Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 14: Ma Binh. (Xanre)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 14: Ma Binh. (Xanre)


Mở mắt thức dậy, Xanre choàng bật người dậy, cậu nhanh chóng lăn xuông giường để hít đất. Được trăm cái thì nhanh chóng đi thay quần áo, rửa mặt, đánh răng và chạy tới chỗ làm. Ngày nào cũng như thế đối với Xanre, riết rồi cậu dần tôi luyện thành một thói quen sinh hoạt hằng ngày cho bản thân. Tính ra nhà cậu nằm ở một khu vực khá xa so với thị trấn, do ở phía bắc làng nên cậu phải chạy ngược hướng con đường Flamingtorch để đến chỗ làm. Nhưng được cái khu vực nhà cậu cách con sông Sel không xa lắm nên cũng có thể băng qua đó để lấy nước về sinh hoạt dự trữ hoặc thỉnh thoảng đi câu cá cũng được, có cái rủi thì cũng có cái may mà.

Trước khi đi làm cậu cũng không quên đi vào phòng của người ông mình. Ông đang ho sặc sụa, nó ngay lập tức lấy khăn lạnh đặt lên trán ông rồi vào trong pha thuốc. Tiếp đó, đưa cho ông uống, đôi mắt của lão Chân Sắt mấp mấy nhìn nó, uống xong cũng chẳng nói gì. Xanre buồn rầu nhìn thể trạng gầy gò của ông, nó nhớ rằng ông từng rất cơ bắp và mạnh mẽ, giờ thì tàn tạ héo úa vì bệnh tật và tuổi già.

"Flora! Anh đi làm, nhớ ở nhà chăm sóc thật tốt cho ông đấy." Xanre nói, dặn dò cô em gái vừa mới choàng tỉnh dậy.

"Dạ, em biết rồi. Nhưng mà chị Anna bao giờ mới về ạ!" Flora nói, vẻ mặt nhỏ nhắn có chút buồn bực.

"Chị ấy ở với tình nhân của mình rồi. Ông và anh còn mình em thôi. Đi về nhà, anh mua kẹo cho." Xanre nói, tay xoa đầu cô em bé nhỏ xinh xăn, vẻ mặt có chút đượm buồn khi nhắc tới chị của mình.

Bởi nó chả làm được gì với chuyện của chị Anna cả. Vì chuyện tình yêu giữa Anna và Fathun mà nó và chị mình đã cãi vả nhau suốt cả tháng trời, cuối cùng thì chị ấy cũng bỏ đi cùng với người tình của mình. Fathun là ai chứ? Chỉ là một thằng ý giàu và chuyên bắt nạt kẻ khác chứ chẳng có tích sự gì cho xã hội. Vậy mà nó chẳng hiểu vì lý do gì mà chị Anna lại yêu hắn tới như thế. Nó thấy chị yêu hắn cũng vì tiền là chính, suy cho cùng thì chị chưa bao giờ là một người nhà Hammerhand cả.

"Thôi. Tạm biệt hai người, anh đi làm đây" Xanre nói, rồi mở cửa.

Mỗi ngày cậu đi bộ khoảng một dặm đường để đến chỗ làm. Vì lúc nào cũng thức vào giờ mặt trời mọc, nên cậu lúc nào cũng đến xưởng rèn của mình sớm nhất. Cứ mỗi lần đến xưởng là cậu lại đeo lên cái tạp dề bằng da bò đã cũ kĩ, bị hao mòn bởi lửa và bụi sắt theo thời gian. Mỗi sáng đeo nó lên, ngẫm nghĩ về những năm tháng gắn bó với cái tạp dề, cậu không thể không khỏi tự hào vì mỗi một vết tích trên đó tượng trưng cho mỗi lần cậu rèn ra được một vật hữu dụng cho mọi người. Có khi đó là một thanh kiếm tuyệt hảo cho một kiếm sĩ, có khi là một cái móng ngựa chắc chắn hay chỉ đơn giản là một cá bồ cào cho các anh nông dân.

Xanre nhớ hồi đó, khi ông làm tặng cậu cái tạp dề bằng da bò lúc năm tuổi, thằng nhóc vui sướng lắm, cầm cái tạp dề lên khoe mẽ hết với mọi người trong xóm. Bẵng cái tám năm đã trôi qua, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, cậu cũng vậy. Ông cậu từng dạy cậu rằng không gì là không thể bị thay đổi bởi thời gian, cho dù đó là thép hay con người. Và cậu chưa bao giờ nghi ngờ lời dạy của ông, cho dù ông giờ đã già và không còn sức khỏe, nhưng sự thông thái và trí tuệ của ông vẫn luôn soi sáng và dẫn dắt cho con đường phía trước của cậu.

Do luôn đi làm sớm nên Xanre luôn là người đến mở cửa và dọn hàng ra xưởng, xưởng rèn của nhà Hammerhand chất chứa trong đó nào kiếm, nào là búa, nào là chiếc giáp sắt được treo hết lên các giá trưng bày. Hầu hết chúng đều là do ông của cậu chế tạo ra khi rảnh rỗi. Đặc biệt là kiếm, chúng chiếm một vị trí đặc biệt trong tâm trí của ông. Xanre nhớ rằng từng có người hỏi mua những thanh kiếm này, nhưng ông từ chối. Khi cậu hỏi tại sao thì ông trả lời:

"Những thanh kiếm do ta làm ra không phải sinh ra để g·iết người mà là để bảo vệ, cháu ạ. Cũng như những người lính vậy. Và vì thế nó chỉ có thể được cầm bởi kẻ xứng đáng."

Xanre chưa bao giờ hiểu được những lời này của ông. Đối với nó, kiếm nếu không được chế tạo ra để g·iết người thì chắc cũng chỉ có nước đem đi chặt cũi mà thôi, có gì mà ông cậu lại tôn sùng chúng đến vậy, để rồi đổ bệnh, để rồi ốm yếu. Xanre sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm của ông.

Ở xưởng của cậu có hai người công nhân, Turi Copper và Doran Steel. Turi từ trên thành phố Ceratt đi xuống Vel để làm việc, làm trong xưởng cũng gần năm năm trời, giờ đã hai mươi ba tuổi. Hồi đầu, khi gã mới tới, cậu mới tám tuổi thôi, khi đó tay chân anh ta lật đật, đụng gì hư đó, còn để cậu chỉ ngược lại, giờ thì tay nghề đã thành thạo, có thể coi như là đủ kỹ năng để có tự mở xưởng rèn được rồi. Doran thì tới từ làng Coralado nơi nằm gần cảng biển Asiros ở phía viễn của Thung Lũng Xanh, mới làm được một năm, hiện giờ cũng đã coi là thạo việc, cũng đã mười tám tuổi.

Xưởng rèn làm sáng tối, không lúc nào là nghỉ tay được, ít nhất cũng phải gần giờ sao lên thì mới đóng cửa được. Dạo này, gia tộc Redtusk đưa ra nhiều đơn hàng đặt chế tạo v·ũ k·hí cùng với các loại nông cụ, quận cụ. Điều này là do để chuẩn bị cho buổi lễ tuyển quân vào tháng cuối tháng tư và đầu tháng năm sắp tới. Cũng bởi thế, mà gia tộc Redtusk ra lệnh cho thuộc hạ đi khắp các xưởng rèn đặt đơn hàng.

Xanre chẳng quan tâm mấy tới mấy thứ chính trị của lũ quyền thế, làm dân đen thì chỉ cần quan tâm tới cuộc sống của bản thân mình và các vị thần là được. Người ta trả tiền thì cậu làm thôi, chẳng cần bận tâm gì cho lắm.

"Này cậu có nghe tin gì chưa?" Turi nói, bộ râu ria lởm chởm trên cằm khẽ rung.

"Tin gì?" Xanre đang đóng búa, dừng búa nghé qua lời của Turi. Cái món mà cậu đang làm chính là thanh kiếm dành cho cậu con trai độc nhất nhà Redtuks. Eragan đã trả cậu rất nhiều tiền để làm riêng nó cho thằng nhóc Thuler nên cậu không thể làm sơ sài được.

"Thằng Fathun ấy, nó hoãn hôn lễ với con nhỏ Anna, chị cậu rồi." Turi nói, đang bận uống cong mấy thanh sắt nóng đỏ để làm móng ngựa.

"Sao cơ?" Xanre bất ngờ, dừng cây búa giữa không khí. Thằng nhóc Xanre chợt trở nên ngỡ ngàng khi nghe tin động trời. Nó chợt nhớ tới thằng nhóc Zan, buổi đó nó đã nói với cậu rằng sẽ khiến cho buổi hôn lễ của bọn họ dừng lại.

Vừa rất đúng lúc, một bóng hình nhỏ thó chợt đi vào quán. Đó không ai khác là thằng nhóc mắt tím, Zanratha Sorrow. Kẻ đã tạo ra một kịch bản đầy màu sắc tới không tưởng thế này. Thằng nhóc cười, nói:

"Sao? Hài lòng chứ hả?"

"Mày đã làm gì? Tại sao lại thành ra như thế?" Xanre hỏi, tâm trạng vui buồn lẫn lộn.

"Cậu chẳng cần biết làm gì. Vẫn quan trọng là thành quả, đúng không nào? Và cậu nợ tớ một ân huệ. Nhớ không?" Zan mỉm cười, đôi bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại như tay con gái của nó vuốt lên lưỡi của những thanh gươm, không hề sợ bị đứt tay như cái bản tánh gan lì của nó.

"Mày muốn gì?" Xanre hỏi, đôi mắt của nó nghiền ngẫm nhìn Zan.

"Đi vào nơi không có người rồi hẳn nói." Zan đề nghị, rồi tự tiện đi tuốt vào trong xưởng, hướng ra cái bãi sân sau nhà. Xanre thấy thế thì đi theo cũng không quên dặn hai ánh nhìn tò mò tiếp tục công việc. Xanre dõi theo những bước chân nhẹ nhàng và mềm mại của Zan. Ra tới sân sau, Zan mới lấy ra từ trong áo của nó ra mấy cuộn giấy. Tiếp đó, Zan đưa chúng cho Xanre:

"Cầm lấy và xem đi."

"Nhưng mà tôi không biết chữ." Xanre nói, bàn tay và đôi mắt của cậu từ đó đến giờ chỉ quen với tiếng búa gõ và sắt nung đỏ lửa, những thứ cứng cáp và thô ráp chứ không phải giấy và chữ viết của đám người nho nhã.

"Tôi sẽ dùng ma thuật giúp cậu. Cậu cứ đọc đi." Zan nói rồi ở giữa ngực của thằng nhóc sáng lên, chiếu vào trong mắt của Xanre. Nhóc thợ rèn bỗng cảm thấy tầm nhìn của mình trở nên vặn vẹo, đầu óc mụ mị, thân thể lảo đảo, nhưng rồi được Zan đỡ dậy.

"Hơi chóng mặt một chút, xíu nữa là trở lại bình thường thôi."

"Ai đã dạy cậu mấy trò này vậy, Zan?" Xanre lầm bầm, dáng người như kẻ say rượu.

"Một pháp sư ẩn dật đã chỉ dạy cho tớ. Không tiện nói tên của cậu ta." Zan mỉm cười trả lời.

Cậu ta? Là Ecrane đã dạy cho Zan phép thuật ư? Xanre thầm nghĩ. Cậu cho rằng đây là khả năng duy nhất. Bởi lẽ, Zan là bạn thân của Ecrane, việc gã máu lạnh đó dạy cho một đứa bạn của mình phép thuật là cái điều rất hiển nhiên.

Lát hồi, khi cơn choáng váng đã hết. Xanre cầm lên đống giấy rồi, lấy chúng lên đọc từng dòng, từng dòng một. Mồ hôi trên trán của cậu đổ xuống, càng đọc thì càng nhiều mồ hôi chảy xuống. Những thứ này hoàn toàn vượt qua những gì cậu từng biết về nghề rèn, bởi chúng có liên quan tới thế giới ma thuật. Những thứ này là kiến thức về rèn luyện Ma Binh, những thứ v·ũ k·hí mang trong mình quyền năng của ma thuật, quyền năng của các vị thần.

"Thần Sáng ơi! Mấy thứ này... Cậu lấy đâu ra?" Xanre nói, giọng thằng nhóc run rẩy. Có gì trong đầu nó như đang được khai sáng.

"Cũng là vị pháp sư ẩn dật đó." Zan ngước đầu lên với vẻ tự hào rồi lấy ra thêm một tờ giấy to lớn, bên trong là ghi chép và bản vẽ của một loại kim loại lỏng màu vàng. "Nếu như cậu cảm thấy mình làm được thì chế tạo giúp tớ mấy món này, tất cả những thành phần cùng nguyên liệu đều đã ghi hết trong đó. Nếu có thiếu sót thì cứ việc hỏi tớ. Tớ có thể đem tới cho cậu."

"Nhưng... Những thứ này hoàn toàn vượt xa khả năng của tớ. Tớ chưa từng được học qua các phương pháp chế tạo Ma Binh bao giờ cả." Xanre ấp úng nói sau khi nhìn bản vẽ chi tiết.

Quả thật vậy, bản thân cậu chưa bao giờ qua một lớp đào tạo như thế cả, những kiến thức chế tạo ra ma binh phải cần có rất nhiều tiền mới học được. Hơn nữa, bản thân kẻ đó còn phải mang trong mình dòng máu quý tộc, các gia tộc rèn ma binh luôn giữ kín các bí mật gia truyền của họ và chỉ chia sẻ chúng với con cái của mình. Còn nếu có nhận đệ tử thì chỉ có truyền cho quý tộc và bản thân họ cũng phải thề nguyền bằng phép thuật rằng mãi mãi không bao giờ được phép tiết lộ các tri thức học được.

Cụ cố tám đời trước của cậu, Ganros Hammerhand, đã từng là một thợ rèn Ma Binh, ông đã học lởm nó từ một vị pháp sư danh tiếng. Cụ cố của cậu đã dùng những kiến thức để tạo ra nhiều v·ũ k·hí huyền thoại, thậm chí là đã tạo ra cả hai thanh Đế Binh, nhưng tới đời của ông cố nội cậu thì những tri thức đó đều đã thất truyền cả rồi.

"Không sao cả. Cậu cứ từ từ nghiền ngẫm, có gì tớ sẽ đến giúp mà." Zan nói, vỗ vai của Xanre.

"Rốt cuộc là cậu muốn làm gì với thứ này?" Xanre hỏi, sau khi đã bình tĩnh.

"Bí mật, cũng như chuyện này giữa chúng ta vậy. Cậu có đồng ý không?" Zan mỉm cười, một nụ cười tinh nghịch và cũng thật sự xảo quyệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 14: Ma Binh. (Xanre)