Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Thất Tinh các
"Tân nhi, đi thôi. Vào trong." Vỗ nhẹ đầu con trai mình.
Từ xa đi đến là năm người, dẫn đầu là một ông lão tinh thần sắc nhọn, râu tóc bạc phơ.
Kẻ thù ở kiếp đó, cuối cùng cũng bị hắn diệt tận gốc rễ.
"Không tệ, các ngươi quản lý rất tốt." (đọc tại Qidian-VP.com)
Gỗ được lấy từ Tùng Dương thụ.
Tầng một đến tầng ba là nơi sinh hoạt, khu nhận nhiệm vụ, chỗ tiếp khách…
Chính là phân bộ của Thất Tinh các tại Thạch Sơn trấn.
"Ta tên là Phan Quân. Các ngươi có thể gọi ta là Phan sư huynh. Khoảng thời gian này làm phiền các ngươi rồi." Phan Quân vuốt cằm cười ấm áp.
"Hửm? Ý của ngươi là gì? Chẳng lẽ hồi xưa không tốt sao?" Ông lão nhướng mày, nhìn hắn.
"Đâu có đâu có. Xưa đã tốt thời nay tốt hơn." Mặc Kiên gỡ gạt.
Đến khi đó gia tộc xem như cất cánh vì dựng được quan hệ với một vị Lực cấp.
"Sư huynh từng là dân ở chỗ khỉ h-khụ ở Thạch Sơn trấn sao?" Ông lão vội đổi lời. Suýt thì đi một lần quỷ môn quan.
Thậm chí công pháp chiến kỹ tổ truyền của họ, hắn cũng không có quyền học qua.
Còn lại với lực chiến của hắn, đủ để quét ngang hết thảy.
"Mặc Kiên, dạo này con gái ta và cháu trai ta, ngươi có chăm sóc tốt không?"
Mặc Kiên khuôn mặt tươi cười chào đón bọn họ:
Kiếp trước, chấp niệm của Mặc Tân cũng không quá quan tâm đến chuyện này.
Ba vị Linh cấp võ giả thấy Phan Quân không có hứng thú trò chuyện, liền ngậm miệng tập trung dẫn đường.
Chẳng ai muốn dây vào một kẻ vừa mạnh vừa điên như hắn.
Phan Quân đi đến từ phía bắc, vì thế hắn không cần phải đi vào trấn.
Hắn ngay từ đầu định núp trong bóng tối, bí mật đến đây điều tra.
Chương 57: Thất Tinh các
Chắc hẳn bọn họ đều là người trong gia tộc, hoặc là các thế lực khá máu mặt tại Thạch Sơn trấn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo sau hắn là bốn vị thiếu niên, thiếu nữ. Độ tuổi xấp xỉ với Mặc Tân.
Đạt đến thực lực như hắn, hầu như không sợ bất kỳ ai ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Tầng bảy là nơi cất giữ cái gì thì ngay cả Mặc Tân cũng không biết.
Qua nhiều năm chạy trốn chém g·iết, hung danh của hắn đã nổi tiếng khắp mấy tòa đại lục.
Phan Quân đáp lại. Nhìn xem Lý Tùng đóng cửa rời đi.
Hắn nghi ngờ, bọn chúng không phải t·ruy s·át mà là cản trở ngán chân hắn, để hắn đến đây muộn.
Phan Quân hít một hơi thật sâu, hài lòng gật đầu.
Nhưng đã bị giam tại cảnh giới này mấy chục năm.
"Gặp qua sư huynh." Tất cả thành viên của phân bộ đều đến đây, khom người hành lễ với hắn.
Tuy hắn là một trong những người sáng lập Thất Tinh các, nhưng nói thật, hắn chỉ có danh không có thực quyền.
Vì thế, đối với bá chủ của Lăng châu, Mặc Tân cũng không mấy mặn mà gì.
"Thật là khí phái." Mặc Kiên than thở nhìn xem lối kiến trúc độc đáo của Thất Tinh các.
Bọn họ ít nhiều gì cũng dẫn theo hậu bối của mình đến.
Như muốn nói. À, thì ra đây chính là thiếu niên thiên tài nổi tiếng hai ngày này.
Ông lão hay còn gọi là Lý Tùng. Hắn là các chủ của nơi này.
Khung cảnh rừng núi bắt đầu lui lại, nhường sân khấu cho các công trình nhân tạo và nếp sống sinh hoạt đặc trưng của loài người.
Cành lá nhô cao để hấp thụ ánh mặt trời.
Bọn hắn cho tài nguyên, Mặc Tân cho bọn hắn uy danh.
Vậy mà lại phái một đám Linh cấp võ giả đến t·ruy s·át hắn. Tuy hơi phiền phức, nhưng còn chưa đủ sức mạnh để diệt sát hắn.
Bọn họ đang dùng ánh mắt của mình để dò xét hắn. Đa phần là hiếu kì.
Tầng bốn đến tầng năm là tàng kinh các, khố phòng, luyện võ trường…
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Lầu các được làm chủ yếu từ gỗ, là loại vật liệu phổ biến thời này.
Tầng sáu là chỗ tu luyện, sỡ hữu nhiều căn phòng đặc thù để hỗ trợ cho việc đó…
Vừa bước vào cửa, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đại sảnh rộng lớn.
Thế lực mạnh mẽ bậc nhất trấn này, đồng thời cũng là bá chủ của Lăng châu.
Đang lúc Mặc gia hai cha con định tham gia vào cuộc trò chuyện với mấy người bên kia.
Trong đó có cả Cơ Thành Trung-Nhị ca đứng ở phía sau nhất.
Dần dần tòa lầu các cao to và rộng lớn cũng lộ rõ ràng.
Cộng thêm việc tam thiếu gia Mặc gia nghịch phạt cảnh giới cao, dẫn đến Mặc gia càng thêm nổi tiếng.
Bầu không khí sạch sẽ trong lành.
Lúc này có mấy người đến muốn mời hắn vào nhập bọn.
Tạo điều kiện thuận lợi để che giấu hoặc là ngụy trang cái gì đó.
Sự kiện xô xát với Hồng gia một hôm trước, không làm uy thế của Mặc gia suy giảm, ngược lại uy vọng của Mặc gia càng tăng cao.
Mà có thể tới thẳng phân bộ của Thất Tinh các ở đây luôn.
Lý Tùng dẫn Lực cấp võ giả đến một căn phòng sạch sẽ.
Tuy Thất Tinh các không quản chuyện trong trấn nhưng không có nghĩa là họ yếu.
Nghe thế ông lão hơi vuốt mặt, cặp lông mày thả lỏng.
"Sư huynh khách khí." Ông lão cười trừ.
Mặc Kiên vuốt cằm, vẻ mặt hơi áy náy nói ra.
Không biết là cái gì, là đại trận là cơ duyên hay bí cảnh.
Mặc Tân hoàn hồn, gật đầu đi theo.
Nghe được âm thanh đó, Mặc Kiên suýt thì khụy chân xuống.
Không thành thù là được rồi.
"Ừm, đi đi. Ta nằm một lát."
Cho nên Phan Quân trực tiếp xuất hiện trước mắt bọn hắn luôn.
Vừa để uy h·iếp vừa có tính chính danh.
Ai cũng bội phục sự can trường của Mặc Kiên, khâm phục hắn là một vị gia chủ tài tình.
Đã có khá đông người tụ tập, trò chuyện với nhau.
Đứng trước hắn đa phần là Thạch cấp đỉnh phong hoặc là Linh cấp cường giả.
Dù sao đây chính là Lực cấp cường giả. Nếu con/cháu mình hợp mắt duyên với người ta, được nhận làm đệ tử thì sao!
Nếu là cơ duyên bí cảnh còn dễ nói nếu là một tòa đại trận, chuyện này xem như nghiêm trọng, không phải hắn có thể định đoạt.
Nhưng chợt lại cảm thấy không phù hợp. Tin tức của mình đã bị tiết lộ, không lý gì đối phương không biết được thực lực của hắn.
Với cả có tới 60% là tên ma đạo võ giả đó b·ị t·hương.
Ta ngoài sáng, các ngươi trong tối.
Theo chân ba tên sư đệ bước vào phân bộ.
Hầu như loại bỏ khả năng có võ giả mạnh hơn Lực cấp cư ngụ lại ở đây.
Ngươi làm việc của các ngươi, ta làm việc của ta. Hắn rất hài lòng với tình thế đó.
Nhưng hắn không có quyền nhúng chàm vào quyền lực ở Thất Tinh các.
Lúc này, Mặc gia hai cha con đã có mặt trước cửa của phân bộ Thất Tinh các.
Quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt như muốn bao trùm cả Thạch Sơn trấn.
Khi đó hắn còn chưa phải Võ Tôn. Nhưng cũng đã rất gần với cảnh giới này.
Thân gỗ cứng rắn, khả năng phòng ngự không tầm thường.
Nhờ có thanh đao bén nhất lục địa, Thất Tinh các mới thuận lợi phát triển.
Nhưng các gia tộc trong bóng tối, ít nhiều gì cũng có chút chê cười hắn. Âm thầm không đáng.
Kiến trúc của Thất Tinh các xưa nay đều chia bảy tầng chính.
Mặc Kiên khuôn mặt hồng hào, dẫn theo Mặc Tân đi gặp người quen.
Thực lực của hắn đạt đến Linh cấp đỉnh phong, chỉ cách Lực cấp có một bước chân.
"Lương nhi đã tỉnh lại, v·ết t·hương không thành vấn đề. Chỉ cần nghỉ dưỡng tốt, một tuần sau hắn lại có thể nhảy nhót như trước."
Nếu không còn không đến mức kiêng kị hắn, chỉ có thể phái thuộc hạ ra để ngán đường.
Qua nội dung nói chuyện Mặc Tân đã phần nào đoán ra được thân phận của ông lão này.
"Sư huynh nghỉ ngơi trước. Chúng ta đi triệu tập các vị gia chủ đến."
"A Lương thế nào?"
Cần Thạch cấp hậu kỳ tu vi mới có thể chặt và gia công.
Và chu kỳ sinh trưởng rất nhanh, chỉ mất vài tháng để một mầm cây trở thành một đại thụ to lớn.
Chủ yếu chỉ nhìn về phía đông. Đó là nơi tụ tập của các gia tộc trong trấn.
Hắn nhìn con trai mình, thấy thằng nhỏ ngẩn người:
Không gian bên trong rất rộng rãi, không chút nào lộ ra chật chội hay bí bách.
Chợt một âm thanh nghiêm khắc vang đến, hướng thẳng vào người Mặc Kiên:
Không những bọn họ, còn có rất nhiều các gia tộc khác, từ lớn đến nhỏ đều phải góp mặt đầy đủ.
Là loại linh thụ phổ biến của Tùng Liên sơn mạch, thậm chí là thường gặp nhất của Thiên Cân giới.
Vì lực phòng ngự khả quan nên chúng nó thường xuyên được dùng như một loại vật liệu xây dựng chính quy.
Mấy ngày nay, ai cũng đang trò chuyện những việc ít nhiều đều có liên quan tới Mặc gia.
Cho nên tòa lầu các này không có yếu ớt như Mặc Hiên các, ngay cả Linh cấp võ giả cũng chưa chắc làm được một quyền đánh sụp nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Là một loại nhất giai linh thụ. Thân gỗ thô to, có thể cao tới 45 mét, đường kính thân cây trưởng thành có thể lên đến 35m. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đa tạ sư huynh khen tặng." Ông lão vui vẻ đáp tạ.
Mặc Tân tò mò quay đầu lại nhìn. Ai mà có giọng nói nghiêm nghị thế.
Nơi này quá lạc hậu, lại không có tài nguyên gì quá có giá trị.
Chính là tổ tiên của Thất Tinh các.
"Nhạc phụ yêu quý của ta ơi!! Khí sắc của ngài càng ngày càng tốt."
"Đáng tiếc, phần lớn đều là hồi ức không tốt đẹp." Phan Quân cười rực rỡ nhưng ba vị võ giả lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.
"Ừm, đã lâu rồi. Tám mươi năm trước ta chính là một thiếu niên mò cua bắt ốc ở đây." Phan Quân mắt hơi liếc hắn rồi lại hơi hồi ức một số ký ức tươi đẹp.
Vì thế dù cho có điều tra trong âm thầm, cũng chẳng mò được manh mối giá trị gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.