Thần Ấn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 10: Rượt Đuổi. (Ecrane)
"Vậy nếu tất cả đều đồng tình thì chúng ta cùng tiến hành thôi." Trưởng làng Vareis tuyên bố, không hề đợi cho lão Edda lên tiếng phản đối thêm nữa. Ecrane mỉm cười vì mình đã thắng.
"Edda Clock! Ông đã b·ị b·ắt vì tội cấu kết và sử dụng hắc thuật."
Nhưng mà, may mắn thay, Ecrane lại là một số những thiên tài hiếm hoi trên thế giới này đã nghiên cứu và phát minh ra được một dụng cụ có thể lấy được ký ức của con người, đó chính là Lược Tâm Trí. Lược Tâm Trí là một dụng cụ có thể mã hóa lại các ký ức của con người mà không cần tới sự can thiệp của các tế bào thần kinh. Các phần ký ức mã hóa này sẽ có hình dạng của những sợi tóc trắng được chải ra khỏi đầu. Khi để chúng vào bên trong lửa đang cháy, các ký ức sẽ được tái tạo lại bằng hình ảnh và âm thanh một cách sống động và rõ nét nhất có thể.
"Và đó là lý do tôi mong rằng các vị sẽ hợp tác với tôi. Chúng ta không có thời gian để cân nhắc vấn đề này vì sự an toàn của tất cả mọi người dân trong làng Vel." Ecrane cười mỉm. Lời nói của cậu nghe như một lời đe dọa, một lời cảnh báo đối với những người trong hội Tuần Đêm.
Với tốc độ của thanh kiếm băng cộng với thêm thương tích trên đôi chân của Edda, chưa tới nửa phút bay trên không, Ecrane đã lướt qua trước mặt của lão thợ săn. Cậu nhảy xuống đánh chặn ngay trước mặt lão, lớn giọng:
"Đứng lại! Không được chạy!"
Thấy Edda đã dần chấp nhận, Flamingrose chậm rãi bước tới chỗ đằng sau của ông và đưa lược chải vào bộ tóc xoăn và bù xù của lão thợ săn. Một bàn tay từ đâu nắm lấy tay cô, đầu của Edda bất chợt vặn ngược về phía sau, đôi mắt biến thành hai hốc mắt đen ngòm với ngọn lửa màu xanh phừng phừng bên trong. Tất cả mọi người đều hoảng loạn một cách kinh hãi, chỉ có Ecrane bình tĩnh nhanh chóng phóng tới lão, cánh tay trái được bao bọc trong vải quấn của cậu được tháo ra hiện lên một cách tay người được đúc bằng băng giá.
Trưa nay, Ecrane đã nhờ trưởng làng triệu tập lại các thành viên đã b·ị đ·ánh ngày hôm đó. Bởi ai cũng có công việc của riêng mình chứ chả rảnh rang như cậu nên dù chỉ mất vài phút để nhờ vả trưởng làng, nhưng phải mất gần nửa ngày để triệu tập hết tất cả bọn họ.
Edda quay đầu lại, mồ hôi từng dòng chảy ra từ trên trán, cảm thấy được sự nguy hiểm, lão uốn cong chân hạ thân thể mình xuống và nhảy lên trên một mái nhà ở gần đó. Máu rớt xuống vương vãi trên chân của lão khi một thanh kiếm băng xước qua tạo thành một vết sâu hoắm ở bắp chân. Đầu gối khụy xuống trong giây lát, lão la lên trong đau đớn, ngoảnh đầu lại thấy Ecrane đuổi theo sau thì nhăn mặt gắng gượng chạy. Không ngừng nhảy qua các mái nhà của thị trấn để cắt đuôi của gã kỵ sĩ phép thuật. Ecrane thấy thế liền tạo ra một cây kiếm băng lớn lơ lửng trên không khí rồi nhảy lên trên đó, thanh kiếm băng lao vuốt lên trên không như một mũi tên được được kéo căng dây một cách vội vàng.
"Dĩ nhiên là tôi chẳng muốn làm tốn thời gian của những quý vị ngồi đây. Tuy nhiên, đây là một vụ t·rọng á·n có liên quan tới phép thuật hắc ám. Sẽ không dễ dàng nếu chúng ta chỉ thực hiện theo những cách thức thông thường. Và tôi sẽ cần có giải pháp tối ưu để làm sáng tỏ mọi chuyện. Tôi mong rằng các vị sẽ hợp tác với tôi về vấn đề kế tiếp mà tôi sắp sửa trình bày." Ecrane nói, ý tứ vòng vo khiến cho mọi người trong căn phòng có chút khó hiểu. Cách làm việc của các kỵ sĩ vốn đã luôn là một điều bí ẩn đối với những người dân sống ở những nơi xa xôi như thị trấn Vel.
"Ngươi là ai? Mau khai ra mục đích của ngươi và những kẻ có liên quan!"
"Thôi, đủ rồi! Chúng ta sẽ làm theo những gì đã quyết định. Không tranh cãi gì nữa." Trưởng làng lạnh giọng nói.
Ecrane thấu được sự nghi ngại của người thợ săn già, nhưng bản thân cậu cần phải hành động nhanh trước khi có n·ạn n·hân khác xuất hiện. Cậu đanh mắt lại, nghiêm giọng:
"Ta nghĩ là nên thử làm theo đề nghị của công tử Coldblood xem sao." Vareis nói, đôi tay nhăn nheo vuốt vuốt bộ râu già.
Sau khi triệu tập, cậu bắt đầu lấy lời khai của từng người một để xem xét các điểm khác nhau trong lời khai. Lẽ hiển nhiên, tất cả các chi tiết về h·ung t·hủ đều giống với nhau, đều là một kẻ to cao, lực lưỡng và mặc bộ đồ màu đen, nhưng chúng lại không trùng khớp với những manh mối mà cậu đã tìm thấy trong quá trình kiểm tra nghĩa địa.
"Vậy nói trắng ra thì chúng ta chỉ cần một người chịu trách nhiệm thôi, đúng không? Được thôi, đối với tôi chuyện này khá là dễ dàng, chỉ cần tôi bảo đảm rằng sẽ chỉ đụng tới phần ký ức trộm mộ, các ông có thể kiểm tra và đối chiếu lại các ký ức đó. Vậy là được chứ gì!" Ecrane cười mỉm, đôi mắt của cậu nhìn lão.
"Đừng lo cho em, công tử. Ngài phải đuổi theo hắn! Hắn lấy mất chiếc lược rồi." Flamingrose tỉnh dậy, đôi mắt màu diệp lục nhìn anh rồi chỉ về phía lão Edda. Ecrane nghe thấy thế thì để lại lời nhắn cho hội Tuần Đêm và trưởng làng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ký ức của con người hình thành sau khi được tiếp nhận qua ý thức và bộ nhớ ngắn hạn, sau đó mới được chuyển vào bên trong bộ nhớ dài hạn để lưu trữ. Và cuối cùng, là được mã hóa bởi các tế bào thần kinh ở trong đồi Hải Mã và Vỏ Não. Khi cần nhớ lại, các ký ức này sẽ được mã hóa lại, nhưng sẽ bằng một một tế bào thần kinh khác. Chính điều này ít nhiều có thể khiến ký ức của con người bị thay đổi.
Edda cười, bất chợt, đằng sau của lão xuất hiện một chiếc gương lớn. Ecrane biết lão sắp trốn thoát thì vội chạy tới, tay vươn tới lão, nhưng thân người của lão thợ săn chìm dần xuống chiếc gương như chìm vào mặt nước và rồi biến mất vào trong không khí, bỏ lại Ecrane một mình trong sự tức tối.
"Thành thật ra, điều mà tôi sẽ làm kế tiếp sẽ thực sự là rất động chạm tới từng cá nhân mọi người. Tôi sẽ dùng một dụng cụ phép thuật để kiểm tra kí ức của tất cả những người có mặt tại hiện trường trong đêm đó để dò tìm ra h·ung t·hủ thực sự."
Chạy lên, chạy lại, đảo hướng qua các khúc quanh co của thị trấn, tim Ecrane đập thình thịch, làn khí nóng hổi dâng trào bên trong buồng phổi khiến cậu càng trở nên điên cuồng hơn, muốn bắt lấy lão thợ săn để ăn tươi nuốt sống. Khi cả hai chạy đến một khúc quanh vắng người, Ecrane giơ tay trái lên, từ trong tay của cậu tuôn trào ra những hạt bi ánh sáng màu trắng óng ánh, chúng định hình và biến thành những thanh kiếm băng với tạo hình đẹp đẽ. Những thanh kiếm băng giá bay vuốt tới sau lưng lão Edda theo ý chí của gã công tử nhà Coldblood.
Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 10: Rượt Đuổi. (Ecrane)
"Cậu bảo sao? Vậy từ nãy tới giờ chúng tôi phí cả tá thời gian ngồi đây làm gì!" Broner gầm lên, gã thợ mộc vốn là một kẻ nổi tiếng nóng tính. Trong số những người trong hội Tuần Đêm thì anh ta là người b·ị đ·ánh nặng nề nhất, là người đầu tiên phát hiện ra v·ụ t·rộm mộ nhưng lại thất bại trong việc bắt lấy thủ phạm. Dạo này, Broner còn bị người khác soi mói, chê cười vì việc này nên đâm ra ấm ức trong lòng.
Ecrane tức giận, đầu vẫn còn choáng váng bởi đòn t·ấn c·ông nhưng nhanh chóng vực dậy lao cả người của mình xuống nhà. Gã công tử vội vàng đỡ nàng hầu Flamingrose dậy. Ecrane lo lắng, sắc mặt kinh hãi nhìn cô:
"Tất cả mọi người hãy bình tĩnh lại!"
Những người trong hội Tuần Đêm bắt đầu trở nên xôn xao, họ chửi bới Ecrane bằng nhiều từ ngữ xúc phạm. Thấy không khí có vẻ căng thẳng, trưởng làng Vareis lớn giọng:
Nhưng lão già Edda chả dại dột gì mà làm theo, còn chẳng thèm ngoảnh mặt lại lấy một lần. Đôi mắt của Edda phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục, đồ đạc hai bên của khu chợ trung tâm lơ lửng, mọi người trong làng sợ hãi la lớn vì chả hiểu chuyện gì. Tiếp đó, đống đồ vật cứ thể bay ngược hướng, phóng về vị trí mà Ecrane đang chạy.
"Cũng không tồi." Jusza và Winged cũng gật đầu đồng tình, trông như hai anh em ruột.
Ecrane hít một hơi, lấy vài giây để cố định lại thăng bằng của cơ thể rồi dùng lực xoay chân để lướt thanh kiếm bay về hướng của lão Edda. Lão thợ săn già quay đầu lại, tay đưa vào trong túi áo rồi rút ra một cây s·ú·n·g hỏa mai ngắn trên tay xoay lại bắn vào Ecrane. Tiếng s·ú·n·g ình oàng, làn đ·ạ·n bắn ra xé gió lao tới chỗ Ecrane, nhưng cậu chàng đảo người qua lại để né. Một hai viên đ·ạ·n vuốt qua mặt, tạo nên một vết cứa nhỏ trên gò má của cậu.
Mấy thanh niên trong hội tuần bàn tán, ước mơ xa xăm về việc trở thành hiệp sĩ bao phủ lấy tâm trí của họ. Việc được chỉ huy hội hiệp sĩ để mắt đến là một điều rất làm vinh hạnh đối với mọi thanh niên tại Thung Lũng Xanh, cho dù bọn họ có bị trượt khảo sát đi nữa thì được gặp mặt ông ta cũng đủ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây chỉ mới là một phát minh đang trong quá trình thử nghiệm chứ chưa được công bố và sản xuất rộng rãi thế nên ngoài cậu, thầy Zaarkill, Zan và Flamingrose ra thì chẳng ai biết đến thứ này.
"Đã đi đến nước này rồi thì làm luôn đi. Dù sao thì ta cũng chẳng thích thú với ánh mắt chứa nhiều sự ngờ vực của các ngươi." Edda lầm bầm.
Nhận thấy tất cả mọi người đều đã hợp tác, Ecrane lấy ra một cái lược được làm bằng gỗ đàn hương ra rồi đưa nó cho Flamingrose. Nàng đi đến từng người một, nhẹ nhàng đưa lược lên chải đầu lên cho từng người. Ban đầu, những người trong hội Tuần Đêm còn lúng túng và ngại, nhưng sau đó thì ai cũng chấp nhận việc này một cách thông thả khi được một cô gái xinh đẹp chải đầu cho.
Vốn dĩ, việc khai thác các thông tin trong bộ não của con người là việc vô cùng khó và phức tạp chứ không như những gì đang thể hiện, chẳng qua cũng nhờ Ecrane đã dày công nghiên cứu việc này trong một khoảng thời gian dài.
Hội tuần đêm được thành lập với trách nhiệm bảo vệ dân làng Vel khỏi các mối de dọa vào ban đêm như thú hoang, trộm, c·ướp,... Các tình nguyện viên hầu hết đều là những người có ít nhiều kỹ năng dò đường trong rừng hoặc kinh nghiệm để chiến đấu. Nếu làm tốt sẽ được hưởng lấy nhiều nghĩa vụ và quyền lợi như được gia hạn đóng thuế, giảm thuế hoặc con cháu được xét ưu tiên để vào trường học trên thành phố. Đối với các thành viên còn trẻ tuổi và có nhiều cống hiến trong đội thì họ sẽ được đưa vào một khóa huấn luyện vô cùng khắc nghiệt để xem xét kết quả, nếu đạt sẽ được tuyển thẳng vào hội hiệp sĩ dưới quyền của gia tộc Redtusk.
"Ha ha! Nếu giỏi thì cứ tới bắt ta, Ecrane đại tướng quân ạ!" Edda cười, những ngọn lửa xanh lục rực cháy trong hai hốc mắt.
Ma thuật thay đổi ký ức chính lợi dụng điểm này. Chúng tác động tới các tế bào thần kinh đảm nhiệm các chức năng khơi gợi lại ký ức bằng cách ghi đè các thần chú phép thuật vào bên trong chúng. Khi n·ạn n·hân nhớ lại, các loại phép thuật này sẽ đảm nhận trách nhiệm mã hóa lại, tạo ra các ký ức giả và chèn vào trong nhận thức của n·ạn n·hân. Bình thường, để kiểm tra việc này là gần như rất khó bởi các công cụ và thần chú được sử dụng để kiểm tra việc thay đổi ký ức dường như rất hiếm thấy trên thị trường phép thuật. Bởi vốn các trường phái thuộc về ma thuật điều khiển tâm trí đều là những kẻ kín kẽ, sống thầm lặng và hiếm khi tiết lộ những hiểu biết kinh khủng của họ đối với thế giới. Họ sợ hãi những kẻ nắm trong tay quyền lực tại Valaderon sẽ l·ạm d·ụng chúng vào các mục đích xấu xa của mình.
"Nếu như vậy thì cũng được. Tôi không phản đối. Dù gì thì chúng ta cũng phải truy bắt rõ ràng." Broner lên tiếng đầu tiên, dõng dạc nói.
"Này, trưởng làng Vareis! Ông cho rằng làm như vậy là đúng?" Edda tức giận, đứng lên đập mạnh xuống bàn.
Việc kiểm tra ký ức là một việc rất ít khi được ghi nhận trong lịch sử, trong suốt mấy trăm năm qua cũng chỉ có khoảng hai ba trường hợp. Kể cả với những người sống chung và làm việc với ma thuật gần như cả đời cũng là rất hiếm khi gặp được một hay hai chuyện liên quan tới việc thay đổi ký ức, huống chi là ở nơi ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài như Vel. Thế nên, cái việc vừa được đề cập thật là một chuyện khá xa lạ và hoang đường.
Ecrane dùng kiếm chém tới phá hủy hết mọi đồ đạc ném tới, nhưng cậu biết đây là trò vặt vãnh chỉ dùng để kéo dài thời gian. Điều quan trọng nhất vẫn là bắt được lão Edda. Không có quá nhiều không gian để cậu có thể thoải mái tận dụng năng lực của bản thân mà chẳng ảnh hưởng tới dân chúng nên cậu chỉ còn mỗi cách là ngậm ngùi chơi trò rượt đuổi, chỉ có thể chờ lúc để hành sự ở những nơi hoang vắng.
"Này, liệu đây không phải là một trò lừa nào đó của hội đồng phép thuật đấy chứ?" Một thanh niên giơ tay lên nói với giọng ồm ồm. Gã thanh niên này tên là Slain Mount, một tiều phu, là người cầm trống, gõ mõ và b·ị đ·ánh vỡ hàm trong đêm trộm mộ.
"Tôi biết đó là một quyết định khó khăn đối với mọi người nhưng chúng ta đâu thể nào xem thường sự hệ trọng của việc này. Nếu quả thật là có kẻ dùng Hắc Thuật lảng vảng đâu đây thì chuyện này sẽ rất nghiêm trọng." Vareis nhìn thẳng vào mắt của Edda, giọng vẫn bình tĩnh.
"Nếu ông không muốn được chải bởi một cô nàng xinh đẹp thì tôi không bắt ép đâu."
"Đúng vậy a! Tất cả vì bắt được t·ội p·hạm mà." Slain hùa theo.
"Cô không sao chứ, Flamingrose!"
"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại."
Đám thanh niên trong hội tuần im bặt, lão Edda thì nhìn cậu chằm chằm. Ecrane chú ý đôi mắt của lão thợ săn, có điều gì đó ở ông ta làm cậu cảm thấy khả nghi. Ecrane hướng mắt qua trưởng làng:
"Quyền cá nhân? Vậy thôi được. Tôi sẽ viết một lá thư cho ngài Eragan Redtusk, để ông ấy xem xét tuyển mộ những người ở đây vào hội hiệp sĩ nếu hợp tác. Không tồi đâu hả."
Ecrane đứng ở giữa căn phòng khách của nhà trưởng làng, ánh mắt chăm chú dõi theo sắc mặt của mọi người. Trưởng làng Vareis Sunbloomer ngồi đó với đôi mắt già nhăn nheo điềm tĩnh quan sát cậu trong khi các thành viên khác của hội Tuần Đêm thì lộ vẻ hồi hộp, chỉ có lão già Edda thì vẫn nở nụ cười tươi tắn với những làn khói thuốc phì phèo trên miệng. Sau một hồi tra khảo và trao đổi về mức độ hệ trọng của vấn đề, Ecrane nói:
"Có thể nói rằng lời khai của các vị không hề trùng khớp với những dấu vết trên h·iện t·rường v·ụ á·n."
Sự nghi ngờ trong lòng cậu tăng cao sau khi nhìn những biểu hiện của lão thợ săn Edda. Kinh nghiệm truy bắt lũ hắc ám lâu năm của cậu khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn ở ông ta.
Tiếp đó, Ecrane phóng ra khỏi cửa, đôi mắt chiếu theo ảnh bóng còn để lại của lão mà đuổi theo. Đôi chân già nua, nhưng nhanh nhẹn một cách bất thường lao v·út đi giữa dòng người tấp nập. Ở đằng sau, Ecrane la lớn: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Và nếu như tất cả không quá to chuyện như những gì cậu ta nói thì sao? Nếu như đây chỉ là một v·ụ t·rộm mộ bình thường không hề dính dáng tới phép thuật." Edda lớn giọng, những sợi gân xanh hiện rõ lên ở trên trán.
"Im lặng từ nãy giờ, tôi nghĩ ngài trưởng làng đây đã có quyết định, ý kiến của ông về đề nghị này như thế nào?"
"Như vậy là chẳng khác nào đang x·âm p·hạm đến những bí mật của chúng tôi, quyền riêng tư của chúng tôi." Edda không đồng tình.
"Kể cả cậu có nói thế thì chả có gì đảm bảo được hết." Edda lườm, kề sát mặt vào Ecrane. Ánh mắt của hai người đối chọi nhau như lửa và nước.
Đồ vật tứ tung bay tới chỗ cậu, Ecrane không chần chừ mà truyền sức mạnh ma thuật vào bên trong bàn tay trái bị nguyền rủa bằng băng giá của cậu. Ở giữa lòng bàn tay của Ecrane xuất hiện vô số các hạt màu trắng óng ánh, chúng nhanh chóng quây quần lại với nhau như một đàn đóm đóm rồi từ từ cô đặc và định hình lại, chỉ trong chốc lát đã tạo nên một thanh đao bằng băng lớn phản chiếu rực rỡ dưới ánh nắng gắt gao của mặt trời buổi trưa chiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Giải pháp tối ưu? Hợp tác? Ý cậu là sao?" Edda sờ cằm, vẻ mặt ông đầy sự dò xét và ngờ vực.
Mọi người trong hội tuần nhìn Ecrane một cách giận dữ, cậu chủ nhà Coldblood thở dài vì biết những điều mà họ vừa nói là hoàn toàn thật. Chuyện hội đồng phép thuật truyền bá sức ảnh hưởng của mình lên các quốc gia trên châu lục Valaderon là chuyện gần như không thể chối cãi. Và việc các kỵ sĩ ma thuật của hội đồng luôn là những người có sức ảnh hưởng trong cục diện chính trị giữa các quốc gia và sâu hơn nữa là toàn bộ Nhân Giới lại càng khiến cho lời chỉ trích trở nên đúng hơn.
Bàn tay của cậu nắm lại thành một nắm đấm xông tới đánh vào người của lão thợ săn nhưng Edda đưa tay còn lại nắm lấy nó và ném cậu văng lên trần nhà với sức mạnh kinh người. Trần nhà vỡ nát khiến cho mọi thứ hỗn loạn trong giây lát, bụi bay ra tứ tung, gạch đá và men vữa vỡ nát rơi rụng khắp nơi. Chỉ trong giây lát, Edda đã đẩy cô nàng hầu ra và lao v·út ra khỏi cửa.
"Các người sẽ phải hối hận vì việc này." Edda lầm bầm, ngồi lại xuống ghế.
Ecrane không hiểu được lời nói của lão thợ săn, nhưng cậu cảm nhận thấy kẻ trước mắt mình không phải là Edda. Trên đời này có nhiều loại ma cụ có khả năng thay đổi dung mạo, ông Edda nhất định là còn sống và kẻ đứng trước cậu chỉ là một kẻ g·iả m·ạo. Ecrane đanh mắt lại, đôi mắt tỏa ra sát khí mãnh liệt như sóng biển:
"Không tranh cãi ư? Ông cho rằng đây vẫn còn là thời đại tiền khai sáng hay thời đại tăm tối à! Mỗi con người sinh ra đều có quyền lợi cá nhân, đều có quyền được sống cả. Đừng nghĩ mình là người của Hội Đồng Phép Thuật thì cậu muốn làm gì thì làm." Edda nói, gương mặt của những người khác cũng bắt đầu hướng vế phía của Edda.
Ecrane đứng đó ngẫm nghĩ một lát. Có lẽ, lão Edda phản đối nhưng những người kia thì khác, chỉ cần có lợi ích thì họ sẽ hợp tác ngay. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Kiểm tra ký ức?" Broner nói, vẻ mặt ngờ nghệch của cậu hiện lên cũng như bao nhiêu con người tại đây, chỉ duy nhất có mỗi mình lão Edda là trông không mấy vui vẻ với đề nghị của Ecrane.
"Đúng đó. Tôi từng nghe ông mình nói rằng đám kỵ sĩ của hội đồng phép thuật là một lũ người lộng quyền, đầy chiêu trò, luôn muốn khuếch đại sức ảnh hưởng của mình lên người dân." Một thanh niên khác hùa theo, đó là tên Jusza Winged, con của hiệp sĩ Johra Winged, nằm dưới quyền của gia tộc Redtusk. Maan, cậu bạn thân ngồi kế bên cậu ta dù không lên tiếng nhưng cũng gật đầu tán đồng lia lịa.
Không đáng ngạc nhiên khi Vareis đồng tình, Ecrane đã nhiều lần hợp tác với lão trước đây thế nên lão cũng có chút thân thiết cùng tin tưởng với những hành động của cậu.
Chải tóc cho một người đàn ông chẳng tốn nhiều thời gian lắm. Lược Tâm Trí cũng được chế tạo ra với cách sử dụng tương đối đơn giản, chỉ cần mường tượng ra ký ức thời điểm đó rồi chải xuống là xong. Broner đầu tiên, sau đó lần lượt là Maan, Jusza và Slain, bốn sợi tóc trắng đều nằm hết trên tay của Flamingrose. Cuối cùng, đến lượt lão thợ săn Edda. Ecrane chợt châm chọc:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.