Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Bạch Cốt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Bạch Cốt


"Tạ ơn, chủ nhân tha mạng. Đội ơn ngài, nô bộc đi làm ngay đây ạ." Người đàn ông trung niên, sống lại từ trong t·ai n·ạn, mừng rỡ bái tạ, dập đầu mấy cái về phía hang động.

Ánh đèn Hỏa Linh Đăng lấp ló soi sáng cho nơi đây, không quá sáng nhưng đủ để người thường lờ mờ thấy được cảnh vật xung quanh.

"Ngươi đã nắm được yếu quyết của chiến kỹ, việc còn lại chỉ chăm chỉ tu luyện mà thôi." Phan Quân bước lại gần cửa sổ, nhìn xem ông mặt trời đang dần nhường chỗ lại cho bà mặt trăng.

"Cảm ơn ngài." Mặc Tân nhận lấy, uống một hơi sạch.

Một lát sau, tay hắn rời khỏi thanh kiếm, hắn đã có quyết định. Ánh mắt lại chuyển hướng đến người thiếu niên ở phía xa lầu các.

Lỡ đâu đó chỉ là cái bẫy thì sao, tiết lộ ra một chút khí tức để hắn thả lỏng cảnh giác.

"Là Thất Tinh các làm?" Người chủ nhân lên tiếng hỏi.

Xác c·hết của tên võ giả xấu số kia vẫn còn ở ngay đó. Không ai dám đụng vào.

"Lý sư đệ, mang cái xác đó đi chôn đi." Phan Quân vẫn có ý thăm dò.

Phan Quân đã từng thề sẽ không g·iết người bừa bãi.

Còn không chờ hắn nói hết, một bàn tay chỉ còn xương cốt trắng hếu như tia chớp lao ra, chộp lấy cổ hắn.

Nhưng vẫn không quên cầu xin: "C-chủ nhân, n-nô bộc nói t-thật. Nô bộc k-không có l-lừa ngài."

Xong lời, hắn lại hành lễ một cái nữa rồi mới rời đi nơi này.

"Dạ, sư huynh gọi ạ?" Lý Tùng không biết từ đâu xuất hiện, khom người ở trước cửa, cung kính đáp.

"Thú vị."

Trong tầm mắt của hắn là một ly trà.

Vừa nãy hắn cảm nhận được một luồng nội khí không thua gì hắn ở phía đó. Thậm chí có phần hơi mạnh hơn một chút, nhưng càng giống là gắng sức bạo phát.

Từ trong bóng tối, một khỏa đầu lâu dị dạng tràn đầy xương xẩu nhô ra ngoài, hai khóe mắt toát lên quỷ hỏa màu xanh lam.

Cho nên Phan Quân không nhiều lời, trực tiếp g·iết c·hết hắn. Một phần là răn đe, phần còn lại là nói cho bọn nó biết, ta không dễ chọc.

Lực cấp cường giả vuốt cằm nhìn xem cảnh này. Mới khi nãy hắn g·iết tên đó, giác quan của hắn có nghe được một số hơi thở bị tắc nghẽn.

"Tỉnh rồi đấy à?" Phan Quân đưa cho hắn một ly trà mát.

Có thể là mấy viên dược hoàn như cha Mặc Tân đã từng báo cáo. Phan Quân đã theo dõi hắn rất lâu, nhưng tiếc là không thu hoạch được gì.

Hơi thở băng giá, phà lên mặt người áo đen. Lúc này ta mới thấy được, người áo đen là một tên đàn ông trung niên.

Nhưng điều khả nghi ở đây là, sau khi tên võ giả đó tắc thở, có không ít đối tượng đã thay đổi vị trí hoặc di chuyển thân thể.

Tuy nhiên chủ nhân của hắn bị trọng thương, nhưng cũng không phải tồn tại hắn có thể chống lại.

"C-chủ-n." Người áo đen nhìn chủ nhân mình với đôi mắt hoảng sợ cùng cực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 73: Bạch Cốt

Sau khi ngủ một canh giờ, tam thiếu gia Mặc gia giật mình tỉnh dậy.

Không biết là do quá sợ hãi hắn hay là do có gì đó liên quan đến với tên võ giả này.

Hắn đang chần chừ, mình có nên đi thăm dò không. Lỡ đối phương b·ị t·hương thật thì sao, kéo dài thời gian sẽ chỉ khiến hắn khôi phục thực lực.

Người đàn ông đứng dậy, cung kính khom mình rời đi nơi này.


Một người mặc áo đen che kín khắp người đang luồn lách qua từng ngó ngách trong hang động.

"Ta biết!!" Âm thanh của người chủ nhân đó chuyển từ thều thào sang the thé chói tai.

"Đi, đi điều tra chuyện này đi." Khỏa đầu lâu tan biến trong bóng tối. Âm thanh dần trở lại tiếng thều thào yếu đuối đó.

"Tạ ơn sư phụ đã chỉ dạy." Mặc Tân đứng dậy, nghiêm túc hành lễ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng không có tiếng nói, nên hắn vẫn chưa xác định cụ thể được thân phận của bọn hắn là ai.

Trên người võ giả đó có ma khí, chỉ có một ít không đáng kể. Nhưng tinh thần lực cường đại của hắn vẫn có thể nhận ra được.

Tuy ở trong hang động kín, nhưng lại có gió lạnh nổi lên từng đợt. Không khí trong này cực kỳ âm u, ẩm ướt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hang động trốn trơn không một bóng người, nhưng người áo đen vẫn cung kính quỳ lạy, chờ đợi người mà mình muốn gặp.

Phan Quân thu tay lại. Hướng phía ngoài hô: "Người đâu?"

Người áo đen lấy lại tinh thần: "Nô bộc vừa đi kiểm tra, thì đã phát hiện ra đại trận bị tổn thương nghiêm trọng. Mắt trận càng là bị lấy mất."

Ánh mắt sắc bén nhìn về phía rừng rậm và núi rừng ở phía đó. Đưa tay sờ thanh kiếm đứt đoạn bên hông.

Đây là một trong những đối tượng khả nghi mà Phan Quân đã theo dõi cả tháng nay.

Với lượng ma khí ít ỏi như vậy, thì có khả năng là tên này đã dùng thứ gì đó có liên quan đến ma đạo võ giả.

Phan Quân dùng ôn hòa nội khí, đưa nó xâm nhập vào cơ thể Mặc Tân, đạt được khả năng trị liệu.

Đi hay là không đi?? Phan Quân trong lòng đang tính toán lợi và hại.

"D-dạ thưa, nô bộc không biết ạ." Người áo đen hơi vấp, nhưng vẫn đáp lại hoàn chỉnh.

"Ai làm?" Một âm giọng có phần thều thào vang lên. Giống như âm thanh của một ông lão già cỗi, sắp xuống mồ.

"Ừm, ngươi đi về đi. Cẩn thận và đừng quên luyện tập chiến kỹ." Phan Quân gật gù với lời nói của hắn và vẫn không quên dặn dò việc tu luyện.

Chỉ là hiện giờ khuôn mặt hắn đóng lên một lớp băng đỏ thẫm, sặc mùi huyết nhục.

Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cốt thủ vứt hắn xuống đất y như rằng vứt một con gà vô dụng vậy.

Ánh mặt trời chiếu qua lầu các cao lớn trên đại địa.

Sau câu nói của hắn, trong hang động chợt trở nên yên tĩnh lạ thường.

Nhờ có Phan Quân chỉ dạy, hắn mới trong thời gian ngắn ngộ ra được. Nếu không sẽ còn phải tốn thời gian dài dài.

Cộng thêm việc tên này cả gan, cố ý thò đầu vào quan sát hắn. Lực cấp cường giả nghi ngờ, có ai đó đã phái tên này đến thám thính mình.

"Tuân lệnh sư huynh." Lý Tùng khom người hành lễ, không ngại bẩn thỉu, cõng cái xác đi xa.

"Không phải ạ, gián điệp của chúng ta bảo rằng: một tuần này Phan Quân chưa hề đến qua khu vực đó ạ" Người áo đen thành thật đáp lời.

'Vậy là ngươi b·ị t·hương à?!' Lực cấp cường giả thầm nhủ trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đồng thời họ cũng rõ ràng, không phải ai cũng có quyền gặp được Lực cấp cường giả.

"Tạ ơn sư phụ đã quan tâm." Mặc Tân cười đáp lại.

Người áo đen bị cốt thủ mang lên đến trên cao. Hắn hai mắt sợ hãi, cố gắng giãy dụa, khuôn mặt trở nên đỏ tím vì thiếu dưỡng khí.

Trời dần ngả về chiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không lâu sau đó, hắn cũng đã tới gần một chỗ hang động rộng rãi, bên trong để một số dụng cụ sinh hoạt.

Chỉ còn lại ánh đèn của Hỏa Linh Đăng chập chờn phát họa lên cái bóng của các vật thể, cái bóng được soi sáng lên bên trên các vách tường của hang động.


Người áo đen hoảng sợ, dập đầu hô to: "Chủ nhân, nô bộc không có nói láo. Mong ngài niệm tình nô bộc đã theo ngài năm mươi năm n-."

Mặc Tân chú ý đến người đàn ông chú ý đến tòa rừng rậm ở phía xa. Biết điều: "Đã sư phụ có việc, đệ tử xin phép rời đi ạ."

Người mặc áo đen sau khi bước vào chỗ này, quỳ lạy hành lễ:

Có thể là do Phan Quân suy nghĩ nhiều nhưng thà g·iết nhầm còn hơn là bỏ sót. Ma đạo võ giả vốn cực kỳ nguy hiểm, nếu mặc kệ không quan tâm sẽ có họa lớn.

Một lúc lâu sau, "Lại một kẻ phản bội! Hừ, mũi c·h·ó còn rất nhạy!!" Âm thanh nho nhỏ xuất hiện trong hang động, rồi lại biến mất không có tăm hơi.

Hắn thường xuyên phải chiến đấu, vì thế b·ị t·hương rất nhiều. Khiến cho hắn không thể không học mấy môn chiến kỹ chữa thương.

Phan Quân thực ra cũng không có dự định hiện tại lao vào Tùng Liên sơn mạch, tìm kiếm ma đạo võ giả.

Mọi người 'thấy' vị sư huynh này động thủ g·iết người, đều có chụt sợ sệt, không ai cả gan lại gần chỗ này nữa.

Ở Tùng Liên sơn mạch trong một toà hang động có đường lối phức tạp.

Bên trong tối đen như mực, nhưng vì là võ giả nên bóng tối không còn hạn chế tầm nhìn nữa.

Một lát sau, khí sắc Mặc Tân tốt hơn nhiều. Cặp lông mày nhăn nhó cũng thư giãn ra.

"Tuy ngươi chưa phải là đồ đệ ta, nhưng gọi sư phụ cũng được, ta cho phép." Phan Quân quay lưng về phía hắn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía Tùng Liên sơn mạch.

Khí thế như vọng ra từ huyết ngục, kinh khủng đè ép đến người áo đen. Dù cho Phan Quân xuất hiện ở đây, cũng phải có ba phần sợ hãi khỏa đầu lâu này.

Hắn không để ý đến khuôn mặt dần bị thiêu hủy của mình, so với c·hết thì hủy dung chẳng là gì cả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Bạch Cốt