gián.
Mặc gia mọi người khi nghe tin đó, đơn giản là trợn mắt hốc mồm, không tin những gì mình nghe.
"Chúng ta có phần lực bất tòng tâm." Một người đàn ông trung niên nói ra, ánh mắt ước mơ nhìn xem Phan Quân.
Xong lời Mặc Kiên mọi người, tâm trạng không tệ trở về Mặc Phủ.
Núi rừng xung quanh cũng hơi run động, một vài con thú cảnh giác thò đầu ra nhìn xem chuyện gì xảy ra.
"Thế nào? Có đứa nào muốn đi với ta không?" Mặc Kiên nhìn xem mấy đứa nhỏ.
Lũ thú thấy được cảnh này, quá sợ hãi hốt hoảng chạy trốn vào trong rừng sâu.
"Đi, đi về nhà." Hồng Khánh phẩy tay áo, dẫn theo đoàn người rời đi.
"Cẩn tuân chấp hành lời của sư huynh."
Đứa cháu làm hắn sầu lo nhiều nhất, cũng đã trưởng thành. Chẳng những trở thành võ giả, còn đánh bại người có thực lực cao hơn hắn. Tuổi già an lòng!! Nhâm Xung vui mừng, thở dài.
"Ừm, vậy thì ăn nhanh rồi lên đường.
Bên hông đeo một thanh kiếm bị gãy chỉ còn nửa, bên cạnh là một tấm lệnh bài khắc hai chữ 'Thất Tinh'.
Mặc Tân trong bóng tối quan sát phản ứng của Tứ di nương. Thấy nàng không có chút nào để tâm đến kí hiệu của Thất Tinh các. Liền kết luận là nàng ta không có bất kỳ sự liên quan gì đến thế lực này.
Thời gian trôi nhanh như hỏa tiễn. Mới đó mà đã hơn một ngày trôi qua.
"Cảm ơn nhị ca, may mắn thôi. Là do đối thủ của ta chủ quan." Mặc Tân gãi đầu cười cười. Miệng nói thế, nhưng nội tâm của tam thiếu gia hiện tại rất vui vẻ. Chỉ dùng lực lượng trung bình của Thạch cấp tầng 2 đánh bại một tên tầng 3.
Hắn không muốn ở lại đây một giây phút nào nữa, nghĩ đến vấn đề tiếp theo mà gia tộc phải đối mặt. Đầu hắn đau đến không tỉnh tảo. Sợ mình mất lý trí lao lên đánh với Mặc gia. Trước khi đi còn không quên tặng cho Mặc gia ánh mắt đầy lạnh lẽo.
"Lão cha, chuyện gì thế?" Mặc Tuyết nhìn xem hắn im lặng, chỉ chăm chú ăn đồ ăn, nên hỏi ra.
"Haha, nhất định có cơ hội. Đến lúc đó ngoài ta và ngươi còn phải rủ Thiên Nhất và Mặc Lương nữa."
Không để ý đến những lời cợt nhã, xúc phạm của Mặc Kiên, Hồng Khánh ra lệnh: "Sao còn đứng đó??? Mau đi khiêng Hồng Đại Hổ trở về!!"
Ba vị Linh cấp cường giả bất quá chỉ là đệ tử ngoại môn, thân phận sẽ thấp hơn so với hắn.
Ngay lúc này, Mặc Kiên tay cầm một phong thư đi vào phòng ăn. Vẻ mặt không vui, không buồn, nhưng hai đầu lông mày lại để lộ ra sự lo âu.
"Báo cáo tình hình đi."
Còn Đinh Dũng thì trở về địa phận của Mặc gia mà hắn đang trấn giữ. Công việc mỗi ngày của hắn không ít, do lo lắng tình hình bên này, nên đã vứt hết việc cho thuộc hạ.
"Dạ thưa sư huynh, Thạch Sơn trấn có ma đạo võ giả. Chúng ta nghi là bọn chúng đang luyện huyết dược. Có gia tộc cấu kết với hắn. Thủ đoạn của tên ma đạo võ giả này không thua gì Lực cấp võ giả."
Không phải thù, cũng không phải bạn. Hoàn toàn không quen.
Câu này của Phan Quân làm cho ba người đều kinh ngạc.
Cảm nhận được sự tức giận của gia chủ, cả đám người Hồng gia đều im lặng. Có hai người chạy ra, đem nằm trên đất Hồng Đại Hổ vác trở về.
"Không cho phép từ chối, ngươi buộc phải đi với ta."
"Nhị ca, lại hẹn hôm khác. Hahahaha, ta và ngươi còn chưa uống qua rượu đó." Mặc Tân phất tay, nói ra ý nghĩ trong lòng.
Phan Quân đưa mắt nhìn xem tòa thị trấn ở không xa.
"Đã gần tám mươi năm. Thạch Sơn trấn ta lại trở về." Ánh mắt đạm bạc quan sát nơi chứa những ký ức thời tuổi thơ.
Một con sóc rừng gần đó thò thân ra, liền bị khí thế ép thành dẹp lép. Sống c·hết không rõ.
Phan Quân không có chút gì phản ứng, vẫn thảnh thơi ngắm nhìn phong cảnh hoang sơ nơi này.
Gia chủ Mặc gia lo lắng, sợ Lực cấp võ giả đến sẽ làm xáo trộn hết thảy thế cục vốn đã ổn định ở Thạch Sơn trấn.
Người đẹp hừ lạnh, bước chân dung nhập vào bóng tối dần trỗi dậy của con hẻm.
Thỉnh thoảng xuất hiện tiếng cười đùa.
Loáng thoáng nhìn qua, trên phong thư có một cái dấu ấn bảy ngôi sao cùng một thanh kiếm. Thân phận của phong thư đã rất rõ ràng, nó đến từ Thất Tinh các.
"Thành Trung, may mà hôm nay nhờ có ngươi. Đi thôi về nhà uống với ta một chén rượu." Mặc Kiên thấy con rể định cáo từ, thì mở miệng níu giữ.
Lần ở Mặc Thủy gánh hát không tính.
Thế hệ trẻ ma quyền sát chưởng đều muốn được so tài với hắn.
"Ừm, với cả triệu tập các gia chủ và thủ lĩnh của một số thế lực. Ta có chuyện cần giao phó cho bọn hắn."
Tứ thiếu gia vẻ mặt đau khổ, nằm ở dược phòng chờ được mớm thực phẩm dạng lỏng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dạ đây gia gia." Mặc Tân ngoan ngoãn đưa tay cho hắn bắt mạch.
"Gặp qua Phan Quân sư huynh." Một ông lão cung kính hành lễ.
Quần áo nhìn thôn dã, trên đầu đội một chiếc nón lá, khóe miệng ngậm một nhánh cỏ tăm.
Về mặt lý thuyết, hắn đã có thể đưa thân vào hàng ngũ tiểu thiên tài.
Lúc này, trong một con hẻm nào đó.
Đáng tiếc, do còn quá nhỏ, nàng ta dùng đũa chưa thành thạo, gắp nửa ngày chả được miếng nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dùng khí thế để tra xem, trong ba người này có ai để lộ sơ hở gì không. Hiện nay, có thể tạm thời yên tâm, ba người bọn hắn không phải là gián điệp.
Phòng ăn, ngoại trừ hai người trên thì cả nhà đều đang ngồi trong bàn ăn uống.
Thì ra thiên tài ngay cạnh ta.
…
Nàng đưa cánh tay nhỏ của mình, hớn hở cố gắng cầm đũa gắp một miếng thịt.
…
Ba người tiến gần đến chỗ hắn, dừng lại không tiếp tục tiến lên nữa.
Chương 56: Cường giả đến
Một bàn tay khắc bắt được đầu Mặc Tân, xoa nhẹ: "Hahaha, con trai của ta quá giỏi, thế mà vẫn thắng được."
Nàng đã điều tra qua, đó là phủ đệ của Mặc gia, người thiếu niên tối hôm đó chính là tam thiếu gia Mặc Tân. Chẳng phải Trần Quân gì cả.
Sau hôm đó, Mặc Lương đã tỉnh lại, ngoài cơ mặt ra thì các phần còn lại của cơ thể còn chưa thể động đậy.
"Mặc Tân, ngươi dám nhục nhã bản cô nương." Đồ Hân Nguyệt chứa đầy vẻ giận dữ, ánh mắt có sát ý ẩn hiển. Không kiểm soát được cảm xúc, đưa tay đập nát một vách tường gạch bên cạnh.
Hai người còn lại thấy thế cũng khom người hành lễ hô sư huynh.
Sự kiện Mặc Tân dùng thực lực Thạch cấp tầng 2 đánh thắng tầng 3, đã khiến danh tiếng của hắn vang vọng khắp Thạch Sơn trấn.
"Được, ta cũng muốn đi mở mang tầm mắt." Mặc Tân gật đầu không chối từ.
Hiện tại phải chạy về giải quyết công vụ, hi vọng đêm nay có thể ngủ sớm. Đinh Dũng bất đắc dĩ nghĩ đến.
Chỉ cần cùng cảnh giới đánh thắng được Mặc Tân, ngươi chính là chân chính thiên tài.
Hầu hết người của Hồng gia đều cảm thấy rất mất mặt, thua mất một đứa con nít. Thậm chí còn để hắn nghịch phạt cảnh giới cao hơn mình.
Trên bàn, một cô bé đang loay hoay ăn cơm, khuôn mặt của nàng rất cật lực.
Một canh giờ trước.
"Ngươi chờ đó, chỉ cần ngươi dám ra ngoài một mình. Vậy thì chờ bị bản cô nương thiến sạch đi. Hừ."
Người đàn ông, đưa tay bún nhẹ vào lệnh bài. Hai chữ 'Thất Tinh' hơi sáng lên rồi lại ảm đạm.
Sau đợt này, hoặc là Hồng gia tiến vào thời kỳ thắt lưng buộc bụng. Hoặc là phải tăng tiền thu thuế ở trong địa bàn. Cái nào cũng không có lợi với tình hình hiện tại của gia tộc.
"Hahaha, tam đệ. Không tệ không tệ. Chẳng ngờ ngươi lợi hại như thế!! Sau trận này, ngươi xem như nổi danh. Từ giờ phải gọi ngươi là thiên tài võ giả Mặc Tân." Cơ Thành Trung đi đến, không tiếc lời khen ngợi hắn.
"Ta cùng muội muội không thích tham gia mấy cái sự kiện như này." Mặc Tuyết và Mặc Hạ lắc đầu, không nguyện ý đi.
"Đa tạ nhạc phụ, gửi lời thăm của ta đến với Hạ nhi giúp ta." Cơ Thành Trung cười áy náy.
Một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt thanh tú nhưng lại phong trần mệt mỏi.
Mặc Lan vì đã thuận lợi vượt qua 'bài kiểm tra' cho nên hiện tại nàng đã chuyển sang ăn cơm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hừ chỉ là bại tướng thôi. Trừng cái gì mà trừng." Mặc Kiên khinh bỉ hành động của Hồng Khánh.
Mặc Kiên ngồi xuống bàn, cầm đũa bắt đầu ăn sáng.
Chỉ còn mỗi tam nhi tử. Mặc Kiên không để ý đến ánh mắt bực bội của Mặc Lan.
"À, các vị gia chủ còn có thể dẫn theo hậu bối của mình nếu muốn." Mặc Kiên cầm lá thư đó để trên bàn.
Nếu như bất kỳ một vị gia chủ nào của Thạch Sơn trấn, thấy ba vị Linh cấp cường giả cúi chào một người, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Nhìn xem cảnh này, mọi người trên bàn cơm đều cười trộm nàng ta.
Hắn đang đứng ở rìa của Tùng Liên sơn mạch, cây cối ở đây cao to, tràn ngập khí tức nguyên thủy.
Thay vào đó, sự quan tâm của họ chuyển lên người Mặc Tân.
"Lực cấp của Thất Tinh các đã đến đây. Ta vừa nhận được lệnh triệu tập của họ. Yêu cầu mọi vị gia chủ đều phải tập hợp tại phân bộ của Thất Tinh các trước giờ trưa." Mặc Kiên gặp một miếng rau, nhai từ tốn đáp lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng những làm điều phi lễ với người ta, còn làm hại võ đạo chi tâm của mình. Thù này không trả, thề không gọi Đồ Hân Nguyệt.
Trong đầu của hắn đã bắt đầu tính toán sự tổn thất của gia tộc. Càng nhẩm mặt hắn càng đỏ tím. Tổn thất quá lớn, quá lớn.
"Đi, ta mặc dù xuất thân từ chỗ này, nhưng chưa từng đi qua phân bộ Thất Tinh các ở trấn này."
Nghe được kết quả nằm ngoài dự liệu. Hồng Khánh đầu tiên là không tin nổi, sau đó là ngạc nhiên và cuối cùng-vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi, gương mặt đó âm trầm như muốn vắt ra nước.
Mặc Lan vui vẻ, hun mẹ một cái, cầm muỗng múc một phát đầy, ăn ngấu nghiến.
Biết mình lỡ dùng sức mạnh, Phan Quân ngay tức khắc thu hồi khí thế.
"Ừm. Ta đã rõ." Lực cấp võ giả gật đầu.
"Ừm, miễn lễ." Phan Quân đạm mạc.
Khí thế của hắn làm cho ba vị Linh cấp cường giả hơi run rẩy, không nhịn được dùng ra nội khí hộ thể.
Mặc Kiên nào sẽ bỏ qua cơ hội tốt như này, chỉ mặt Hồng Khánh cười nhạo: "Hahaha, ngay từ đầu ta đã biết tam nhi lợi hại rồi. Vốn chỉ muốn nhìn xem ngươi mất mặt thôi. Chấp cao hơn một cảnh giới mà vẫn thua, Hồng gia võ giả bất quá là hữu danh vô thực!!"
Mặc Lan lắm chuyện, miệng đầy mỡ giơ tay. Nàng ta cũng muốn được ra ngoài, cô bé nhỏ đã không muốn phải chờ tới lúc mình lớn lên. Gia chủ Mặc gia chủ động bỏ quên ý kiến của đứa con gái út, đưa mắt nhìn ba đứa còn lại.
Hôm nay chính là ngày mà v·ũ k·hí của hai anh em sẽ tới nhà.
Hiện tại hắn chỉ có thể ăn bằng cách có người đút cho. Thực phẩm chính là cháo.
"Thông tin của ta đã bị bại lộ từ lâu. Ta cần các ngươi giúp ta điều tra chuyện này. Cần phải tra xét thử có gián điệp không!!!" Phan Quân vẻ mặt lãnh lẽo nói ra.
"Nhạc phụ, không phải là ta không muốn đến Mặc phủ. Chỉ là ta đã hứa với đám huynh đệ, rằng tối nay sẽ bao bọn hắn một bữa đã đời rồi ạ." Cơ Thành Trung khó xử.
"Ừm, yên tâm."
Nhâm lão cũng ở đây, tùy thời chăm lo cho sức khỏe của hắn.
Ánh mắt hắn bắt được có ba bóng người từ trong trấn lao ra, tốc độ nhanh tiếp cận nơi này.
Một thân ảnh cao gầy mặc đấu bồng màu đen nhìn xem thiếu niên đang đi chung với người của Mặc gia.
Nhâm lão quan tâm cháu mình: "Tân nhi, đưa tay ta xem. Để ta kiểm tra lại thử ngươi có b·ị t·hương chỗ nào không?"
Vì tình trạng thương thế của Mặc Lương đã tốt hơn, mọi người đều không mấy lo lắng.
Đây chính là Lực cấp võ giả a. Không những tuổi thọ lâu dài, sức mạnh càng là kinh khủng. Cho dù hắn hiện tại là Linh cấp hậu kỳ, cũng không đề nổi một chút d·ụ·c vọng chiến đấu nào.
"Được rồi, ta không ép." Mặc Kiên gật đầu, không dây dưa hắn nữa. Nhưng vẫn lấy ra một túi tiền, kín đáo đưa cho con rể.
Đồ Hân Nguyệt căm hận nhìn xem thân ảnh của Mặc Tân biến mất tại cuối con đường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.