Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 8: Nhiệm Vụ. (Ecrane)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 8: Nhiệm Vụ. (Ecrane)


"Tôi mặc kệ hết cái đám bô lão của Hội Đồng nghĩ gì? Toàn rặt một đám già khú đế, chậm chạp, lẩm cẩm thích quơ tay quát tháo chứ có biết cái quái gì về nỗi khổ của dân chúng đâu chứ." Ecrane cằn nhằn.

Ecrane chần chờ, thằng nhóc có thể kết thúc cuộc đời của gã này trong chớp mắt nhưng lời nói của hắn khiến cậu có chút sững sờ trong giây lát. Ecrane cười khẩy:

Thế nên nhất định có kẻ đứng sau giật dây, nhưng truy tìm nhiều năm trời cũng không có kết quả nào xuất hiện, chỉ hao tổn tài nguyên vật lực của gia tộc nên sau này Ecrane cũng gác lại.

"Ngươi đang nói điên, nói khùng gì vậy?" Ecrane ánh mắt giận dữ nhìn lão, nó không có thời gian cho những trò đùa cợt, càng không có thời gian cho những thần thoại vô căn cứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Muốn tôi giữ bí mật? Không biết là giữ mặt cho gã hay là mặt của Giáo Hội đây." Ecrane cười khẩy. Trong mắt của cậu, Giáo Hội chỉ là một bức di ảnh của thời đại Tiền Khai Sáng, dùng những mẫu chuyện hoang đường được viết ra từ hàng vạn năm trước để mị dân. Và những người như Podrick Barnacle chính là ví dụ điển hình của những kẻ bị nhồi sọ và tiếp tục dùng cái niềm tin của hắn để đi nhồi sọ người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thế linh mục Podrick Barnacle đã yêu cầu gì?" Ecrane nói, tay đưa lên ly rượu vang nho sóng sánh màu tím thơm lừng.

"Dĩ nhiên là làm rồi. Nhưng là vì chị và thầy đấy nhé."

...

"Một sự ô nhục! Và đó chính là di nguyện của ngươi?" Ecrane khịt mũi, nó chẳng thèm quan tâm tới những lời hàm hồ của một kẻ sắp c·hết.

Ngày hôm đó là một ngày vào cuối mùa Thu vào khoảng ba năm trước. Lúc đó, cảnh vật của vùng Thung Lũng Xanh đã chìm vào bên trong sắc trắng lạnh giá và ảm đạm. Mùa Đông hàn sắp tới nên ai cũng bận rộn làm lụng và tích trữ lương thực để có thể sống sót tới mùa Xuân năm sau. Nhưng thời điểm này cũng là lúc nảy sinh ra nhiều vụ c·ướp nhất và khiến cho không ít kẻ làm liều mà đi theo con đường trộm c·ướp.

"Năm tiếng, thưa cậu chủ." Flamingrose cung kính trả lời trong khi kéo màn cửa ra để cho ánh sáng óng ánh của mặt trời buổi ban mai lọt vào trong mái tóc, rồi lại đi tới thu dọn bãi chiến trường mà Ecrane để lại tối qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy là ngài chấp nhận? Vì sư phụ của mình, vì những người dân vô tội." Flamingrose cười mỉm, ánh mắt sắc bén nhìn Ecrane.

Cánh cửa gỗ của thư phòng khẽ mở, một cô gái xinh đẹp với tóc màu đỏ cam bước vào.

Ecrane chợt luống cuống khi nghe thế, họng ho sặc sụa, cậu xém nhả ra miếng thịt bò sắp nuốt xuống bụng. Lâu lâu, Flamingrose lại đưa cho cậu mấy món thật khó nuốt trôi. Cậu tặc lưỡi:

"Ha ha, phải...! Nhưng là c·hết dưới tay của một đại anh hùng thì không có gì vinh quang hơn... Ecrane, một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành một người vĩ đại! Vĩ đại hơn cả tất thảy mọi vị vua trên thế giới này!" Exel cười, hơi thở của hắn đang ngày càng nhẹ dần sau từng phút giây trôi đi.

Nhìn chung, tên này có xuất thân và bối cảnh không quá kinh người nhưng cũng có chút đáng khen ngợi.

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi."

"Ngài tỉnh dậy rồi à."

"Cậu lại không ăn hết đồ ăn tối qua nữa rồi, cậu chủ. Ngài phải hiểu rằng điều đó không tốt cho sức khỏe chút nào. Đặc biệt là đối với một người chăm chỉ làm việc." Flamingrose giáo huấn.

Cầm cây ống tiêm lên tay, Ecrane ra hiệu cho cô hầu rời khỏi phòng một lát. Khi Flamingrose đã bước ra khỏi cửa và cậu ở lại một mình, Ecrane cầm cây ống tiêm lên và đâm nó vào tay trái của mình. Trong phút chốc, da thịt của Ecrane đã trở nên ửng đỏ, các mao mạch nổi phình lên một cách đầy ghê sợ, tim đập mạch, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Ecrane ngã nhào xuống đất một cách đau đớn, miệng phun ra làn máu đen đặc và nóng xèo xèo bốc ra cả khói. Nhưng chỉ chưa tới nửa phút, da thịt cậu lại trở lại bình thường, thậm chí còn tươi tốt hơn trước.

Cách làng Vel về phía Tây khoảng năm dặm, nằm kế bên ngọn núi Anza là tòa lâu đài Frozak thuộc về gia tộc Coldblood. Hiện tại, khu vườn ngoài sân của căn biệt thự là một bức tranh hài hòa và đầy màu sắc được pha trộn nên từ màu đỏ của máu, màu ánh bạc của những thanh gươm rơi xuống mặt đất, màu trắng của sương tuyết và màu hồng của những cánh hoa Đỗ Uyên rũ xuống sau một cuộc chiến. Xác ngươi trải la liệt khắp vườn nhà, hầu hết đều bị chặt thành nhiều khúc, cho thấy sự tàn bạo của kẻ thi hành.

Kể từ khi gặp Exel, Ecrane vẫn thỉnh thoảng mơ lại về cái buổi gặp gỡ kì quặc đó. Hắn ta trong mắt của Ecrane là một kẻ rất đặc biệt, ít nhất là thông qua những gì cậu đã tìm hiểu, khác xa hoàn toàn so với những kẻ thù mà cậu từng biết.

Chả ai thực sự biết những vấn đề này từ đâu mà có, có người cho rằng là do các pháp sư hắc ám thời cổ đại đã ép buộc hôn phối với loài quỷ để tạo ra những v·ũ k·hí trong các cuộc c·hiến t·ranh khốc liệt vào thời cổ đại. Cũng có ý kiến khác cho rằng chúng mang màu sắc khoa học hơn và cho rằng đó là vấn đề về mặt di truyền và những người này bị dị biến nên gọi đây là một căn bệnh n·an y· thì sẽ đúng nghĩa hơn.

"Kể cả khi ngài Zaarkill cũng là một trong số bọn họ." Flamingrose khẽ cười.

Tuy nhiên, việc Podrick đề nghị một việc như thế cũng khá là lạ, nếu là bình thường thì chính gã tự tay xử lý cũng được. Dù gì thì gã cũng là Thánh Thuật Giả cấp hai, có thể dùng thuật niệm kinh để trấn yểm các loài hồn ma vất vưởng. Đối phó vài tên tập tành hắc thuật cấp thấp, chuyên dùng xác người để chế tạo thây ma thì vẫn còn thừa sức. Nhưng mà, xem ra việc này khá là hệ trọng nên mới không cho người trong làng Vel biết đến. Thú vị hơn nữa, lại còn đề nghị chính cậu, một kỵ sĩ hoàng cấp, đi giải quyết vấn đề chứ phải cái đám pháp sư bánh bột ở thành Ceratt.

Exel Macaros, một tên tướng c·ướp quèn, xuất thân khá là khiêm tốn. Cha hắn làm thợ rèn, mẹ hắn là nông dân. Sống từ nhỏ cho tới lớn ở làng Eres thuộc vùng Đại Thảo Nguyên của Nam Đế Chế. Năm hai mươi tuổi ra khỏi làng và sống một cuộc đời du ngoạn. Năm bốn mươi tuổi thì trở thành tướng c·ướp, dưới trướng có trên trăm người, phạm vi hoạt động bao quanh phần rìa giáp ranh giữa phía nam của vùng Đại Thảo Nguyên và phía bắc của Thung Lũng Xanh. Rất giỏi kiếm thuật và sở hữu ma thuật hệ thổ cấp hai.

"Số mệnh đã dẫn dắt ta, để ta có thể đến đây và gặp ngươi. Một ngày nào đó, số mệnh cũng sẽ dẫn dắt ngươi đến với nó. Và lúc đó, tất cả những gì ngươi có thể chọn là đồng ý. Bởi nếu không, đại họa sẽ giáng xuống nhân giới. Hãy nhớ lấy những lời cuối cùng này của ta." Exel trút hơi thở của cuối cùng trước khi chiếc đầu của hắn bị chặt lìa khỏi xác.

Ecrane vốn dĩ là một kẻ bị nguyền rủa từ khi sinh ra, cụ thể hơn là cánh tay trái băng giá của cậu. Những kẻ bị nguyền rủa như cậu khi sinh ra đều sở hữu những năng lực quỷ thuật theo một cách khó hiểu mà hầu hết đều có khả năng hủy diệt cực kỳ lớn. Cũng vì vậy mà những người như cậu luôn bị xa lánh, đánh đuổi ở bất cứ nơi đâu. Tuy nhiên, khi càng sử dụng chúng thì cơ thể của kẻ bị nguyền cũng sẽ càng lúc càng bị xâm nhiễm bởi năng lượng của nó, trí tuệ và nhận thức dần bị thoái hóa, dần dần mà bị biến thành một Ma Nhân, vĩnh viễn trở thành quái vật.

Đó là Flamingrose, nàng hầu vừa xinh đẹp lại vừa đa tài, đa nghệ của gia tộc Coldblood. Một cô gái đã trải qua hai mươi lăm cái mùa Hạ, làm người hầu cho gia tộc Coldblood từ năm mười tuổi tới giờ đã là mười lăm năm, nhưng chưa bao giờ nàng có ý định rời bỏ gia tộc. Sau khi những thành viên của gia tộc Coldblood cùng hầu hết gia nhân c·hết hết trong cuộc t·hảm s·át mười lăm năm trước bởi đám người Tử Thần Giáo, Flamingrose trở thành người quán xuyến hầu hết mọi công việc trong và ngoài lâu đài Frozak (nàng lúc đó may mắn thoát nạn do lên núi hái thảo dược) từ chuyện lau dọn, chuyện bếp núc tới công việc làm ăn.

Sau một lúc, Flamingrose lại mở cửa đi vào trong và sắp xếp các vật dụng, thức ăn và đồ uống lên bàn cho cậu chủ như chưa từng có chuyên gì. Ecrane ngồi lại vào bàn, sẵn tiện lại bàn về chuyện hôm qua mà nàng hầu đã đề cập cho cậu.

"Sắp c·hết rồi còn phỉnh nịnh! Đó chỉ là lời của hạng nô bộc, nếu đó là những lời cuối cùng của ngươi thì ngươi nên nói điều đó với vị chủ nhân ở thế giới bên kia của mình thì tốt hơn." Ecrane nhép miệng, thanh kiếm trắng hếu trên tay cậu từ trên chém xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

"A, buổi sáng hôm nay có gì thế?" Ecrane hỏi, bụng cậu đã bắt đầu kêu réo.

Ecrane bước tới trước người đàn ông, đôi mắt xanh biển lạnh lẽo vẫn còn hằn đỏ những tia máu của sự cuồng nộ và khát máu. Thanh Nanh Rồng trắng như xương người trên tay của cậu kề lên vai của kẻ x·âm p·hạm xấu số và có thể xẻ thịt gã ra bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên, gã chẳng phải là kẻ vô tội gì, gã dám cùng người của mình x·âm p·hạm và t·ấn c·ông Ecrane ngay giữa gia viên của gia tộc Coldblood mà như vậy thì đồng nghĩa với c·ái c·hết. Ecrane nói, đôi mắt xanh biển của nó lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt kẻ x·âm p·hạm đang bị hoại tử vì băng giá: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi...! Ngươi có tin vào số mệnh không?" Gã thở hổn hển, miệng và cổ họng phun trào ra từng ngụm máu tươi xuống mặt tuyết trắng xóa. Cánh tay trái bị đứt lìa của gã ở một góc kế bên đó, vẫn còn cầm chặt thanh kiếm trên tay, đang dần hóa đen do sự xâm thực của ma thuật băng và nhanh chóng trở nên hoại tử.

"Số mệnh? Tốt nhất ngươi nên nói cho ta biết kẻ chủ mưu cho chuyên này là ai trước khi ta quyết định rằng sẽ cho ngươi c·hết từ từ trong băng giá lạnh lẽo thay vì một nhát chém nhẹ nhàng."

"Tin hay không thì tùy ngươi nhưng cuộc gặp gỡ của chúng ta hôm nay là do thần số mệnh sắp đặt. Ta tên là Exel Makaros. Hãy nhớ lấy nó và kể với thế hệ mai sau về cái tên của ta." Exel nói, giọng uất nghẹn vì máu tươi tràn ngập trong cổ họng. Cơ thể của hắn ngoài bị hoại tử do băng thuật thì đã lãnh nhận không ít đòn t·ấn c·ông chí tử mà Ecrane mang lại. Có lẽ, hắn ta cũng chỉ còn có thể sống thoi thóp thêm vài phút đồng hồ nữa thôi.

Ecrane thì ban đầu tính bỏ vụ này vì cậu chẳng khoái việc đi lo chuyện lặt vặt không công cho người ta, vài cái món trộm mộ vớ vẩn thì đám linh mục lo là được rồi. Nhưng mà mấy câu của chị Flamingrose thì quả thật khó nhai, nếu từ chối thì khác nào đang đi ngược lại hết mấy cái quy chuẩn đạo đức của bản thân mà mình đã xây dựng bấy lâu nay. Ecrane thở dài:

Máu, máu vươn vai khắp tấm thân trần và kiếm của Ecrane, nhỏ xuống tạo thành những vết đỏ đẹp như cánh hoa hồng rơi trên tuyết. Thanh kiếm trắng hếu trên tay cậu, được gọi là Nanh Rồng, sau khi đã tắm máu hàng chục mạng người, vẫn còn muốn tiếp tục nữa, vẫn còn muốn có thêm máu người nữa để tế cho lưỡi kiếm sắc nhọn của mình.

"Ông ấy muốn cậu chủ điều tra rõ về v·ụ t·rộm mộ nhưng mà muốn cậu phải giữ im lặng tuyệt đối chuyện này vì bộ mặt của Giáo Hội Trật Tự Ánh Sáng." Flamignrose nói, cô nàng ở kế bên đang từ tốn dùng dao cắt nhỏ ra từng miếng thịt bò theo như sở thích của Ecrane.

Dưới ánh mặt trời óng ánh của buổi sáng, mái tóc của Flamingrose phản quang nhẹ một thứ ánh sáng màu hồng nhạt khiến cho mái tóc cô trông như đôi cánh của loài chim Hồng Hạc. Ecrane thoáng ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng, đôi mắt như vừa chợt tỉnh khỏi giấc mộng dài đằng đẵng.

Ecrane nhìn nàng hầu, đôi mắt hắn uể oải đảo qua một lượt, hắn ngáp một cái rồi nói:

Ecrane ngồi vào bàn ăn, điều đầu tiên mà cậu thấy không phải là thức ăn mà là một cái ống tiêm bằng kim đồng lớn. Cậu sực nhớ ra hôm nay là ngày chích thuốc ức chế định kỳ hàng tháng.

Ecrane tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong phòng làm việc với giấy tờ ngổn ngang trên bàn. Lát bánh mì và ly cà phê uống dở đã nguội lạnh từ khi nào.

"Sư phụ Zaarkill là một ngoại lệ. Chí ít thì ông chẳng ngồi yên khi người vô tội đang kêu cứu và ông cũng chẳng lề mề như bọn họ."

Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 8: Nhiệm Vụ. (Ecrane)

Nhưng sự thân thiết cũng chỉ dừng lại ở đó, người đ·ã c·hết thì cũng chẳng còn gì có thể níu kéo được họ nữa, cho dù đó có là sức mạnh của tình yêu. Cái c·hết là một giấc ngủ vĩnh hằng và êm đềm, bởi vì c·hết là sự giải phóng khỏi những đọa đày của cái cõi trần tục đầy tội lỗi và đau đớn bất tận này.

Cho đến nay, kẻ đứng sau chuyện đó vẫn còn là một bí ẩn với cậu.

Bước xuống, đưa bước chân mình tới một đường hành lang dài với nhiều cửa phòng dọc trên đó. Chưa đi tới phòng ăn thì cậu đã ngửi được mùi hương nồng nàn từ những ổ bánh mì đã nướng chín giòn rụm cùng với mùi thịt bò nướng hấp dẫn không bao giờ ngán. Flamingrose luôn biết làm ra những món ăn mà cậu thích, bất chấp việc cái lưỡi của cậu có khó tánh đến đâu.

Kì lạ là lão ta không hề có tư thù với cậu, cũng chưa từng đụng chạm với gia tộc Coldblood trước đây nhưng lại tự nhiên có thể xông vào nhà cậu, vô duyên vô cớ t·ấn c·ông mà chẳng thèm lên kế hoạch hay soi xét thật kỹ lưỡng. Trong khi lâu đài Frozak, kể từ sau c·ái c·hết của toàn bộ các thành viên gia tộc Coldblood, đã được đại pháp sư Zaarkill Eldervein yểm vô số các loại bùa chú phòng thủ cấp độ cao. Nếu không có sự cho phép của người từ bên trong nhà thì có mà nằm mơ mới có thể xông vào bên trong vinh thự.

"Thịt bò, trứng ốp la, súp hải sản cùng một cốc rượu nho Jampaliia. Tôi tin rằng đó sẽ làm nên một buổi sáng tuyệt vời cho ngài." Flamingrose liệt kê, nàng luôn chu đáo với cậu như thế bất chấp việc Ecrane luôn dùng bộ mặt lạnh tanh để đối diện với cuộc đời.

Nhưng mà điều làm cậu cảm thấy hiếu kì nhất lại là mục đích của gã. Cho tới tận ngày hôm nay, Ecrane vẫn không tài nào điều tra ra được ý đồ của gã đó.

Ecrane thì ngồi đó câm lặng để bị chỉ trích, dù cho bản thân cậu là chủ nhân của nàng. Đối với cậu chủ nhà Coldblood, Flamingrose là một trong số những người thân duy nhất còn lại và cũng là người mà cậu cực kỳ trân trọng. Ecrane sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm hại nàng, kể cả đó có là chính bản thân cậu đi chăng nữa.

Bước ra khỏi thư phòng là một hành lang dài với những bức tranh chân dung được đặt ở bên phải, ánh nắng từ những khung cửa sổ từ bên trái rọi vào khiến cho nơi này trở nên sinh động và có sức sống hơn hẳn so với cái vẻ ma mị của nó vào buổi tối. Thỉnh thoảng, khi ngắm nhìn những bức tranh chân dung này, Ecrane luôn cảm thấy rằng đôi mắt của những người trong dòng tộc đang theo dõi và quan sát từng bước chân của mình. Thật khó để mà không nghĩ như thế khi hình ảnh lúc còn sống của họ đã được tái hiện lại tại nơi đây, trông như thể bọn họ vẫn còn tồn tại, vẫn còn sống, vẫn còn ở bên cạnh cậu.

Đôi mắt của cậu lại hướng về phía cửa, đi xuống những bậc thang đá lạnh toát để xuống tới nơi phòng ăn tối của gia tộc. Cầu thang đá không rộng lắm nhưng vẫn đủ rộng để hai người bước xuống cùng nhau, nhưng vì một số lễ nghi nhất định mà nàng hầu Flamingrose vẫn bước theo sau cậu. Dọc cầu thang là những ngọn đèn được làm bằng Diệp Lục Thạch, một loại đá ma thuật có thể phát ra ánh sáng màu xanh, giúp soi rọi khắp ngõ ngách tăm tối và bẩn bụi trong cầu thang.

Một số kẻ khác, ít may mắn hơn thì đều bị đóng băng lại, vĩnh viễn lập lờ giữa sự sống và c·ái c·hết. Linh hồn của họ mãi mãi bị mắc kẹt trong cái lạnh. Một kết thúc không thể nào bi đát hơn trong mắt của những người dân phương Nam.

"Ai là người đã ra lệnh cho ngươi?" Thanh đao trên tay của Ecrane siết chặt, anh đã có thể chặt gã ra khúc và có thể làm như thế ngay từ những giây phút đầu của trận chiến một chiều này, nhưng cậu chủ nhà Coldblood với tư cách một thợ săn thích chơi vờn với con mồi của mình, đã quyết định kéo dài nó ra thêm một chút.

Dù gì đi nữa thì chính cậu cũng đang nghiên cứu các loại thuốc có khả năng chữa trị thứ này và đang thử nghiệm chúng lên cơ thể của mình. Và chuyện này sẽ là một cống hiến vĩ đại nếu cậu thành công. Dĩ nhiên là cậu vẫn chỉ mới tạo ra thuốc ức chế tạm thời cho lời nguyền này, nhưng với tư cách một khoa học gia và cũng là một phép thuật gia thì cậu không cho phép mình từ bỏ.

"Là số mệnh! Là số mệnh đã phái ta tới." Tên sát thủ nói, máu tươi nghèn nghẹn trong cổ họng khiến giọng gã khản đặc.

"Tôi nghĩ ngài không nên nói như thế trước mặt ngài ấy. Để người của Giáo Hội nghe thấy thì không hay đâu. Huống hồ chi ngài cũng là một người làm việc cho Hội Đồng Phép Thuật." Flamingrose khuyên bảo.

Gió mùa Đông thổi từ phương Bắc xuống, lạnh tới thấu xương, đủ để da thịt con người cũng t·ê l·iệt tới mức hoại tử. Đối với những người phương Nam luôn sống trong cái nắng ấm của Mặt Trời thì những ngọn gió phương Bắc của Mặt Trăng luôn là đại diện của thần c·hết. Thế mà chẳng hiểu sao những người phương Bắc luôn có thể sống sót trong cái điều kiện khắc nghiệt đó. Ngươi phương Nam luôn thầm ngưỡng mộ và ghen tị với họ về điều này.

Giáo Hội Trật Tự Ánh Sáng và Hội Đồng Phép Thuật từ lâu đã có một mối quan hệ liên đới lẫn nhau nhau. Các kỵ sĩ và những linh mục đã luôn là những thế lực đồng trợ tương liên lẫn nhau trong quá trình giúp duy trì và bảo vệ sự ổn định của toàn bộ nhân giới. Vì vậy mà một khi các linh mục cầu cứu các kỵ sĩ thì bọn họ cũng sẵn sàng tương trợ và ngược lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Arc 1: Sự Trở Lại Của Bóng Tối. - Chap 8: Nhiệm Vụ. (Ecrane)