Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Dò xét
Những thế lực khác thấy được Mặc gia rảnh rỗi, bắt đầu dắt theo hậu bối của mình đến làm quen.
"Thế thôi Mặc Tân, tạm biệt ngươi."
Là một vị đại thúc đẹp trai, hắn mặt cười tỏa nắng nhìn xem lão cha.
Chỉ cần các ngươi dám làm điều sằng bậy, vậy thì phải xem xem có chịu nổi lửa giận của một vị Lực cấp cường giả hay không.
Cảm giác mình đã xác định được một vài đối tượng khả nghi, Phan Quân liền thu hồi uy áp.
Thứ ba, là mong các vị trong khoảng thời gian này, nếu có thông tin gì liên quan đến, hoặc ít nhất là có thể liên quan đến. Mời ngay lập tức báo cho chúng ta bằng bất kỳ hình thức gì."
Hết thảy mọi người đều không biết hắn xuất hiện trên đó bằng cách nào. Tốc độ đơn giản quá nhanh.
Mặc Tân dùng vẻ mặt cười tươi, đáp lễ với họ. Miệng luôn mồm nói, nhất định có lần sau.
Lý Tùng đưa tay về phía Phan Quân.
"Các vị, hôm nay triệu tập moi người đến đây. Trước hết là muốn chào đón một vị cường giả đến trấn ta. Thứ hai là muốn điều tra vụ án có nhiều người m·ất t·ích. Thất Tinh các chúng ta đã cơ bản xác nhận, hắc thủ sau màn là một tên ma đạo võ giả.
Đây chính là Lực cấp cường giả a, một bàn tay có thể san bằng một ngọn núi nhỏ, dù cho không có nội khí vẫn có thể đập c·hết hàng trăm vị Linh cấp võ giả.
Thế mà năm xưa còn há mồm bảo, ta làm chắc chắn tốt hơn ngươi.
Chắc hẳn ông ngoại quen biết một vị cầm quyền nào đó trong nầy.
"Ngươi tăng thực lực nhanh lên, để ta còn đánh bại ngươi. Trở thành thiếu niên thiên tài."
Khí tràng của hắn làm ai cũng có phần ngạt thở. Mọi người sợ sệt không dám nhìn thẳng hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc nãy hắn đã nghe được nhịp tim của Mặc Kiên đập nhanh vài nhịp, tuy đã kịp thời bình thường lại, nhưng đã bại lộ trước lỗ tai của hắn.
Mặc Kiên bất dắc dĩ: "Thiện Nhân, ngươi đừng có nói như vậy. Nghe cứ kì kì."
Cảm nhận được uy áp của hắn biến mất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng ạ." Mặc Tân cung kính vâng lời.
Hắn quan sát thần sắc của tất cả võ giả nơi này, rồi lại:
Lâm Thiện Nhân cười nửa miệng khen Mặc Tân vẫn không quên đá đểu đại tỷ phu mình.
Ba hồi trống vang lên, thu hút sự quan tâm của tất cả mọi người ở đây.
Hắn còn cực kỳ yêu thích Lan nhi, còn nhận Lan nhi làm cháu gái nữa chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc Kiên kéo nhân vật chính lại, giới thiệu Lâm Thiện Nhân cho hắn.
Lực cấp cường giả, nháy mắt xuất hiện ngay trên đài.
Cảm khái tam thiếu gia Mặc gia có thể dùng cảnh giới thấp hơn đánh bại Thạch cấp tầng 3.
Ánh mắt của hắn y như camera quét hình với độ phân giải 4k, bắt trọn mọi khoảng khắc trên mặt người khác.
"Tạm biệt, em họ." Bạch Nghi cười mỉm phất tay với hắn.
Xong lời bọn họ đều tản đi hết chỉ để lại hai cha con Mặc gia.
Ra ngoài nói chuyện đều phải giữ mồm giữ miệng. Đây cũng là lý do hắn không cho Mặc Lan ra ngoài quá sớm.
"Hahaha, đáng đời ngươi." Mặc Kiên chê cười hắn. Hiện tại ngươi đã hiểu nỗi lòng của ta chưa.
Mặc Tân cũng bắt chước cha hắn, nói chuyện thành thạo, không vấp.
"Gặp qua Thiện Nhân thúc thúc." Mặc Tân chắp tay chào hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dù ta chưa phải là gia chủ nhưng đã có thực quyền. Hiện nay các vấn đề trong gia tộc đều do ta quản lý." Lâm Thiện Nhân nhức đầu, kể khổ.
"Huynh cũng biết, từ ngày ta trở thành Linh cấp võ giả, mọi việc trong tộc lão cha đều giao hết cho ta."
"Tân nhi đến đây. Người đứng trước mắt ngươi tên là Lâm Thiện Nhân. Em trai đại di nương, cậu của hai vị tỷ tỷ ngươi."
"Tiếp sau đây, xin mời Phan sư huynh."
Cả ba bắt đầu trò chuyện chờ vị Lực cấp võ giả kia xuất hiện.
Thính giác của Linh cấp võ giả đã có thể nghe được cường độ của nhịp tim ở phạm vi gần.
Bạch Địa Cương vẻ mặt vẫn nghiêm khắc như mọi khi, hô: "Mấy đứa nhỏ, mặc dù không muốn chen ngang cuộc vui của các ngươi. Nhưng chúng ta còn có việc."
Lão đầu này không biết thế nào, dạo này bịt vô âm tín.
Ngoại trừ Bạch Khả Khanh thì thế hệ trẻ ai cũng chào hỏi hắn.
Có vẻ như kiến thức y thuật của Nhâm lão chưa chắc gì thua Lâm gia mình.
"Mấy đứa nhỏ không đi cùng ngươi à?" Đầu óc bén nhạy, hỏi ra câu hỏi di chuyển sự chú ý của hắn.
"Ê nói bậy." Mặc Kiên ho khan bác bỏ lời nói của hắn.
Quả nhiên Lâm Thiện Nhân thay đổi chủ đề: "Không có, tụi nó quá lười. Không đứa nào chịu đi, đều nằm ở nhà tu luyện hoặc đọc sách."
"Tỷ phu, ngươi được nhiều người hoan nghênh quá nha!" Một giọng nói của người đàn ông vang lên.
Thằng con rể này ngay cả ta cũng dám lừa. Ông lão hơi bất mãn trong lòng
Vô cùng thích hợp cho hắn phát triển, nâng cao thực lực.
Lúc nãy nói đến hai chữ 'cơ duyên' đã không dưới mười đôi mắt lơ đễnh nhìn qua bên này.
"Thiện Nhân đây là con trai cả của ta. Mặc Tân."
Mọi người lại trò chuyện vui vẻ, sặc mùi thương nghiệp.
Hai cha con Mặc gia nhìn xem bọn họ rời đi, đi sâu vào trong Thất Tinh các.
Hồi xưa hay qua Mặc gia thăm đại nương tử.
Phan Quân hơi dùng ra uy áp của cường giả, hòng có thể nhìn ra một chút manh mối hoặc ít nhất là sơ hở.
Bất quá suy cho cùng đây là chuyện không xấu.
"Ừm, nếu có cơ duyên thật thì nhớ giấu cho kỹ." Bạch Địa Cương nhắc nhở Mặc Kiên một câu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu như sau này Mặc gia phất lên, chắc chắn cũng sẽ không quên Bạch gia, cần gì phải dành với con cháu.
Mọi người dừng việc trong tay, đều đưa tầm mắt nhìn lên trên đài.
"Hai đứa nó không ít mách lẻo với ngươi đi. Yên tâm ta đã bỏ ý định đó rồi, chúng nó không muốn đẻ thì không muốn đẻ."
Chương 59: Dò xét
Ánh mắt hắn đạm bạc quan sát kỹ từng người ở đây.
"À, tình hình của Mặc Lương như nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không, có gì ta qua chữa trị cho." Lâm Thiện Nhân ngỏ lời.
"Đùng…Đùng…Đùng."
Mặc Tân cũng không ngoại lệ, vị cường giả này ra oai phủ đầu a.
Nội dung đa phần đều là hai bên thổi phồng cho nhau.
Phan Quân đã có vài đối tượng khả nghi trong danh sách của hắn, muốn xác định chính xác, vậy thì phải cần điều tra thêm.
Bội phục sự rộng rãi của Mặc Kiên, dám dùng khí số của Mặc gia để thề.
"Thế thôi, ngươi làm gì thì làm. Bọn ta đi, lát nữa gặp." Bạch Địa Cương vuốt râu dẫn theo mấy đứa nhỏ rời đi.
Trước khi đi còn không quên nhắc nhở: "A Tân, lát nữa qua Bạch gia, ta làm cho ngươi một bộ áo giáp. Chớ có quên."
"Yên tâm, chỉ cần các vị cung cấp bằng chứng có giá trị, chúng ta sẽ trọng thưởng cho người đó."
"Nhà ta không có cơ duyên gì cần chi phải dấu ạ. Cơ duyên lớn nhất đời ta chính là các vị nương tử cùng năm người con. Bất quá cũng cảm ơn nhạc phụ đã quan tâm." Mặc Kiên cười cười nói ra, giọng hơi rõ ràng.
Mặc Kiên dùng nụ cười xã giao để đón tiếp bọn họ.
Bạch Địa Cương hơi thở dài trong lòng, may đó là ta chứ không phải ai khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông lão cũng chẳng thèm lắm cơ duyên, đặc biệt đây là con rể mình.
Ít nhất trong khoảng thời gian này Thạch Sơn trấn sẽ rất yên bình.
Dần dần trong đại sảnh cũng đông đúc lên, nhiều người chen vào cũng không khiến nơi này lộ ra vẻ chật chội.
Sợ bị lộ thông tin trong nhà. Nàng ta còn quá nhỏ, chưa chắc đã làm được không nói lọt một chữ.
"Nhạc phụ đâu? Sao chỉ có mình ngươi đến?!" Mặc Kiên hỏi thăm, hắn rất tò mò.
Vừa tới đã cảnh cáo hết thảy các thế lực ở Thạch Sơn trấn rồi.
Mặc Kiên sờ trán, hắn rất nhức đầu với tên em vợ này.
Làm một vị gia chủ không hề đơn giản tí nào, bao nhiêu là việc, dường như không đếm xuể.
Đã Mặc Tân nhận Bạch Địa Cương là ông ngoại vậy hắn chính là em họ mình.
"Cảm ơn đệ quan tâm. Tình hình của hắn đã ổn định lại, một tuần sau là sẽ khỏe."
"Ừm, thế thì tốt. Y học của Nhâm lão không tầm thường." Lâm Thiện Nhân vuốt cằm cười, trình độ y thuật của Nhâm Xung làm hắn hơi bất ngờ.
Mặc Kiên phải ngay lập tức rũ bỏ sự nghi ngờ của bọn hắn. Vậy mới thấy giác quan của võ giả quá nguy hiểm.
Mặc Tân quay đầu quan sát.
Thậm chí còn có quầy ăn nhẹ, chuyên dành cho các vị khách còn chưa kịp ăn sáng.
"Ừm, ngươi lễ phép hơn cha ngươi nhiều. Cha ngươi năm xưa thế nhưng là chỉ mặt cha ta chửi đổng, ẳm đại tỷ chạy mất."
"Hahaha, đại ca. Ai bảo ngài dám bắt nạt cháu gái ta." Lâm Thiện Nhân vẻ mặt cười cợt, nhưng không có hảo ý nhìn hắn.
Có người bưng cốc, đi phục vụ nước uống cho mọi người ở đây.
Các vị gia chủ khác thấy vậy liền: "Đã Mặc gia chủ có việc, vậy thì bọn tôi xin cáo từ."
Đó là một người đàn ông trung niên ước chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất nho nhã.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.