Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Arc 1: Sự trở lại của bóng tối - Chương 17: Sự Thật Về Ganry (Zan).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Arc 1: Sự trở lại của bóng tối - Chương 17: Sự Thật Về Ganry (Zan).


"Ôi...!" Zan lấy tay che miệng, nó chợt hiểu ra tại sao là cả hai không sinh thêm đứa con nào trong từng ấy năm mà chỉ nuôi có mình nó. Xương Xẩu bây giờ hiểu rằng mọi thứ có lẽ đã không còn có thể quay lại như trước được nữa.

"Sao ông ấy biết tôi theo dõi ông ấy nhỉ? Tôi đang ở trong phản chiếu giới mà."

"Tại sao con lại ở đây? Sao con có thể đi vào thế giới phản chiếu?" Ganry hỏi, gương mặt ông đanh lại, giọng nói đầy mùi vị thẩm vấn.

Zan tỉnh dậy, đôi mắt mệt nhọc quét qua những tia nắng ban mai rọi lên người mình từ khung cửa sổ. Đầu óc nó vẫn cảm thấy quay cuồng vì những sự kiện đêm qua, chuyện dượng Ganry thỏa thuận với lão Zaarkill, chuyện dượng và mợ có một đứa con trai ruột và nó có một người anh. Imathuras ở kế bên chợt hỏi:

"Thế còn thỏa thuận giữa dượng và lão pháp sư Zaarkill mấy ngày hôm trước? Dượng sẽ đi thật chứ? Vĩnh viễn rời xa Mợ và con." Zan nói với âm giọng có chút uất nghẹn.

"Zan, giờ ta hỏi thật con một chuyện? Con thật sự muốn biết tất cả mọi thứ?"

"Bình lặng? Ha ha, thật đẹp đẽ làm sao. Tôi đã không còn quay đầu lại được nữa rồi. Cái bình đã vỡ thì đã vỡ rồi, có dùng keo dán lại thì cũng không làm nó đẹp đẽ như mới được, kể cả khi cái lỗi lầm đó là từ sự bồng bột bản thân chăng nữa. Và cho dù có thật sự là dán keo lại đi nữa thì cũng là kẻ khác làm cho tôi, không phải tôi, tôi biết ơn họ về điều đó, nhưng không cam lòng với điều đó. Thế giới này luôn thay đổi theo những hướng đi mà con người ta không ngờ tới, sống ở dưới đúng là bình yên thật, nhưng tôi sẽ không bao giờ có được đúng những điều mình mong muốn. Tôi muốn mình là người nắm quyền điều khiển cơ. Và tôi biết ông có thể cho tôi điều đó."

"Còn lựa chọn nào khác nữa sao." Xương xẩu cười khổ, đôi mắt nó có hơi nhíu lại một cách vô thức.

"Ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

"...Mười bảy năm trước ta vô tình gặp mợ con, Erosa Nova, chỉ là một nàng Kỹ Nữ khá nổi danh tại Đế Đô Ersal, người phụ nữ xinh đẹp nhất trong cả cuộc đời của ta. Ta và nàng yêu nhau hơn hai năm. Mọi thứ đều chuyện trôi qua êm đềm, rồi mợ của con đã có con cũng chính là đứa con ruột thịt của ta. Lúc này, không ngờ kẻ thù của ta lại tìm tới và Erosa đã suýt mất mạng nếu ta không tới cứu nàng kịp thời. Không may thay, cuộc đời luôn đầy rẫy những sự trớ trêu, Erosa bị xẩy thay, anh của con bị buộc lòng phải sinh non hơn một tháng và mợ của con cũng không thể có con được nữa..."

"Zan, cẩn thận!" Imathuras la lớn cảnh bảo.

Ganry nhìn vào mắt Zan, tìm kiếm một tia suy nghĩ cảm thông, ông thấy được sự hãi hùng của Zan, nhưng nó lại không kinh tởm chút nào. Ganry khụy chân xuống mặt đất, nơi được tạo nên từ những viên sỏi nhỏ, ông tiếp tục:

"Ta hứa với con."

Hay vốn dĩ tất cả những sự yên bình vốn đã không có thực ngay từ đầu. Mọi thứ luôn vận động và biến đổi theo cái hướng mà bất kỳ con người nào cũng đều không ngờ tới. Có thể ngày mai, cả ngôi làng Vel sẽ bị hủy diệt chăng? Không ai biết được điều đó.

Một vài bước chân tiến tới, Ganry lập tức nắm tay Zan kéo đi:

"Ngươi đã chắc chắn chưa? Ta có thể bảo đảm cuộc sống của người hoàn toàn bình lặng luôn ấy. Làng Vel này là một trong những góc nhỏ vô cùng bình yên trên toàn bộ nhân giới, dân chúng quanh đây quanh năm suốt tháng luôn đủ cơm no áo mặt. Cho dù ta gây ra những chuyện kinh thiên ngoài kia thì cũng sẽ không ảnh hưởng mấy tới làng Vel."

Arc 1: Sự trở lại của bóng tối - Chương 17: Sự Thật Về Ganry (Zan).

Ganry nhìn vào mắt Zan, ông lại tiếp tục:

"Sau sự kiện đó, ta đã hoàn lương và quyết không làm sát thủ nữa. Vì việc đó, ta bị người của hội truy lùng, cả những người mà ta đã từng làm hại. Bọn ta đã cố mai danh ẩn tích nhiều lần, nhưng đều bị bại lộ. Khi ta đã tuyệt vọng, mất hết mọi hi vọng thì Zaarkill Eldervein đã xuất hiện cùng với một đứa trẻ."

"Nơi này không tiện nói chuyện chúng ta đi chỗ khác nào."

"Zan, nghe này ta không phải chỉ là một chủ quán rượu bình thường. Ta là một cựu sát thủ, một trong các thành viên của sát thủ hội Hắc Thủ, mật danh của ta trong hội là Xích Kiếm, nhưng những kẻ khác trong giới ma thuật thường gọi ta là Đệ Nhất."

Giá mà nó cũng có khả năng quyết định như họ.

"Đúng vậy. Ta và ông ta đã làm một thỏa thuận, một thỏa thuận liên quan tới con. Ông ta hứa sẽ cho chúng ta một thân phận mới, giúp cho ta có một cuộc sống bình yên và không bị săn đuổi nữa. Đổi lại là chúng ta phải nuôi con và ông ta đã lấy đi con ruột của chúng ta. Zaarkill cũng căn dặn ta phải giữ bí mật chuyện này đến hết cuộc đời. Mợ Erosa đã không đồng tình với quyết định này và đã luôn trách cứ ta. Nhưng ta đã không bao giờ hối hận về việc đó, con trai ruột của chúng ta vẫn luôn an toàn."

"Đúng vậy. Người ta nói sự thật thường dễ làm mít lòng. Ngươi cũng thấy mà, cha của ngươi nói ra sự thật khiến thế giới của ngươi thay đổi. Nếu như ông ta không nói ra và ngươi không biết thì có lẽ cuộc đời của ngươi cũng bình lặng và yên ắng hơn nhiều, đúng không?"

Đi xuống nhà, nó thấy một số quan binh đang đi vào nhà nó. Zan thấy Arto và cả thằng bạn Thuler đang đi chung với họ, hình như là lệnh khám xét, có vẻ như việc truy nã ông Edda đã đến hồi gắt gao. Zan thấy thế nhưng không quan tâm lắm, dù gì thì nó cũng chả có chút vết tích nào trong phòng nó cả, người lục soát cũng là Arto và Thuler nên nó khá yên tâm là gia đình mình không bị đám hiệp sĩ hạch sách.

"Vậy là ông đã quyết định dạy tôi ma thuật?"

"Dượng sẽ nói hết toàn bộ?" Zan nói, đôi mắt nó nhìn ông kiên quyết, bàn tay thanh mảnh và nhỏ nhắn mạnh mẽ chống cự lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Zan đột nhiên nghe tiếng mở cửa vọng lên lầu, nó leo lên giường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó thấy dượng lại sáng sớm đi ra ngoài lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời hứa của ông nghe như một di nguyện cuối cùng của ông đối với nó.

Zan ngồi dậy nhìn Imathuras, vẻ mặt hiện lên chút ngớ ngẩn, nhưng nó nghe ông ta nói vậy thì chắc hẳn ông ta đã làm gì đó rồi. Xương Xẩu quay mặt đi, đôi mắt của nó nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm hồn chứa đựng ánh trăng, vì nó đã bị dụ dỗ bởi ma thuật. Nó chợt hiểu ra:

"Ta đã rất muốn nói cho con những chuyện này từ lâu, nhưng vì ta sợ con sẽ không chấp nhận nổi một người cha như ta nên đã giấu kín nó. Trong suốt cuộc đời của mình, ta đã lấy đi rất nhiều mạng sống vì tiền, vì danh, vì những mối quan hệ ngoài luồn, vì tổ chức. Đã giúp rất nhiều kẻ làm chuyện sai trái và ác độc. Và cũng vì thế mà ta vô cùng ân hận với những điều mà mình đã từng làm..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng ngay tức khắc khi Imathuras báo động, Zan nhảy bật ra khỏi vị trí của mình, nhưng bị một bàn tay từ phía sau nắm lấy áo kéo bật đi. Nó thấy viễn cảnh trong đôi mắt của mình biến đổi, từ bầu trời màu trắng đầy những ngôi sao đen trên trời, từ không gian vắng lặng âm thanh trở thành thế giới thực nơi mà mọi thứ không rổng tuếch và ngụy tạo.

"Zaarkill nói rằng ta, ông ấy và những người khác trong đoàn phải đi tìm kiếm một vật gì đó rất quan trọng. Có thể mất rất nhiều năm trời nhưng ta hứa với con là ta sẽ trở về." Ganry trả lời, ông có hơi hướng ánh nhìn ra chỗ khác.

Zan ngồi xuống, trốn vào trong một khúc quanh gần đó, nó thở hổn hển vì sợ bị phát hiện:

Zan quay đầu nhìn lại theo dõi dượng Ganry nhưng ông đã biến mất. Mắt của thằng nhóc mở to, miệng há ra sợ hãi. Xương Xẩu nhìn xung quanh để tìm kiếm hình bóng của ông nhưng tất cả đều đã biến vào thinh không. Zan chạy đi tới khu vực lúc nãy dượng đang đứng, nhưng mà không thấy gì cả.

Xương Xẩu chợt bừng tỉnh trước những suy nghĩ mông lung và mù mờ của mình. Nó nuốt cục nghẹn nặng vài tấn chanh xuống cổ họng, ánh mắt nhìn ông và tiếp tục nói:

"Thôi được. Nếu đó là điều con muốn."

"Vậy ngươi có muốn cái quyền quyết định như họ không?" Imathuras nói. Cái vòng đeo trên cổ của nó chợt biến thành những ngọn lửa xanh uống lượn vào trong không khí. Nhưng ngọn lửa màu xanh đó dần hợp lại biến lại thành cái hộp sọ.

Dượng Ganry luôn là người ở bên nó những lúc nó cảm thấy đau khổ. Nó nhớ rằng hồi đó nó có một đứa bạn tên là Frenky, một thằng nhóc mà Zan chơi thân cũng không kém gì Ecrane và ba đứa nhóc hội đại gia. Nó nhớ nó gặp Frenky vào năm sáu tuổi, khi đó Frenky nhỏ hơn nó một tuổi, vì cả hai là loại nghịch ngợm không biết hậu quả gì nên chơi rất thân với nhau. Hết chơi trò bật váy mấy thiếu nữ trong làng, tới ăn trộm táo của ông Ander, trò gì cũng nghịch, đánh nhau với lũ trẻ làng khác. Nhưng tới năm nó tám tuổi thì Frenky mất, còn gia đình của thằng nhóc cũng chuyển đi.

Ganry nhìn Zan, tấm lưng ông trĩu xuống đầy nặng nề. Ông thở dài trong giây lát như sắp sửa nói hết chuyện đời người của mình cho người khác biết.

Ganry lạnh giọng nói:

"Kể tiếp cho con đi!"

Ganry đặt Zan xuống tảng đá lớn gần con sông, nơi mà thằng nhóc thường hay ngồi để câu cá mỗi dịp đến đây. Ganry quay mặt đi, từ đằng sau Zan có thể thấy được hơi thở dài và lạnh ngắt từ từ thở ra, ông bắt đầu kể lại những câu chuyện trong quá khứ, những bí ẩn chưa khuất mắt trong lòng của Zan.

"Ta cũng hiểu rõ việc này lắm. Ta chỉ biết rằng mình đã nuôi dạy nên con, Zanratha Sorrow, mà thôi."

"Hắn ta đã được đào tạo rất tốt đấy." Imathuras nhận định.

"Kẻ nào đang theo dõi ta thì đi ra ngay. Ta không thích cái trò lén lút của ngươi đâu."

"Tại sao lại là con?" Giọng của Ganry vang lên đằng sau của Zan.

Dượng Ganry đưa Zan tới một khu vực gần con sông Sel đầu làng, mặt nước trong vắt và tĩnh lặng. Ở đằng xa hồ, có thể nhìn thấy ông lão đánh cá Shackel Fishe đang chìm vào ngủ li bì như mọi lần hai cha con của nhà Sorrow đến đây để câu cá và vẽ tranh.

"Nhưng sau tất cả, con là ai? Tại sao ông ta lại tráo đổi con và anh ấy?"

"Ông đã chuẩn bị để tôi biến thành con gái rồi á." Zan mở to mắt, nhìn lão hộp sọ. Bản thân Zan cũng không nghĩ nó lại bị lão thầy đòi biến thành con gái nhanh tới vậy.

Nói rồi ông cõng thằng nhóc lên lưng, Zan ngoan ngoãn hẳn, nó thôi chống cự vì sắp được biết câu trả lời. Cả hai người hướng theo con đường Flamingtorch để đi tới phía bắc của Thị trấn, nhưng thay vì trực tiếp đi thẳng trên mặt đường lại nhảy qua cái mái nhà cửa. Cứ thế, khung cảnh của nhà cửa càng lúc càng xa dần và thay vào đó là vùng đất đầy cỏ xanh bạt ngàn và nắng ấm của vùng Thung Lũng Xanh.

Dượng Ganry đã an ủi nó rất nhiều sau đó, vẽ cho nó một bức tranh kỉ niệm tình bạn, giúp nó vơi đi phần nào nỗi đau mất bạn. Nó rất thương Dượng là thế.

"Con thực sự muốn nghe hết?"

Dượng đi vào hẻm nhà của ông Smoi. Tại sao dượng lại tới nơi này? Zan ngẫm nghĩ. Nó lặng lẽ quan sát dượng trong phản chiếu giới.

"Đau khổ ư?" Zam lầm bầm, giọng nói nhỏ xuống. Tai nó như ù ù trong phút chốc bởi những tiếng cười hát hỗn độn của quán rượu, để rồi bị đánh thức bởi tiếng trẻ em khóc vang từ nhà của những người trong làng, khiến nó cảm thấy rằng như có chút điềm báo, có vẻ như là người hàng xóm kế bên nhà nó đang sinh nở. Đó là khởi đầu của một sinh mạng mới, một cuộc sống mới, một chu kì mới lại được tiếp tục.

"Là thằng Ecrane đã dạy con sao? hay là lão ta?"

"Tồi tệ." Zan vừa nói, vừa phủi chăn ra. Thằng nhóc ra khỏi giường, chải mái tóc dài và rối của mình. Nó nhìn vào gương, thấy được đôi mắt đượm buồn của chính mình, nó cảm thấy rằng mọi thứ trong đời nó đang sụp đổ.

Zan nhìn vào mắt của Ganry. Trong giây lát, nó nhìn thấy một sự tránh né trong đôi mắt của ông. Đôi mắt ông lại trở lại:

Sau một ngày mệt mỏi, Zan lại trở về với căn phòng của mình. Nó chợt nhận ra là bản thân mình không có chút khống chế nào trong cuộc đời của mình hết. Xương Xẩu nằm gục xuống, đôi mắt nó trĩu nặng, nhìn lên sàn nhà một cách thẫn thờ như đang soi gương. Để mặc cho ánh trăng ngoài kia rọi sáng khuôn mặt nó, để bóng tối của khung cửa sổ đưa nó vào những sự mộng mị.

"Tốt! tốt! Tốt lắm! Vậy là ngươi đã sẵn sàng rồi. Tối nay, ta sẽ giúp ngươi biến thành một con người khác. Nghi thức phục sinh của ngươi sẽ được bắt đầu vào tối nay."

Zan nhìn lão hộp sọ, đôi mắt ẩn hiện lên những suy nghĩ trầm tư, câu nói kế nói kế tiếp này cho dù nó trả lời thế nào thì cũng sẽ tác động đến cả đời người tiếp theo của nó. Nó cười giọng có chút uất nghẹn nói:

Chưa bao giờ trong cuộc đời, Xương Xẩu lại quyết tâm tới vậy. Nó cắt máu, lấy tay viết lên trên tường tên của lão Lousoytae và triệu hồi cái gương. Cái gương hiện lên, nó phi một mạch đuổi theo bóng dáng của dượng Ganry.

Một thoáng im lặng của Zan khiến cho ông Ganry ngừng lại trong phút chốc, đôi mắt ông nhìn khuôn mặt nặng trĩu của Xương Xẩu. Ông có thể thấy được suy nghĩ của Xương Xẩu lúc này. Đó cũng chính là thứ mà ông từng trải qua và cảm nhận. Cái cảm giác thế giới của mình sụp đổ và những ảo tưởng về cuộc đời mình như bị đánh nát.

"Sát thủ?" Zan lạnh người, giọng nói hơi run run, đôi mắt hiện lên một chút sửng sốt, một chút kinh hoàng, một chút bối rối. Đầu óc nó quay cuồng, nó thường hay nghĩ rằng ông ít khi nói tới chuyện đời mình là vì ông có những lỗi lầm không kể nào đó, nhưng không biết rằng sự thật lại đắng lòng như thế.

"Và đứa trẻ đó chính là con." Zan bật thốt.

Mặt nước trong trỏ bên bờ sông như có gì đó sục sạo, lay động dưới đó, cảm giác như có kẻ nào đó đang phá tan di sự thanh tĩnh của bờ hồ. Nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là một thứ ảo tưởng của Zan chứ không phải là thực.

Đầu óc Xương Xẩu mơ mộng về những sự bình dị trước đây. Nó chẳng biết hiện tại mình muốn gì, đầu óc nó quá mông lung vì tương lai mờ mịt trước mắt. Nó đuổi theo dượng để tìm một câu trả lời, nhưng biết được rồi nó vẫn không có khả năng ảnh hưởng tới các quyết định hệ trọng. Người lớn mới là những kẻ khống chế mọi thứ, chứ không phải nó.

Zan gật đầu, nó không nói gì, những ánh mắt thì đã thể hiện hết mọi quyết tâm và sự sẵn sàng. Nhưng chính vì điều này mà nó khiến cho Ganry cảm thấy phân vân và đau đớn, sự thật không phải lúc nào cũng dễ chấp nhận, kể cả đối với những kẻ đã có sự chuẩn bị đón nhận.

"Vì ta đã giải quyết xong xui công chuyện rồi. Cũng không ngờ là sớm tới vậy, nhưng xem ra là ngươi sắp được chuẩn bị học hành ma thuật tử tế rồi."

Zan quay mặt lại, mồ hôi đổ ra từ trên trán, không ngừng vùng vẫy lại la lớn:

"Ý của ông là gì? Ban phát cho tôi quyền quyết định và lựa chọn."

Lát hồi, nó thấy dượng dừng lại ở một bức tường gạch nằm ở cuối hẻm được xây sơ sài và còn chẳng được sơn để bảo dưỡng. Ganry đi tới trước bức tường và đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn về phía của Zan. Xương Xẩu đột nhiên sợ hãi vì ánh mắt đáng sợ của dượng.

"Chuyện hôm qua giữa hai người. Con đã nghe hết rồi!" Zan tức giận, thét vào mặt Ganry. Mọi sự bực bội và tức giận trong mấy ngày hôm này đều bốc hỏa ra toàn bộ. Nó giận hai vị phụ huynh của mình vì họ chẳng chia sẻ nó một lời nào, cứ mãi giấu kín nó những bí mật. Và khi tất cả mọi chuyện lòi ra, thì chẳng khác nào dùng kim chọc thủng một quả bóng vốn đã luôn bị bơm căng trong trái tim nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chuyện đó có còn quan trọng sao? Chuyện quan trọng là dượng kia kìa. Con cần một lời giải thích cho tất cả những chuyện bất thường dạo gần đây." Zan nói, khoanh tay lại, giọng nó đã nguôi xuống nhưng sự tức giận thì còn đó.

"Buông con ra! Buông con ra!" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đúng vậy! Ta muốn ngươi lựa chọn giữa việc có muốn tiếp tục con đường này hay không? Nếu ngươi tiếp tục dấn thân vào thế giới ma thuật. Cuộc đời của ngươi sẽ không bao giờ trở về lại bình thường lại được nữa. Ngươi sẽ phải tranh đấu cho mạng sống của mình từ bây giờ cho đến phút cuối cùng của cuộc đời. Hoặc ngươi có thể chọn dừng lại và đặt dấu chấm hết tại đây. Ta có thể giúp ngươi xóa hết mọi kí ức. Sắp đặt lại các tình tiết trong kế hoạch của mình để cả đời ngươi chỉ cần làm người bình thường."

"Ha ha, đừng vội mừng. Trước tiên là ta sẽ giải thích cho ngươi những gì ngươi muốn biết trước đã. Thân phận của ngươi? Và vì sao cả cuộc đời của ngươi sẽ sống trong đau khổ nếu quyết định đi theo ta."

Zan tiếp tục đuổi theo dượng Ganry sau khi ra khỏi nhà một đoạn đường thì đi vào một đường hẻm vắng tắt nọ. Do đây là khu vực gần nhà nên Zan hiểu rõ đoạn đường này, nó là con hẻm nhỏ thông vào nhà của ông Smoi. Một trong những người rất thân thiết với gia đình của nó vì lão là khách quen của gia đình và cũng là nguồn hàng thịt quý giá của gia đình.

"Lại sắp đặt ư...?" Zan cười khổ. Nó cười về những gì đang xảy ra trong đời mình. Cả cuộc đời của nó chỉ là những sự thật nửa vời mà đã thế thì không khác gì những lời dối trá.

Zan cứ nhìn vào bản thân, chải tóc dù cho mái tóc của nó đã không còn rối và thẳng mượt. Thằng nhóc không ngừng suy nghĩ, nghĩ ngợi về một tương lai ảm đạm và tăm tối, rằng có thể một ngày nào đó nó sẽ không còn gặp được dượng của mình nữa.

Ánh mắt của người đàn ông tóc đỏ trĩu xuống trong giây lát, nhưng ông vẫn giữ nguyên giọng của mình:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Arc 1: Sự trở lại của bóng tối - Chương 17: Sự Thật Về Ganry (Zan).