Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Tán tu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Tán tu


"Không chỗ đặc biệt làm sao sẽ được Lực cấp cường giả để ý đến."

Mọi tên võ giả trong phố, đưa ánh mắt chăm chăm nhìn hắn. Khí thế của bọn họ y như một con thú săn mồi, đã khóa chặt được con cừu non nhỏ nhắn.

"Ây, tứ đệ!! Miếng sườn đó đã ở trong chén của ta rồi."

"Có gì mà không công bằng, đơn giản là tổ tiên của hắn cố gắng hơn tổ tiên chúng ta thôi." Một ông lão lắc đầu nói ra.

Sự xuất hiện của hắn làm cho mọi người ít nhiều cũng nhìn hắn mấy lần.


Buổi trưa tại Mặc phủ.

Nhờ món tiền cược với Hồng gia, hiện nay Mặc gia không thiếu tiền. Thậm chí có thể nói là có chút giàu quá trớn.

Tính tới ngày thứ mười lăm, số lượng linh thạch mà Mặc gia sỡ hữu đã lên đến 131 ngàn 70 viên.

"Có cần chuẩn bị gì không cha?"

"Đúng vậy, đây không phải là thiên hạ của gia tộc. Ít nhất chúng ta vẫn có đường ra."

Hắn rửa mặt trong một cái chậu, dùng khăn lau mặt mình kỹ càng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cũng đồng nghĩa với việc mọi sự điều tra đều không có kết quả, bọn hắn giấu quá kỹ càng, mong muốn tra ra thứ gì cũng không dễ dàng.

Quá kinh khủng, nửa tháng trước Mặc Kiên đã điều động hết thảy mọi người, đào một cái động bên dưới Mặc phủ chỉ để chứa đống linh thạch này.

Hắc thủ sau màn cũng biết Phan Quân sẽ không ở lâu, nên bây giờ đều đang đánh bài kiên nhẫn, ai nhịn càng lâu càng có lợi.

"Ừm, nhớ cẩn thận. Ta đi trước." Bước ra khỏi cửa nhà, cả hai người chia tay nhau.

Nhưng đều bị tứ đệ Mặc Lương ép xuống, hắn sau khi khỏe bệnh, chăm chỉ luyện tập hơn bao giờ hết.

Đồng thời gia chủ Mặc gia cũng có chút lo nghĩ về Tụ Kim Đỉnh, dù cho hắn tiếp xúc với linh thạch không nhiều, nhưng cả đời hắn còn chưa nghe nói qua có ai sỡ hữu tới tận mấy triệu linh thạch, chứ nói gì là 2 tỷ.

Ai cũng đang hâm mộ, ghen tị với hắn. Đều muốn thay thế vị trí của hắn, thậm chí còn có người muốn đáng bại hắn để được Lực cấp võ giả để ý đến.

Ở đây vẫn náo nhiệt như vậy, đều đang có võ giả bán đồ hoặc là mua đồ.

Đến nay, tức là ngày thứ ba mươi kể từ hôm Mặc Kiên nhận được linh thạch từ Hồng Khánh. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đệ đi họp mặt nhóm mạo hiểm của mình, dự định là mấy ngày nữa sẽ vào Tùng Liên sơn mạch lịch luyện." Mặc Lương thành thật đáp.

Nói không chắc có thể sinh ra bản thổ Lực cấp võ giả.

Cả đám đều đang nhìn người thiếu niên áo xanh, hắn thần thái thong dong đi xa nơi này.

Mặc Tân không có ý định đi đến đó quá nhanh, vì thế hắn bước từng bước chân nhàn nhã.

"Ủa, tam ca, ngươi đi đâu đó?" Tứ thiếu gia tò mò hỏi ra.

Nếu có ai có mắt nhìn x quang, chắc chắn sẽ thấy bên dưới nền đất Mặc gia, toàn là lít nha lít nhít linh thạch, không có một chỗ nào là đất cát cả.

Dù hắn nói ra ta có hai tỷ linh thạch, thì ngươi khác cũng sẽ nghĩ là hắn bị điên.

Làm cho các gia tộc khác trợn mắt ngoác mồm, không tin vào mắt mình. Các ngươi chẳng lẽ không sợ Mặc gia sụp đổ sao, tiều đâu mà lắm thế hả?

"Đừng quên, võ giả thuộc gia tộc chính là bức tường lớn nhất ngăn chúng ta trở nên phi thường."

Mặc cho ai bị nhiều võ giả nhìn chăm chú như vậy đều ít nhiều sẽ có chút sợ sệt trong lòng. Lạ kỳ là Mặc Tân chẳng có chút nao núng, hắn còn cực kỳ bình thản, nhàn tản bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Nói đến, từ lúc trọng sinh đến giờ, hắn còn chưa tới qua phòng thờ, thắp cho tổ tiên Mặc gia hay mẹ mình một cây nhang nữa.

Tình cờ thế nào, hắn lại gặp Mặc Lương cũng đang có ý định ra khỏi nhà.

Cầm theo Định Thân đao bước ra khỏi phòng. Trên đầu không quên đội thêm một chiếc nón lá che nắng.

Chương 71: Tán tu

"Còn hai tháng nữa, có chút không kịp."

"Ít nhất vẫn có một chút bản lĩnh."

Mọi người quây quầng bên nhau ăn trưa. Ai cũng góp mặt đầy đủ.

Trong lúc hắn đi đến phía bắc của trấn, vì để rút ngắn khoảng cách, bằng cách đi qua phố võ giả.

"Ta đi một chuyến Thất Tinh các có việc. Còn ngươi?" Mặc Tân đáp lời hắn, vẫn không quên hỏi lại.

"Cút, l·ừa đ·ảo."

Nghe thấy có người muốn bắt nạt tam ca, liền không nhịn được xách thương đi đánh phục từng người.

Thấy số lượng linh thạch quá đáng sợ, tối qua Mặc Kiên đã quyết định ngưng việc nhân bản linh thạch lại, hắn sợ có tai họa xảy ra.

"Có nhưng không nhiều, ngươi theo ta là được. Dù gì mấy năm trước, ngươi rất ít ra mộ. Chưa chắc gì ngươi đã nhớ đường." Mặc Kiên húp một miếng canh giải nhiệt.

"Hừ, ngươi thì có hiểu biết lắm, sao không dùng cái mỏ của mình kiếm tiền đi." Một số người không đồng ý với ý kiến của hắn.

Từ lúc có Lực cấp võ giả đến đây, trong trấn yên bình hơn hẳn, ngay cả đạo chính móc túi cũng không dám thò đầu ra.

"Lần này ta nhất định phải dành một vị trí tốt mới được. Nói không chừng vị cường giả đó sẽ để ý đến ta."

Tuy vậy, gia chủ Mặc gia vẫn không dừng lại việc nhân bản đống linh thạch đó.

"Thật không công bằng!" Một tên thanh niên võ giả vẻ mặt hậm hực nhìn xem người thiếu niên ở phía kia.

Mọi người trong khu phố võ giả lại ai làm việc nấy.

Còn dân chúng thì vui sướng, cảm kích vì Mặc gia tuân thủ lời hứa. Bọn họ tâm đều hướng về Mặc gia. Làm cho khí vận của Mặc gia chỉ còn kém một tia nữa là hóa thú.

Nhờ điều đó, khu vực xung quanh Mặc gia có nồng đồ linh khí rất cao, và nó sẽ còn tiếp tục gia tăng.

"Cảm ơn, tam ca."

Nhờ không thiếu linh thạch, Mặc gia đã hoàn tất chi phí bồi thường cho các vị dân chúng. Bồi gấp năm, gấp mười lần.

Mặc Tân gật gù, tiếp tục chăm chú dùng bữa. Nhờ Mặc Kiên đánh lạc hướng, tứ đệ có cơ hội c·ướp đi miếng thịt trong chén hắn.

Ánh mắt hắn hơi lơ đễnh nhìn qua Tứ di nương, khí sắc của nàng ta có vẻ không tốt lắm, hơi nhợt nhạt khó coi.

Ngoài linh thạch ra, thì từ nay Mặc gia cũng đã mở khóa thành tựu mới, 'từ nay gia không thiếu ngân lượng' và 'từ này ta không thiếu v·ũ k·hí và áo giáp cho Thạch cấp.'

Số lượng này đã gần như vượt qua cái mỏ linh thạch ở Hoa Niên thành rồi cũng nên.

Đều nhờ ơn Tụ Kim Đỉnh, từ một viên linh thạch mà nó đã nhân bản ra một số lượng rất lớn.

Sau khi về phòng, đánh một giấc ngủ trưa ngắn. Mặc Tân khoan thai tỉnh dậy.

Cựu Chuẩn Đế cường giả không hài lòng nhìn xem Mặc Lương, ngươi bị điên à, mắc mớ gì miếng thịt nào trong chén ta ngươi cũng muốn c·ướp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc Tân nhìn xem thiếu niên thanh tú trong gương, hài lòng cười.

"Vớ vẩn, trả đây."

"May mà có Thất Tinh các."

"Tân nhi, ngày mốt chúng ta ra mộ, thắp cho mẹ con một nén nhang, rồi về làm tiệc cúng." Mặc Kiên ăn một miếng thịt thơm ngon, nói với người thiếu niên ngồi cạnh mình.

Chỉ có những người mang họ Mặc, các vị di nương và Nhâm lão là biết được ở dưới đấy chứa gì thôi.

Bởi vì tin tức hắn được Phan Quân nhận làm đệ tử dự bị đã truyền ra khắp cả trấn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cứ thẳng tiến về phía trước thôi."

Số lượng hạ phẩm linh thạch có chút làm cho Mặc Tân sợ hãi, nó đã lên đến 2 tỷ 147 triệu 483 ngàn 646 viên.

Y như rằng cho dù các ngươi lên hết một lượt, ta vẫn có thể thắng. Khí chất của hắn làm cho số ít những người ở đây hơi bội phục.

"Ngũ muội, đùi gà cho ngươi nè."

Trái ngược với Tứ di nương, Đại di nương và Tam di nương khuôn mặt hưng phấn, phấn khởi, không biết là gặp chuyện vui gì nữa.

Ánh nắng gắt nhất trong ngày bắt đầu đánh thẳng xuống nhân gian.

"Ừ, tam ca cũng vậy." Mặc Lương nhìn xem bóng hình của Mặc Tân biến mất ở cuối nẻo đường.

May mà những kẻ thách thức tu vi đều không cao hơn Thạch cấp tầng 7, Mặc Lương vừa có thể rèn luyện khả năng thực chiến vừa có thể xả cơn giận cho tam ca mình.

Nhắc mới nhớ ở trên con đường này, Mặc gia cũng có một cửa hàng chuyên bán các loại vật liệu dùng cho tu luyện hoặc dùng để việc thám hiểm Tùng Liên sơn mạch tiện lợi hơn.

Thay một bộ đồ màu xanh đậm giản dị, buộc tóc đuôi ngựa treo cao.

"Suy nghĩ viển vông, ngươi nghĩ mình có thể làm được?!!" Một kẻ khác cười nhạo hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với số lượng khổng lồ như thế, chỉ cần thời gian năm sáu năm nữa, linh khí của cả Thạch Sơn trấn sẽ tăng lên một mảng lớn.

Mặt trời bắt đầu đứng tại vị trí một góc chín mươi độ so với mặt đất.

"Nếu hắn đủ sức mạnh để tham gia Thạch Sơn chiến võ hội thì tốt, đến lúc đó có thể đường đường chính chính cho hắn ăn đòn."

"Đúng thế, trong mắt bọn họ chúng ta chỉ cao hơn dân đen một xíu thôi." Một người khác tự giễu nói ra.

"Tam ca, ở trên đó đâu có tên ngươi!"

Hắn lắc đầu lại cùng với cả nhà tiếp tục dùng bữa trưa. Ăn nhanh về nghỉ ngơi sớm, buổi chiều hắn còn có việc.

"Hai đứa bay, nghiêm chỉnh nào! Trên bàn ăn làm như vậy thì con thể thống gì nữa."

Có vẻ như nguyên chủ cũng rất ít khi làm, cho nên hắn cũng không có bị nghi ngờ gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Tán tu