Thâm Uyên Võ Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 70: Lâm gia
Mở cửa bước ra sân, bắt đầu tiếp tục tụ luyện chiến kỹ. Mặc Tân còn chưa muốn đột phá đến cảnh giới mới.
Tuy âm thanh của hắn rất lớn, nhưng vùng không gian này đã bị nội khí của hắn q·uấy n·hiễu.
'Thôi không tham của người ta, uống rượu chỉ vì muốn thưởng thức qua cảm giác lâng lâng thôi. Nếu xem nó là thứ để tu luyện, vậy sẽ mất chất vui.'
Rất thẳng thắn, ta chính là thèm rượu của ngươi, ta tới đây để uống rượu. Không sảng khoái sẽ không dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên đó có khắc ba chữ 'Thất Tinh lệnh'.
Còn rượu bên trong chính là một trong những loại rượu nổi tiếng: hầu nhi tửu, một loại rượu cực kỳ thơm ngon và độ quý giá của nó phải nói là xếp hàng đầu.
Lực cấp cường giả vẻ mặt thỏa mãn, nhờ có hầu nhi tửu, mấy ngày nay tu vi của hắn tăng lên rất nhanh.
Ông lão thực sự rất tiếc cái thùng rượu, nhưng nếu có thể đổi thùng rượu lấy được càng nhiều lợi ích cho gia tộc, hắn sẵn sàng cho không bình rượu của mình.
Nhất giai yêu thú Bạch Cáp đã được thuần hóa và huấn luyện rất bài bảng, cho nên không cần phải lo việc nó sẽ đưa nhầm thư.
"Bao dược tán này cực kỳ hiệu quả trong việc chữa độc của Độc Hoa Ong."
Mặt mày như muốn vểnh lên trời, bước đi thong dong, đắc chí.
Dân chúng ở cách Lâm gia không xa, cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trong không khí.
Đáng tiếc hầu nhi tửu thứ này quá hiếm có, dù cho uống hết một bình trong lòng Lâm Khủng Tự cũng không thể khiến hắn đột phá tầng thứ mới.
"Ừm."
"Đệ tử dự bị thôi. Nếu hắn hoàn thành thử thách ta đề ra, ta sẽ chính thức thu nhận hắn." Phan Quân ánh mắt xa xăm nhìn cái bát trên bàn.
Dù cho Lực cấp võ giả vẫn có phần không nhịn được, tuy không chảy nước miếng, nhưng cũng khiến Phan Quân không thể rời mắt khỏi cái bát trong tay.
Nhầm, không phải đáng tiếc mà là may mắn. Hahaha, tháng này bọn hắn cũng không dễ chịu.
"Hahaha, xin thứ lỗi cho ta. Chỉ là hầu nhi tửu của ngươi quá thơm ngon, ta không nhịn được." Phan Quân không có chút ý định nào che giấu ý đồ của hắn.
"Thằng nhóc đó, ít nhiều gì cũng có gốc gác với Lâm gia chúng ta đó." Lâm Khủng Tự cười cười.
"Nhớ kỹ, không được để v·ết t·hương tiếp xúc quá nhiều với nước."
Lâm lão tổ nhớ đến cái tin đồn nghe được ở mấy ngày trước, há mồm hỏi:
Một tháng này trôi qua, Phan Quân ghé đến Lâm phủ đã có trên dưới bốn lần.
Người đàn ông cầm một cái bát để trên bàn, uống như vậy mới sảng khoái, mới đủ sướng lưỡi.
Trong đình viện thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười cùng tiếng 'cốp' khi hai người cụng rượu.
Ai cũng đang đồn Lâm gia sắp trở thành đệ nhất thế gia. Lời đồn bay đầy trời.
Hầu nhi tửu có thể bồi đắp dinh dưỡng cho cơ thể, gia tăng sự dẻo dai của kinh mạch, cường hóa độ linh hoạt của cơ bắp, tăng lên thiên phú…Hiệu quả vô vàn.
Ngoài hai người bọn hắn ra, chẳng có ai nghe được nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm phủ của Lâm gia có đôi phần khác với Bạch phủ của Bạch gia.
Đơn giản thôi, bởi vì họ bám víu quan hệ với một vị Lực cấp võ giả.
Nói xong, không để ý đến ánh mắt của ông lão, từ trong túi trữ vật treo bên hông, lấy ra ba tấm thẻ bài.
Hương rượu thơm nồng, thoang thoảng mùi hoa quả, mùi vị đó quả thật là muốn khiến người lên tiên.
Cầm thanh đao đạt đến nghìn rèn được treo trên tường, đây là thanh đao có trọng lượng nặng thứ hai trong ba thanh. Có tên là Thiết Thực đao.
Thời còn trẻ, hắn thám hiểm bên trong Tùng Liên sơn mạch, may mắn lắm mới c·ướp được từ một bầy Linh Hầu, có thủ lĩnh là một con nhị giai Linh Hầu.
Đây cũng là một phần lý do khiến cho Phan Quân năm lần bảy lượt đều quay lại Lâm gia.
Lâm Khủng Tự mừng rỡ, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía hắn.
"Vị huynh đệ này, Lâm gia không chấp nhận trả giá, ngươi muốn trả giá thì mời ra phố võ giả." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở trong phòng của tam thiếu gia Mặc gia.
Thổi huýt sáo một cái, một con Bạch Cáp đáp trên cửa sổ của phòng hắn.
"Ngươi bay đến Bạch gia, đưa cho Bạch Nghi."
Trong sân dần xuất hiện tiếng xé gió của chiêu thức.
Chương 70: Lâm gia
Đệ tử ngoại môn của Thất Tinh các cơ hồ đã nắm chặt trong tay vé vào Linh cấp, nói không chừng tương lai Lâm gia có thể ra một vị Lực cấp võ giả. Giống như Phan Quân vậy.
"Ngươi dám nghi ngờ Lâm gia chúng ta? Bao dược thang này chắc chắn có thể để ngươi cảm nhận được linh khí."
Khuôn viên Lâm gia, ở chỗ khu vực hạch tâm bí mật nào đó.
Ai cũng biết ý đồ của hắn là gì. Đây là đang tiếp tục níu kéo quan hệ.
Đáng tiếc!! Gia tộc kia từ nhỏ đã hắt hủi, bạc đãi hắn. Nếu không Thạch Sơn trấn cũng phải biến thiên.
…
Một ông lão với vẻ tuổi ngoài năm mươi, sắc mặt đau nhức ôm trong lòng một thùng rượu gỗ.
"Đại nhân khách khí, ngài muốn uống bao nhiêu, cứ uống bấy nhiêu. Uống hết cũng được." Lâm Khủng Tự nhịn đau trong lòng, bá khí nói ra.
Mặc Tân viết lên những dòng cuối, đại khái là từ chối ý tốt của Bạch Nghi, cả hắn và tứ đệ không có hứng thú.
Nếu có thể làm cho quan hệ giữa hai bên càng thân mật. Từ nay Thạch Sơn trấn sẽ do Lâm gia định đoạt, các gia tộc khác đều phải cúi đầu xưng thần.
Liên tục uống liền bảy bát, cảm giác đã đủ rồi, hắn liền dừng lại.
Còn một nơi là để cho võ giả mua các loại dược tán, dược dịch để tu luyện, chữa thương, trị độc.
Hắn phải cho Phan Quân thấy mình hào phóng như nào, vì tiếp đãi hắn không tiếc lấy ra hầu nhi tửu.
Người cầm lệnh bài sẽ trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn của Thất Tinh các. Vô cùng quý giá.
"Thuốc của ngươi nấu xong rồi, uống đi."
Một nơi để làm chỗ bốc thuốc chẩn bệnh cho dân chúng trong trấn.
"Ây…" Lâm Khủng Tự hơi khó xử, bất quá đều là cáo già. Lắc đầu rồi bỏ qua: "Làm một bát nữa?"
Trước cửa nhà họ, không có để một cái cổng cao. Mà làm bằng phẳng lại chia ra hai ngăn, hai khu vực.
Đây chính là Thất Tinh lệnh a, ai có được chúng nó về cơ bản có thể không cần tham gia khảo hạch nhập môn.
Ai cũng có việc của mình, mọi người ai cũng có việc làm.
Hắn đặt tên này để luôn nhắc nhở mình, nhớ rằng phải bảo trì lý trí, phải làm việc thiết thực.
"Thuốc của ngươi đây, tổng cộng ba lượng."
Loại gỗ này có thể bảo quản dược liệu, dược thảo, dược tán rất tốt. Vì thế hay được chế tạo thành các hộp gỗ để cất chứa những thứ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta sờ thử chỗ này, nếu đau thì ngươi la lên."
Lâm Khủng Tự hai tay đón lấy ba tấm thẻ bài, mừng rỡ khôn xiết: "Đa tạ ngài. Tạ ơn đại nhân."
"Ta có nghe được, ngài định nhận một đứa nhỏ bên Mặc gia làm đệ tử à?"
"Đây là ngươi nói. Rót rượu đi." Phan Quân vui vẻ, chỉ hắn nói.
Ông lão cẩn thận mở ra nắp thùng rượu, từ từ rót rượu vào bát, hắn không thể để rơi rớt một giọt rượu quý giá nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phan đại nhân, không phải ngài mới tới đây bảy ngày trước sao??" Linh cấp cường giả của Lâm gia lấy vẻ mặt tươi cười để tiếp đón hắn.
Lâm Khủng Tự đã uống thùng hầu nhi tửu này gần sáu mươi năm nay, bởi vì thời gian càng lâu, khiến cho hương vị càng thơm ngon, càng hấp dẫn.
Thiếu niên đem thư của mình cuộn lại, đặt vào cuộn đựng thư nhỏ đưa cho Bạch Cáp:
Chỉ có yêu thú Linh Hầu mới biết cách chế tạo nó, tên của loại rượu này cũng được đặt theo kẻ chế tạo ra nó. Tùy theo đẳng cấp của Linh Hầu mà loại rượu này cũng sẽ có đẳng cấp như vậy.
Nào là vị đại nhân đó hợp ý với một vị tiểu thư nào đó của Lâm gia, hoặc là coi trọng người nào đó.
Tuy là lúc xưa Lâm gia cũng đã rất mạnh, nhưng vẫn có Bạch gia cùng Thẩm gia đứng song song, nhưng hiện tại thế cục đã khác, sẽ xảy ra chuyện gì đã khó nói.
"Thử thách đó không đơn giản. Một tháng rồi ta không thấy hắn đến tìm mình, có thể thằng nhóc đã bỏ cuộc rồi cũng nên." Phan Quân mặt mày thản nhiên nói ra.
Lần này không chỉ có Phan Quân mà Lâm Khủng Tự cũng tham gia, hai người cụng bát, uống rất tận hứng.
Tu luyện luôn khiến thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã tới trưa.
"Hahaaha, Khủng Tự. Lão tử lại tới uống rượu đây." Phan Quân cười cực kỳ càn rỡ, bước đến một chỗ đình viện.
Phan Quân loại bỏ lòng ham muốn của mình. Đưa ánh mắt nhìn kỹ Lâm Khủng Tự, "Ta biết các ngươi muốn thứ gì."
Hắn muốn khai phá hết sức mạnh của từng cảnh, làm đâu chắc đó, đúc vững vàng căn cơ.
Dạo này người của Lâm gia hồng quang đầy mặt, đi đứng đã thẳng lưng giờ lại càn muốn thẳng thêm nữa.
Đây chính là loại gỗ lấy từ nhất giai linh thụ, Lưu Nguyên thụ.
Một thiếu nữ ở căn phòng bên cạnh, chăm chú nhìn từng đường đao lăng lệ của hắn.
Các gia tộc khác đều ghen tị đến đỏ mặt. Cắn răng, cắn áo ước ao: sao không phải là gia tộc của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.