Thần Ấn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 15: Đi vào hang quỷ. (Zaarkill)
Không còn những nỗi đau khi đ·ã c·hết nữa. Không còn những sự h·ành h·ạ khi bị giống loài sâu bọ gặm nhấm.
"Hỡi Thần Sáng nếu như bản thân ngài có đủ sự bao dung xin hãy tha thứ cho những tội lỗi của họ ở kiếp người này."
Nhưng chúng lại không dám. Phải chăng là có ai đó sai khiến chúng? Zaarkill thầm nghĩ.
Đại pháp sư thở dài, cảm thấy tiếc nuối cho số mạng hẩm hiu của một sinh mạng còn trẻ thơ và ngây dại. Miệng của ông lẩm nhẩm, đọc ra những lời cầu nguyện:
Những tia sét của Zaarkill cũng vì thế mà giáng xuống càng lúc càng mạnh, chấn động toàn bộ hang động. Ngay cả những người gia nhân lúc này ở bên trong biệt phủ gia tộc Brand cũng cảm thấy được sức mạnh của chúng.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Zaarkill xoa xoa đầu, sau khi giải quyết chuyện của hai vợ chồng nhà Sorrow và tiễn đưa họ về với một thỏa thuận đầy đau đầu. Lão lại lần nữa lao vào giải quyết một vấn đề khác nữa vì đã hứa với lão thành chủ Rexar sẽ giúp cho con trai lão.
Zaarkill vẫn tiếp bước, không thèm bận tâm, nhưng quả cầu ánh sáng của lão phóng nhanh tới chỗ con quỷ và phóng ra một cỗ năng lượng ánh sáng khổng lồ khiến cho cơ thể của con quỷ bị t·hiêu r·ụi thành thịt nướng trong chớp mắt.
"Ngươi đã dùng thuật làm chậm thời gian để kết hợp với lớp giáp thứ hai vốn là chất liệu đặc quánh của không khí thay vì các loại chất loại truyền thống khác. Thiên tài!" Edda Imathuras phân tích, lão luôn có một thái độ rất rộng mở với những đứa học trò của mình. Dù cho kẻ đó có ở chiến tuyến đối lập đi nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Zaarkill cười đáp trả, ống cổ áo rộng theo lực đạo mà phất về hướng sau, đôi bàn tay gân guốc chưởng ra một luồn lực lượng vô hình đánh bay gã Gul đang chạy tới từ phía sau tính á·m s·át ông.
Một c·ái c·hết thảm thương.
Sau đợt t·ấn c·ông đầu tiên của Zaarkill, ánh sáng thu nhỏ dần lại để cho bóng tối tràn vào như biển nước, lấp đầy không gian lần nữa. Một ảnh bóng nhanh chóng đưa gươm ra đâm tới chỗ Zaarkill, đó là Edda Imathurasm, người thợ săn già với râu tóc bạc phơ vuốt bay trong gió.
Zaarkill trịnh trọng cầm lấy, rồi bước đi lên cầu thang không nói thêm gì.
"Thế sao? Vậy ăn cái này đi. Lũ hèn hạ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Những tháng ngày bình yên đã làm cho ông yếu đi, dần dà mà trở thành một quyển sách cũ kĩ, vàng ố và phủ bụi. Nhưng nếu quyển sách già này còn có thể cống hiến cho thế nhân được bao nhiêu thì vẫn sẽ cố gắng.
"Mọi sự hy sinh là cần thiết cho những mục tiêu tối cao. Muốn đạt được điều gì đó ta phải dám đánh đổi thứ gì đó có giá trị tương xứng. Mọi vị vua và anh hùng trên thế giới này đều hiểu rõ điều đó. Có kẻ đánh đổi nhân phẩm mình, có kẻ chọn dùng mạng sống, có kẻ từ bỏ ước mơ, kẻ khác lại là tình yêu,... Mọi hành động đều có ý nghĩa đắt giá khi con người ta dám tin tưởng, dám phấn đấu, dám bỏ sức và dám hy sinh tới cùng vì nó. Lẽ tự nhiên vốn như thế, luôn công bình với tất cả mọi người. Ngươi, cũng như ta, là kẻ đứng trên đỉnh cao của toàn bộ thế giới, lẽ ra phải hiểu điều đó hơn ai hết." Cả hai Imathuras cùng nói, giọng nói một già, một trẻ kết hợp lại với nhau.
"Tôi sẽ cố."
Ở đằng xa, Edda đột nhiên vận phép, vô số các hạt ánh áng hiện lên xung quanh lão. Một bài kinh niệm ngân vang lên không gian khiến cho đầu óc ngài Đại Pháp Sư trở nên choáng váng.
Hai gã hộ vệ nhìn nhau gật đầu rồi một trong hai lấy ra một tờ giấy, trên đó có vẽ lại hình thù ngôi sao bảy cánh cùng những kí tự cổ kì quặc xung quanh. Họ lấy đuốc châm lửa đốt tờ giấy đi. Tờ giấy hóa thành một ngọn lửa màu xanh lam và cửa phòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây cũng chính là ý đồ thực sự của Zaarkill, c·hôn v·ùi cả chiều không gian và đội quân ma quỷ này của đám người Imathuras vĩnh viễn.
Càng đi vào sâu thì mọi thứ càng tối, phần nước đen sình cũng đang cao dần lên. Những tiếng động đằng sau vẫn tiếp tục rình mò theo ông, tạo ra những tiếng bì bõm. Zaarkill thậm chí không thèm để tâm, ông quan tâm tới con quỷ đã tạo ra nơi này hơn.
Đằng sau lưng của Zaarkill, Edda đi tới dùng kiếm lửa cắt đi đám mây vật chất bao phủ lấy Gul. Thân thể vừa được buông lỏng, Gul nghiến răng lao tới Zaarkill.
Xuất hiện lở đầu ra bên kia, Zaarkill ngã xuống, lão đang ở trong một cái chuồng ngựa. Một người đàn ông đi tới, làm đổ cả xô phân khi nhìn thấy ngài đại pháp sư đầm đìa máu, lão chạy tới bên cạnh ông. Zaarkill thở dốc, máu trên, mắt đã hoa, nhưng vẫn cố nói trước khi nhắm mắt gục ngã:
Cánh cửa phòng bất chợt bật tung. Một thứ chất lỏng đen xì trào ra ngoài với mùi hôi tanh nồng nặc, không gian bên trong không hề giống như một căn phòng mà giống một cái hang động hơn.
"Chúc ông bình an." Thành chủ Rexar thở dài, đoạn ông đưa cho ngài đại pháp sư chiếc huy hiệu viền vàng bóng, có mác hình cây thương nổi cộm ở giữa.
"Hỡi Thần Sáng nếu như ánh sáng của ngài chiếu rọi tới nơi đây, hãy ban phát phước lành cho những thân xác đã mục rửa này."
Bên trong tối đen, h·ôi t·hối, lạnh lẽo và ẩm ướt. Đám gián, giòi, bọ và chuột bẩn thỉu trườn bò khắp nơi, tung tăng như thể nơi đầy là thiên đường của chúng. Mặt tường nhơ nhớp phủ đầy bởi một thứ da thịt tởm lợm tím tái như da n·gười c·hết. Dưới lớp thịt của chúng là những mạch máu đen xì, đang đập thình thịch như một cơ thể sống.
Tự suy ngẫm về câu trả lời trong đầu, nhưng rồi một hình bóng nữa xuất hiện mang theo những câu trả lời cho ông, mang những điều bí ẩn bị che giấu đem ra ngoài ánh sáng.
Zaarkill niệm phép thuật, trên người lập tức được bao phủ bởi một lớp bảo hộ toàn thân hình bầu d·ụ·c màu xanh biển nhạt. Đại pháp sư bước vào, làn nước đen rẽ sang xung quanh lớp bảo vệ mập mờ hình dáng của một quả cầu trong suốt huyền ảo. Đại pháp sư niệm phép, các hạt năng lượng hiện ra khắp người ông, rồi hội tụ lại tạo ra một con chim trĩ màu trắng bay ra chắn trước cửa và đóng cửa lại.
Bùa phép của ma quỷ, luôn mang theo những ý niệm tà ác và thôi thúc sự tiêu cực. Chỉ cần nhìn cũng có thể làm tâm trí con người bị biến đổi, trở nên điên cuồng.
Thấy Zaarkill tiến tới, cả hai người hô to:
"Lên đi!" Zaarkill hét lớn, cây gậy ma thuật của ông đánh xuống đất. Một cỗ năng lượng mạnh mẽ vặn xoắn trào lên khỏi mặt đất như những lớp vải mỏng cuộn quanh gậy ma thuật.
Đi sâu vào đây, Zaarkill bắt đâu nghe thấy những tiếng kêu kì lạ. Tiếng của những loài thú vật. Zaarkill cầm vững gậy trên tay, sẵn sàng niệm chú. Ông hiểu rằng mình sắp phải đối đầu với những con quỷ hình thú thú tính và đói khát. Chỉ có những bản năng dã thú chứ không có sự lý tính để mà ngồi xuống hàn huyên tâm sự như lũ hình người.
Đột nhiên, một bóng hình lao ra từ trong bóng tối, chặn đỡ lại đòn t·ấn c·ông. Ở trong tay của hắn là một thứ chất đen tối đang hút hết nguồn cỗ năng lượng khổng lồ chảy ào ra từ tay của Zaarkill. Sinh vật này là một kẻ có da thịt tím tái, vận một lớp áo choàng đen kín phủ toàn thân, mắt đỏ rực sáng.
"Và để phục vụ cho ý đồ của mình lão đã g·iết hàng tỷ mạng sống. Bao nhiêu mới đủ để lão đạt được nó, một mục tiêu chứa đầy sự hoang tưởng, một giấc mộng không có thực. Nếu đó là thứ ánh sáng viễn vong và giả tạo mà lão đang hướng tới, tôi thà mình vĩnh viễn ngủ yên trong sự u minh như bao con người khả tử bình thường khác." Zaarkill nghiến răng đen đét.
"Ô, thật là điều bi kịch cho những kẻ có đầu óc tăm tối, ngu muội và thủ đoạn. Dùng cái hữu hạn trong đầu óc của mình để đo lường cái hữu hạn trong đầu óc của kẻ khác sau đó lại chui rúc trong cái chăn thanh cao và một cái gối tri thức. Thật đạo đức làm sao, mà sống phải đạo đức thế để mà có thể ngủ yên với những tội lỗi mà mình đã gây ra." Zaarkill cười khẩy, nhổ nước bọt xuống đầy khinh miệt.
"Ngươi là...!"
"Ta nhận được yêu cầu của thành chủ." Đại pháp sư nói, trên tay ông lấy ra một cái huy hiệu có mác hình cây thương.
Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 15: Đi vào hang quỷ. (Zaarkill)
"Ecrane...! Huyết h... Bảo vệ... Mọi người... !"
Cơ thể của con quỷ rơi tõm xuống mặt nước sình lầy, mùi thịt cháy vẫn ẩm ỉ khiến cho những tên khác dè chừng, một bài học nhớ đời cho những kẻ liều lĩnh và thiếu suy nghĩ. Trong ánh sáng lúc nãy, Zaarkill thấy được những ảnh bóng đang lững thững đằng sau những cây cột bằng xương và thịt. Chúng chậm rãi di chuyển, chờ đợi thời cơ để có thể xâu xé làm thịt ông.
"Dừng lại!"
Luosoytae ở một bên, sử dụng ma thuật, bên trong hai bàn tay của y là một trận thức phép thuật nhỏ, ở giữa là ngôi sao bảy cánh, được tạo ra từ những ngọn lửa màu đen đang cháy âm ỉ. Luosoytae làm bộ dạng ép chặt nghi thức, lớp trường lực hình khối cầu càng ép v·ụ n·ổ chặt lại. Rồi v·ụ n·ổ nhỏ dần, nhỏ dần cho tới tan biến vào trong thinh không.
Ở bên kia, Luosoytae thấy được hành động của Zaarkill, đã hiểu ra ý đồ của lão, nhưng hắn không thể để mất tất cả những gì đã cùng Imathuras xây dựng được. Luosoytae nối dài hay tay của mình vào thành hang động, chạm vào hang. Tiếp đó, những chỗ vật chất bị phá hủy đang dần được khôi phục lại.
Zaarkill không để tâm đến những lời than khóc của tam phu nhân nhà Brand. Cùng lắm là một cái nhìn hờ hững lạnh nhạt, không phải là ông không có một tấm lòng thương yêu con người mà là do ông đã nhìn thấy những viễn cảnh đau lòng hơn thế. Ông nói, đôi mắt an ủi:
Máu ứa ra từ vết chém trên mặt, những giọt máu vừa bắn ra đã ngay lập tức phát lửa xanh và biến thành tro bụi. Hiểu rõ được vấn đề, ông niệm phép kiềm chế v·ết t·hương trên mặt lại.
Gul vươn tay tới, tung ra vô sô quyền vào ngài đại pháp sư, mỗi nắm đấm của hắn làm cả hang động rung chuyển, nhưng Zaarkill bay vòng đi, né tránh. Hết đòn t·ấn c·ông của Gul, thì lại là Edda lao tới, khiến ông bị sơ hở mà lãnh trọn một vết chém xước qua mặt. Zaarkill hơi bất ngờ vì ngay cả ông cũng không thể tin được lão thầy có thể tính toán ra được chất liệu của lớp giáp thứ ba nhanh tới vậy.
Vừa mới tạo ra, Edda dã đem thanh kiếm lửa xanh lục dẫn tiếp chém tới. Lưỡi gươm của lão chém vào bên trong sâu vài phân nhưng không thể cắt xuyên lớp ngoài được. Lớp lá chắn như một quá bóng cao su mỏng lớp đàn hồi nhưng lại vô cùng chắc, kết hợp với không khí đặc quánh căn phồng bên trong khiến cho Edda bị hất tung ra ngoài bởi chính lực đạo của mình.
Tiếp đó, ông lại đọc lầm bầm, quyền trượng bắn ra một tia sét tạo ra một quả cầu ánh sáng bằng phép thuật. Đối với lũ ma quỷ sống trong bóng tối, ánh sáng là thứ làm chúng chói mắt thế nên một thứ như vậy cũng giúp đỡ không ít.
Ông đã sống rất lâu và chứng kiến nhiều chuyện khủng kh·iếp. Đây là một trong những chuyện điên rồ nhất mà Zaarkill từng thấy. Kẻ gây ra chuyện này ắt hẳn phải là một hắc pháp sư vô cùng hùng mạnh.
"Ha ha, ngươi dám đánh giá ta hèn hạ? Rõ là xấc xước! Nhưng ta thích những kẻ mạnh miệng. Sự kiêu ngạo trong tâm hồn chúng luôn là bữa ăn khoái khẩu của ta." Lousoytae nói, cái miệng đen tối như hố sâu của hắn rục rịch như muốn nuốt chửng toàn bộ ánh sáng.
"Bao lâu rồi nhỉ, một vài thể kỉ đúng không nhỉ? Xa cách nhau lâu như thế mà ngươi còn chẳng đưa cho ta một câu mừng sức khỏe. Ta tưởng rằng mình đã dạy dỗ ngươi tốt hơn thế, thật đau đớn làm sao." Edda Imathuras vờ nói chất vấn, khóe miệng của lão nhoẻn lên, trong đôi mắt già nhăn nheo là một ngọn lửa xanh nhỏ như lửa của một ngọn nến.
Từ dưới đám nước sình lầy ngậm tràn dưới chân của Zaarkill nhô lên những cái xúc tu với mắt và gai trên đó, những cái miệng xấu xí khè lưỡi và răng nanh, bắn ra thứ bọt xanh lè có thể ăn mòn mọi thứ. Chúng nhào tới t·ấn c·ông Ngài đại pháp sư tới tấp, Zaarkill vận dụng phép thuật bay lên trời bỏ sự chú ý của mình ở phía Edda mà giáng những tia sét hùng mạnh vào chúng. Đám xúc tu thét rống lên tan xác, nhưng hết cái xúc tu này đến cái xúc tu khác trồi ra từ tứ phía, mặt đất, thành hang, trần hang, nơi đâu cũng có, chốc lát đã phủ kín cả hang động.
"Hai người nhắm mắt lại!"
"Ông nên tự hào đi, đồ xương sọ không não." Zaarkill nghiến răng khinh miệt, bắn khối hình không gian vào vị trí của Luosoytae.
"Xin chào, ngài đại pháp sư."
Lộn nhào qua một bên, Edda liều mạng chạy mặc cho v·ết t·hương trên mặt và vai bị cháy thành thịt nướng. Tia năng lượng trên tay của Zaarkill đuổi
Tiếp đó, Zaarkill vận phép lực, lần này ông chống gậy xuống đất. Từ trong áo khoác lấy ra hai cây gậy phép nhỏ. Zaarkill đưa hai đầu gậy gần nhau rồi nén phép lực trong cơ thể của mình vận động, một khối vật chất được kết hợp bởi vô giữa vị trí hai đầu gậy. Tiếp đó, Zaarkill nhắm tới vị trí của Luosoytae mà bắn.
Đại pháp sư thấy chóng mặt, buồn nôn. Ông biết rõ kẻ thù sử dụng một thứ phép thuật ảnh hưởng tới tâm trí, cho dù có bịt lỗ tai lại thì nó cũng sẽ truyền thẳng vào trong sóng não. Không cách nào khác, Zaarkill chuyển hướng sang t·ấn c·ông Edda.
"Kho tri thức của người đã mở rộng rất nhiều kể từ lần người cùng đám Lục Thánh tử chiến với ta tại thánh địa Avas khi đó. Kể cả ta cũng phải kinh sợ đó." Edda Imathuras nói với sự trầm trồ. Lão ngồi dậy, Gul lại lao lên trước, gậy trên tay quẹo thẳng xuống. Zaarkill tránh qua một bên né đòn, quyền trượng trên tay nghiêng qua rồi móc lấy chân Gul hạ gã xuống.
Người đàn ông khịt mũi, khinh khỉnh bước đi dù vẫn giữ thái độ cảnh giác với chúng. Ông biết chúng muốn gì, có thể đó là một bữa ăn mà cũng có thể là chúng đang muốn thỏa mãn bản tính săn mồi của mình. Chúng muốn ông cảnh giác và bị xao lãng để gậm nhấm tinh thần ông từ từ, nhưng một kẻ lão luyện với tinh thần sắt thép như ông còn lâu mới mắc bẫy.
Nhân cơ hội đó Luosoytae xoay người lại và dùng năng lượng bóng tối của mình bắn ra ào ra một dòng chảy vật chất màu đen h·ôi t·hối vào khối hình vuông nhằm làm đầy không gian của khối vật chất lại. Dù không có kết quả nhưng vẫn có thể làm chậm nó và kéo dài thời gian. Gul Imathuras niệm chú, thứ âm vang đó lần nữa lại làm rối trí của Zaarkill và khiến cho ông mất tập tung vào khối vật chất.
Ông lấy gậy đẩy cái xác ra thì thấy đầu của một cô gái lăn lóc xuống dưới chân. Còn trẻ, chỉ độ hai mươi, da thịt đang phân hủy nhưng vẫn còn nhận ra được, cổ lúc nhúc giòi bọ, ánh mắt lộ ra sự hoảng sợ và đau đớn trước khi c·hết.
Dù Edda hiện tại đã chạy xa y tới tận phần phía trên của hang động, cách xa cũng phải gần năm mươi mét, nhưng vẫn Edda vẫn cảm nhận đòn đánh cực kỳ nguy hiểm của Zaarkill.
Những con quỷ hình thú ở phía sau của ngài đại pháp sư chậm rãi tiến tới, nanh vuốt sắc nhọn của chúng nhe dài ra chuẩn bị nhào vào cắn xé. Chỉ còn chờ một câu ra lệnh.
"Ha ha, ta không phủ nhận những gì mình đã từng làm. Ta làm vì những gì ta phải làm và đã làm. Và ta cũng sẽ không bao giờ hối hận về hành động của mình, điều đó là cần thiết để đạt được đích đến chung cuộc. Ta hiện hữu vì số mệnh cần ta ở đó, ta hiện hữu là để hoàn thành mục đích của mình như cái cách vận mệnh đã ban phát cho chúng sinh mọi tồn tại. Và, ta hiện hữu là để tìm ra chân lý cuối cùng của thế giới này. Đó là tri thức tột đỉnh mà chỉ có ta mới có thể với tới được. Zaarkill hãy đi theo ta một lần nữa, nếu hai ta hợp sức sẽ không có biên giới nào mà chúng ta không thể vươn tới." Thanh niên Imathuras cười khanh khách, chậm rãi siết chặt nắm đấm ở trước mặt.
Song, dường như đó là chưa đủ với tất cả. Một địch thủ mới lao vào đưa gươm đâm vào bụng ông, máu chảy ứa ra từ trong lưỡi kiếm, thấm vào tấm áo choàng của ông. Zaarkill hộc máu:
Ngọn lửa bắt đầu bùng lên mạnh mẽ, dần bao phủ hết tấm màn vô hình đó. Vài phút sau mọi thứ vụt tắt, trên cánh cửa đang dần hiện lên những dòng chữ và tượng ngữ được viết bằng máu. Thấy các dòng chữ xuất hiện, trán hai bên mắt của ông gò xuống, chồm râu nhấp nhô, chợt đánh động:
Đầu gậy phép hướng tới đâu thì hang động rung chuyển đến đó, tiếng uỳnh oàng như sấm rền chấn động toàn bộ động quỷ, hang động nứt vỡ, rơi xuống vô số những lớp thịt đen xì vẫn còn cựa quậy nhún nhẩy dù đã bị xé nát khỏi thân thể.
Gul rống lớn, cơ thể hắn trở nên to lớn hơn trước, da thịt bên ngoài đã rách toạc hết toàn bộ, đôi mắt nổi lên những mạch máu đỏ ngầu đầy điên dại. Zaarkill cảm thấy không ổn, liền niệm phép. Miệng của ông thở ra một thứ hơi sương trắng xóa, bên trong lập lòe những hạt bụi lấp lóe ánh sáng li ti. Hơi sương tràn tới bao phủ lấy cơ thể của Gul. Gul Imathuras quằn quại, tay vươn tới trước mắt đòi xé xác Zaarkil, nhưng đã bị thứ hơi sương kì lạ siết lấy thân thể. Hắn lảo đảo, tay chân cảm thấy nặng trịch vì đám mây rồi kế tiếp là ngã lăn lóc xuống đất.
"Lão sẽ còn được bất ngờ hơn đấy." Zaarkill hất tung Imathuras ra, nhưng Edda Imathuras bám víu lấy tung ra hết đòn này tới đón khác ép ngài đại pháp sư phải chống đỡ và mất tập trung vào khối hình vuông.
"Dùng trò của ta để chống lại ta. Ngươi không thấy rằng đó là tốn công vô ích sao." Edda Imathuras hả hê khi thấy tên học trò cũ chật vật.
Mở cửa ra, ngài đại pháp sư hít thở vào một hơi vì chẳng tập trung vào được việc tu tập tâm trí. Tiếng xôn xao, xì xào của đám gia đinh nhà thành chủ Brand khiến lão chả tập trung nổi trong khi ngài sắp chuẩn bị cứu thằng công tử nhà họ.
"Thuật chồng chéo không gian? Nhưng đó là trò của ta cơ mà." Edda Imathuras nói, gầm lên giận dữ, những ngọn lửa hiện lên trong đôi mắt.
Gul vươn tay lên chạm vào cả trần của hang động, hắn rống lớn, tiếng gào thét như cơn bão cuốn phăng hết mọi thứ trên trong hang động. Tuy nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó, da thịt của gul bắt đầu tan chảy, đặc quánh và h·ôi t·hối như một thứ sữa lâu ngày đã ôi thui.
Biết là mình không thể phân tách được đội ngũ ba người này lâu hơn được nửa. Zaarkill lấy gậy phép bên phải đánh vào Edda Imathuras, tiếp sức thêm cho gậy bên trái. Ngài đại pháp sư giáng hết cú này tới cú khác vào Edda, mỗi đòn tung ra thì đầu gậy phép đều sáng lên và sau đó là những luồn áp lực vô hình hình bầu d·ụ·c phát ra từ đầu gậy làm nứt vỡ hết mọi thứ trong đường đi của chúng.
Ai cũng đưa cho ông một cái nhìn chăm chú khi ông bước tới cửa phòng của thằng nhóc Gul Brand. Zaarkill có thể thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt của họ, ít nhất hơn năm mươi mạng người đã m·ất t·ích trong đó, mấy chục gia nhân, bốn nhóm pháp sư tự do và vài gã võ sư. Tất cả đều đi vào không trở ra.
Gul đã không còn là con người nữa.
Thần linh đã nghe thấy lời cầu nguyện của ông. Zaarkill thở phào nhẹ nhõm, thâm tâm cảm thấy thanh tĩnh hẳn, nhưng ông biết khi nào nơi này còn tồn tại thì những nỗi đau vẫn sẽ còn.
Zaarkill thấy chuyện không ổn, bay về nơi Gul, nhưng mọi thứ đã trễ.
Vì vấn đề an toàn, cánh cửa phòng của Gul đã được một nhóm pháp sư của hội đồng niêm phong lại và được một đội vệ binh tinh nhuệ canh giữ, thường xuyên tuần tra trên hành lang và được hai chiến binh tài ba nhất thành Ceratt canh giữ bên ngoài. Vốn từ trước đó, đã có nhiều đội đi vào cứu nhưng tất cả bọn họ đều không trở ra nên nơi này đã bị niêm phong lại.
Một tiếng nói ớn lạnh phát ra, một nhóm người bước ra từ trong bóng tối, ánh sáng lập lòe của quả cầu sáng chiếu rọi lên thân ảnh của họ. Một người đàn ông già, râu tóc dài xoăn và bạc phơ. Một thanh niên trẻ tuổi, ngoại trừ da trên mặt cả cơ thể không mặc quần áo, da trên cơ thể đã bị lột sạch để lộ những sợi cơ bắp đỏ ửng, chằng chịt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ha ha! Ngươi khá thật đó, tên con người ạ. Ta chắc chắn là ngươi sẽ có rất nhiều thời gian để chơi với ta đó." Con quỷ nói.
Con quỷ biết đây là một đòn t·ấn c·ông nguy hiểm nên quay ngược lại bay đi để tránh né nhưng Zaarkill vẫy nhẹ gậy phép, khối vật chất đuổi theo con quỷ. Edda Imathuras xông tới với tốc độ cực nhanh trước mắt đã ở ngay trước mắt của Zaarkill, tung ra hỏa kiếm chém tơi nhưng lần này không còn bị khựng như lần đầu nữa. Thanh hỏa kiếm màu xanh lục mang theo sức mạnh cuồn cuộn đâm xuyên qua lớp giáp đầu tiên và tiến thẳng qua lớp thứ hai, điều này hẳn là do bài niệm kinh đã gây suy yếu cho phép lực của ngài đại pháp sư. Nhưng trái ngược lại với sự kì vọng của Imathuras, lưỡi kiếm chậm dần, chậm dần lại cho tới khi ngưng bặt lại trong không gian chứ không chém xuống.
Đám quỷ thú gần đó bị ánh sáng chiếu vào đều tan thành tro bụi.
Vừa bước lên bậc cầu thang thứ nhất, một thứ mùi xú uế và mục rữa của xác c·hết đã sặc vào mũi của ông. Một dấu hiệu của ma quỷ, của c·ái c·hết. Đi lên cầu thang, bóng của đại pháp sư chập chờn theo sự dẫn dắt của những ngọn nến nhỏ. Cầu thang uốn quanh lên trên và chật hẹp nên không gian nơi này có chút tù túng.
Dĩ nhiên, với chức phận và quyền hạn của một kỵ sĩ hắc cấp, ông có thể nhân danh những chuyện chính trị lớn lao mà ông đang đảm nhận để bỏ mặc thằng nhóc Gul luôn và chuyển giao chuyện này cho những người còn trẻ và thừa năng lực hơn giải quyết. Nhưng với tư cách là một kỵ sĩ của hội đồng phép thuật, ông không thể chối bỏ trách nhiệm này của mình được.
Những lời cầu nguyện của ông biến ra thành những hạt năng lượng màu xanh rồi bao trùm lên cơ thể của những xác c·hết khiến cho xác thịt của họ tan biến thành cát bụi.
"Mừng sức khỏe? Ở trong cái ống cống không ánh sáng, hôi hám, đầy gián và chuột này sao! Nếu lão coi đây là lâu đài hay biệt phủ xa hoa thì ta nghi ngờ về sức khỏe và sự minh mẫn của lão lắm đấy, sư phụ ạ!" Zaarkill cười mỉa mai, giọng ông đặc nghẹn khi kẻ thù truyền kiếp đã ở ngay trước mắt.
Lũ quỷ xuất hiện càng lúc càng nhiều, hầu hết đều là loại không có tên tuổi rõ ràng, cũng đủ biết là chúng là loại mới ra lò từ cái ổ Quỷ Giới của chúng. Bóng tối che giấu đi hình dáng dã thú và dị hợm của chúng, thỉnh thoảng một vài hình bóng mới ló dạng bởi ánh sáng từ quả cầu, nhưng nhanh chóng lủi thủi vào bức tranh màu đen to lớn của hang động để không bị phát hiện. Miệng của lũ quỷ chảy dãi nhỏ giọt, nhẹ nhàng tí tách xuống vũng nước tối đen ngầu, cặp răng trắng muốt của chúng nhô ra thèm khát được nhào vào làm thịt ông như những kẻ xấu số khác đã vào đây.
"Con trai của tôi...? Xin ngài hãy cứu nó!"
Nhưng đã muộn, đôi mắt họ đã trở nên trắng dã, một người rút kiếm ra lao tới chém Zaarkill từ đằng sau. Ngài đại pháp sư vốn là một người có kinh nghiệm lâu năm nên đã hiểu ra ngay khi nghe được tiếng lưỡi gươm tuốt ra khỏi vỏ. Miệng ông lầm bầm niệm chú ngữ, cả hai quỳ rạp và ngã xuống.
Thỉnh thoảng Zaarkill để ý dưới chân của mình có những cái xác người đã thối rữa, lúc nhúc, giòi bọ và bị lũ gián chuột mò vào ăn, trên quần áo của họ vẫn còn những huy hiệu đính máu thể hiện xuất thân của họ.
Zaarkill có thể nhận thấy rằng con quỷ ám thằng công tử Gul này đã mang theo không ít đồng loại của mình tới thế giới này. Đây là một đội quân thực sự, một tai họa khủng kh·iếp và ông rất muốn biết kẻ đứng đằng sau những chuyện này là ai. Hắn có thực sư căm hận gia đình thành chủ Brand hay không hay là muốn lấy đây làm đà cho điều gì đó to lớn hơn.
Ngài đại pháp sư vận phép, hai mắt ông sáng rỡ, phép lực chảy ra cuộn trào như sông suối vào những đầu ngón tay. Kế tiếp là một dải năng lượng bắn thẳng vào Edda Imathuras.
"Ha ha ha! Ngươi vẫn luôn thật thô lỗ đấy, học trò ạ." Gã thanh niên kế bên cười chế nhạo.
"Đừng có vội thế, còn nhiều màn để ông xem nữa, thầy ạ." Zaarkill cười, đũa phải của ngài đại pháp sư phát sáng. Khối vật chất chồng chéo vặn xoắn lại và p·hát n·ổ cực mạnh tạo ra làn sóng xung kích thổi bay hết mọi thứ xung quanh. Nhưng v·ụ n·ổ chưa phát tán tới chỗ của Zaarkill và Edda thì đột nhiên có một khối tròn bao bọc lấy v·ụ n·ổ.
Đi sâu hơn nữa, ngài đại pháp sư đi vào trong một khu vực khá rộng, cảm tưởng như hai bên rộng bằng khoảng rộng của một cái chuồng ngựa vậy. Vòm hang cách mặt đất cũng phải hàng chục thước. Ở nơi đây có nhiều cột thịt to như cột đình, gắn trên đó là những đôi mắt người to như trái bóng đang nhìn chằm chằm dõi theo kẻ xâm nhập. Chúng nhìn ông không buông tha, hằn lên những tia đỏ máu, nhưng bất lực vì không có thân thể.
Zaarkill kiềm nén, cả thân thể ông chợt biến thành một đàn chim bồ câu bay tứ tung. Đám chim bồ câu hội tụ lại ở nơi khác, cách xa đó. Ngài đại pháp thở hổn hển, miệng hấp hối đọc lầm bầm chú ngữ, bụng đau nhói vì v·ết t·hương, trên tay dần xuất hiện một cơn lốc ánh sáng màu xanh xuất hiện. Ngài đại pháp sư không chần chừ gì mà chui tọt vào trong, phần bụng máu vẫn còn vươn vãi xuống dưới đất.
"Ngươi là tên chúa quỷ? Ta đã cho rằng ngươi là kẻ thích núp bóng đằng sau cơ đấy." Zaarkill cáu kỉnh nói, đôi mắt rực lửa nhìn vào tên chúa quỷ, tinh thần đã sẵn sàng tiếp thêm một kẻ khác vào cuộc chơi.
Edda lách người qua lại, v·ết t·hương cũ dưới chân hở toát ra sau vài phút quần thảo với Zaarkill. Edda Imathuras nhảy lên tường, chân chạy bám vào thành hang và trần hang, nhưng những đòn t·ấn c·ông của Zaarkill cũng vẫn không hề suy yếu đi mà ngược lại càng mạnh hơn, bất chấp sự phá hủy của cả hang động.
"Rõ ràng là sinh mạng của chúng không có ý nghĩa với ta. Những kẻ bị che mắt bởi những sự dối trá từ đôi mắt và lỗ tai, chìm đắm vào những điều viễn vong, tự lãng quên chính mình với thế giới này vì không đạt được những điều trong cuộc đời chúng, đơn giản vì chúng không dám đánh đổi. Đối với ta, chúng không có giá trị gì cả, chỉ là những con kiến sống vật vờ chỉ để mộng tưởng và tuân theo cái trật tự tầm thường của chúng. Ta chỉ có bổn phận với những kẻ thân cận với mình, những kẻ nhìn thấy được sự thật ẩn tàng bên trong thế giới bằng tri thức và sự thông tuệ thật sự. Và người cũng là một trong số đó, dù ngươi căm ghét ta tới mức nào đi nữa. Ta vẫn luôn coi người là học trò của ta. Kẻ vĩ đại nhất, lẽ ra là thế."
Một cái bóng nhào ra, bước những bước chân nhanh nhẹn và hấp tấp của loài săn mồi nhào tới.
"Ối chà chà, thật là đáng sợ làm sao." Edda nói suýt xoa.
Bước tới mười ba bậc thềm, những ngọn lửa trở nên chập chờn một cách dữ dội, có gì đó khiến cho chúng hoảng sợ, dù chả có ai muốn thổi tắt chúng. Lại thêm một lời báo hiệu . Một lời cảnh báo của số mệnh, của những tai kiếp to lớn. Ngài pháp sư già thấy lạnh, lâu lắm rồi ông mới có lại cảm giác đó.
Thanh kiếm của Edda được bọc trong ngọn lửa màu xanh lục nhạt, vô cùng quỷ dị. Mũi kiếm vừa khẽ chạm, lớp lá chắn bên ngoài của Zaarkill đã xuất hiện lớp thủng. Lớp chắn ngoài của Zaarkill khẽ chớp giật khiến ngài đại pháp sư giật mình, lùi lại né tránh đi mũi kiếm nhanh như đ·ạ·n lao tới ngay mặt. Nhưng chưa dừng lại ở đó, lưỡi kiếm của Edda xoay lại chém tạt ngang, lửa xanh phừng phừng nổi giận theo đó. Zaarkill theo phản xạ, lấy gậy ra đón đỡ, âm thanh kinh kinh vang lên khắp cả một khu vực, kèm theo đó là tiếng gió thét lớn đầy kinh hoàng vì sự v·a c·hạm khủng kh·iếp của hai lực lượng to lớn, vô song.
"Vậy là lão là kẻ đầu tiêu cho tất cả. Ta hi vọng rằng lần này lão sẽ không chạy trốn cong đuôi sau suốt cả trăm năm chui nhủi như một con chuột cống." Zaarkill cười theo, giọng có phần hơi không thoải mái, khuôn mặt ông siết cứng, khóe mắt hằn xuống, trán nổi gân. Lời nói nhẹ nhàng dùng để kìm lại cơn tức giận sắp bùng nổ.
Zaarkill thở phào nhẹ nhõm khi đã vô hiệu được một địch thủ thì đối thủ kế tiếp lại tới.
Zaarkill sau lần né tránh đầu tiên, thuận miệng đọc phép, trên người xuất hiện vô số những hạt ánh sáng li ti màu xanh như những đàn đom đóm phản chiếu rực rỡ trong bóng tối, chúng chụm lại với nhau rồi tạo ra một lúc ba lớp màn phòng thủ. Một là lớp ngoài cùng được biến đổi để trở nên dẻo dai mạnh mẽ. Hai là lớp không khí trở nên đặc quánh bên trong. Ba là lớp lá chắn cường hóa thân thể.
Đằng sau, Edda và Gul đang đuổi theo, số lượng xúc tu trong hang quỷ cũng ngày càng dày đặc. Đầu ông đang bắt đầu tính toán ra một phương án để lùi bước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Edda ngừng niệm kinh, cuối người chuyển hướng để tránh đi luồn nhiệt năng khổng lồ của tia năng lượng trắng. Dòng năng lượng đi tới đâu thì xuyên phá tới đó như dao cắt đậu hủ. Lũ quỷ thú không kịp chạy trốn cũng bị thiêu thành tro bụi khi b·ị c·hém thẳng tới. Cả Edda gồng sức né tránh đòn t·ấn c·ông kinh hoàng nhưng cũng không tránh nổi việc một phần mặt và thân thể bị thiêu đốt đến bỏng rát.
"Hỡi Thần Sáng nếu như tình yêu của ngài có đủ bao la, xin hãy dẫn dắt cho những linh hồn tội nghiệp này."
Ở đầu gậy của cây trượng, ma thuật chảy vào quả cầu năng lượng màu xanh đang chiếu sáng khiến khắp mọi ngõ ngách của hang động được thắp lên.
"Huy hiệu Bồ Câu. Hội đánh thuê Khát Vọng Hòa Bình sao? Ta nghe nói rằng đó là một hội tình nguyện trẻ...?" Zaarkill nói, giọng mang âm hưởng nặng nề.
Ở một bên, Gul Imathuras niệm phép, xác của lũ quỷ thú chợt trồi lên những làn khối nhẹ nhàng màu trắng mềm như vải, trên đó là những hình tướng khuôn mặt của ma quỷ. Đám linh hồn quỷ tích tụ xung quanh Gul bao bọc hắn. Gul lơ lửng lên, mái tóc gã bồng bềnh, nở một nụ cười quỷ dị thân thể của hắn biến đổi lần nữa. Cơ thể của hắn liên tục nảy nở như một khối u của quỷ dữ, chỉ trong vài phút, bắp chân hắn đã trở to bằng những gốc đại thụ.
"Ha ha! Lão mà cũng có thể thốt ra những lời đó sao! Bao nhiêu giấc mộng đã vì lão mà c·hết, bao nhiêu thân xác đã ngã xuống và lão vẫn còn mơ mộng giữa ban ngày." Bàn tay gân guốc của Zaarkill siết chặt vào quyền trượng, quả cầu ánh sáng trên tay giật giật những tia điện như sắp bùng nổ.
Zaarkill chợt nhìn thấy hình bóng của thanh niên còn lại đã biến mất. Chỉ nghe mỗi một tiếng vụt, từ trên trời lao vuốt xuống cùng với một vật nặng trên tay hướng tới vị trí của ngài đại pháp sư. Zaarkill dùng lực mạnh đẩy Edda ra rồi xoay người né tránh đòn t·ấn c·ông trực diện, cây gậy của gã Gul Imathuras giáng xuống. Một tiếng ầm nổ, mặt đất bị lõm xuống, tạo ra những đường nứt dài hàng chục mét trên mặt đất.
Zaarkill tách gậy phép tay trái ra, dùng gậy phép tay phải để tiếp tục điều khiển khối hình đuổi theo con ác quỷ. Tay trái vừa tách ra đã được vận phép lực, ánh sáng nơi đầu gậy tỏa ra như pháo bông bắn không hồi kết đánh tiến tới đỡ lấy thanh kiếm. Tất cả mọi thứ đều diễn ra chưa tới một giây.
Hai hộ vệ hai bên lùi ra, ngọn lửa xanh lam chưa chạm tới cánh cửa thì như bị chặn lại bởi một tấm màn vô hình tạo ra vô số các xung dộng dữ dội chấn động cả mặt đất. Hai người hộ vệ nắm chặt binh khí, thủ thế như những chiến binh đã được tôi rèn từ trong chiến trận. Trong khi ngài đại pháp sư Zaarkill thì vẫn điềm tĩnh như không.
Một lúc đối đầu ba địch thủ cường đại, nhưng tinh thần của Zaarkill vẫn vững chải như núi. Ngài đại pháp sư rướn người, tiếp tục bay xa về phía trước. Ánh mắt nhìn thẳng, soi mói ra một cái ngóc ngách nào đó, những luồn gió lạnh bay vù vù qua mắt và lỗ tai khiến ông cảm thấy mông lung và tăm tối trước những kết quả sắp tới.
"Bên trong hang quỷ. Bạch Tuyết xuất hiện. Ánh gươm lóe sáng. Xuyên thủng pháp sư."
"Ái chà chà, ta chưa bao giờ hết bị xúc động về cách mà ngươi dùng từ. Đặc biệt là cách mà ngươi hợm hĩnh khoe mẽ bản thân mình như vậy. Ngươi phải chăng đã bị những sự phù phiếm của bình yên làm mờ mắt ngươi rồi chăng? Với một khối óc to lớn, râu tóc bạc phơ của tuổi tác ta đã kì vọng rằng ngươi sẽ tinh tế với những điều n·hạy c·ảm hơn về bản thân mình và ngươi khác hơn đấy. Sống giản dị và thanh tịnh với những vị thần sao. Thất vọng làm sao!" Imathuras mỉa mai.
Ông đã tuyên thệ rằng sẽ bảo vệ và cứu vớt mọi mạng sống trước các vì sao và các vị thần. Mà ông lại là một kẻ luôn giữ vững lời thề của mình chứ không như đám người nói một đằng làm một nẻo của hội đồng.
Ở bên ngoài hành lang hướng tới chỗ cầu thang là vẻ mặt rầu rĩ, lo âu của vợ chồng thành chủ Ceratt, chủ thành Rexar vẫn là khuôn mặt trầm ngâm và lạnh như tờ đó, người còn lại là mẹ của Gul, phu nhân Evar, cũng là vợ ba của lão thì đang ngồi khóc.
"Quá đủ mấy cái trò xảo ngữ này. Tôi đã đá đít lão xuống địa ngục một lần. Thì tôi cũng sẽ đá đít lão xuống đó lần nữa."
Đoán được ý của Zaarkill nên dù b·ị đ·ánh ngã thì y cũng lăn vòng lại chứ không để cho đại pháp sư dùng gậy đánh vào phần lưng của mình. Gul ngồi bật dậy, cơ bắp trên thân thể của y đã biến chuyển, chúng nở lên, cơ bắp toàn thân của Gul rục rịch, dâng trào thứ sức mạnh to lớn ẩn giấu trong thân thể hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.